Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 137: CHƯƠNG 137: NGƯƠI BIẾT TA CÓ BIẾT KHÔNG



CHƯƠNG 137: NGƯƠI BIẾT TA CÓ BIẾT KHÔNG

Editor: Luna Huang

Tư thái ưu nhã phong lưu này của hắn thỏa mãn cực lớn ánh mắt của Vu Xá Nguyệt, nhưng mà Vu Xá Nguyệt lập tức không nhìn hắn, nhanh lui qua một bên: “Tiểu vương gia đâu cần yêu đương vụng trộm a, muốn nhiều nữ cộng thị nhất phu cũng nhiều. Còn thỉnh tiểu vương gia không có chuyện gì cách ta xa một chút ! Ta vẫn chưa muốn chết đâu.”
“Ngươi còn sợ các nàng?” Ngự Cảnh thiêu mi.
“Ta chỉ không muốn gây phiền toái mà thôi.”
Ngự Cảnh không nói nữa, hắn chắp tay sau lưng, mang theo cây quạt một mình ly khai. A Ly cũng không biết giấu đi nơi nào, Vu Xá Nguyệt không thấy hắn nữa.
Ngự Cảnh ly khai, Trầm Nhan Hoan mới bỗng nhiên đi tới bên cạnh nàng. Nàng vỗ nhẹ nhẹđầu vai của Vu Xá Nguyệt nói: “Nguyệt nhi.”
“Hoan nhi?” Vu Xá Nguyệt quay đầu lại, trong lòng có chút băn khoăn, liền giải thích: “Ân… Hắn tìm ta…”
Trầm Nhan Hoan thở dài lắc đầu, “Không muốn nói có thể không nói.” Tuy rằng nàng cảm thấy Vu Xá Nguyệt không quá rõ ràng, nhưng chỉánh mắt xoi mói của nàng như thế, chắc là không có nhìn lầm người đi.
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt đã có nóng nảy, nàng lôi kéo tay của Trầm Nhan Hoan vội vàng nói: “Ai, không phải… Hai chúng ta cũng không cùng một chân, không có bất kỳ quan hệ cảm tình gì! Hắn là muốn thủ nghệ của ta, làm chút đồđặc thù cho hắn.”
Trầm Nhan Hoan trợn mắt hốc mồm nhìn Vu Xá Nguyệt, “Nguyên lai ngươi giải thích với ta là sợ là sợ nghĩđến các ngươi cóý tứ với nhau?”
“Không, nếu không thì sao?” Vu Xá Nguyệt cũng có chút không rõ.
“… Không có việc gì.” Ngươi thắng.
Vu Xá Nguyệt cùng Trầm Nhan Hoan một bên cười đùa, một bên đi ra đường nhỏ.

Vừa ly khai bóng râm đi ra dưới ánh mặt trời, Vu Xá Nguyệt đã cảm thấy tựa hồ là trong phòng có lãnh khí một dạng, không khí chung quanh đều sôi trào nóng lên.
Trầm Nhan Hoan ngửa đầu nhìn trời một chút: “Lúc này, ngự hoa viên bên kia chắc là bắt đầu so tài rồi, chúng ta không đi xem sao?”
“Không đi.” Vu Xá Nguyệt vẫn là muốn an tĩnh một hồi. Địa phương nhiều người thị phi nhiều, tổng cộng nàng tới hai lần yến hội, cũng coi như nghiệm chứng hai lần chân lý này.
Trầm Nhan Hoan tán đồng gật đầu, “Ân ~ ta cũng lười tỷ thí với đám thích so đo kia. Phản chính lần trước ngươi ở thọ yến nhà ngươi, cũng đãđứng nhất rồi. Cha ta không đi cũng nghe nói đến ngươi.”
“Sách ~ Không phải nói người sợ nổi danh heo sợ lớn sao, ta càng phải tránh một chút rồi ha ha.”
Trầm Nhan Hoan cười nàng: “Ngươi đó là tỉ dụ gì, khoe khoang như vậy? Thực sự là không sợ!”
Hai người đàm tiếu đi xa, nhưng ngay lúc các nàng đi qua đường nhỏ bóng râm kia, lại có thân ảnh gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn đi ra.
——
Vu Âm Nhi đứng ởđường nhỏ, mím môi nhìn bóng lưng của Vu Xá Nguyệt, trong con ngươi thanh minh đơn thuần sinh ra một phần phức tạp. Nàng không tiếp tục theo sau, cũng không cóđi phía trước, chỉ là vẫn như cũ dưới âm u ẩn thân trong lạnh lẽo.
Người đều đã rời đi rất lâu rồi, nhưng nàng vẫn làđứng không nhúc nhích, tựa hồ nghĩ chuyện trọng yếu gì.
“Tiểu thư…” Bích Lam lo lắng kêu nàng một tiếng.
Ngũ tiểu thư từ ngự hoa viên liền đi theo tam tiểu thư bọn họ, nhưng nàng vẫn chỉ là theo sát cực xa, căn bản không chịu gọi.
Cũng đúng a, trước tam tiểu thư hơi quáđáng, lại nhiều lần cự tuyệt hảo ý của ngũ tiểu thư.
Vu Âm Nhi lắc đầu, xoay người lại nói: “Ta không sao, đi thôi.” Nàng nói, một lần nữa đi vào đường nhỏ bóng râm.
Ngự Cảnh một mình đi ở dưới hiên chu tường ngói xanh, hiên có mấy cành liễu rũ xuống lay động, cả người hắn như bức họa mạo mỹ.
“Chủ tử.” Xung quanh vắng vẻ không người, A Ly phía sau lại lặng yên hiện thân.

“Nói.” Ngự Cảnh dừng lại cước bộ.
“Vừa rồi có người theo người, nhưng bây giờđãđi rồi.” A Ly cúi đầu, trầm giọng nói: “Chính là ngũ tiểu thư tướng phủở bên Nguyệt Huyền hồ lúc nãy. Từ ngự hoa viên, thẳng đến người vào Vân Quang điện, vừa rồi người cùng Vu tam tiểu thư tách ra, nàng mới không có tiếp tục theo.”
Ngự Cảnh suy nghĩ một chút, nhớ lại tiểu cô nương gầy hắn cứu được từ trong tay thái tử.
Trước nhiều người ầm ĩ, cước bộ phía sau cũng nhiều, đó là theo sau nhiều thêm một tiểu nha đầu hắn cũng không quá lưu ý. Phản chính cự ly rất xa, cho dù tập võ chi nhân có nhĩ lực tốt cũng không nghe được cái gì.
Bất quá… Nàng dĩ nhiên theo xa như vậy?
Ngự Cảnh nói: “Gọi người chúý nàng nhiều một chút, bách hoa yến canh kỹ một điểm.”
“Vâng.”
A Ly vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng tấm tắc vang lên, “Ôi ~ đây không phải là tiểu vương gia Ngự Cảnh sao, cư nhiên trốn ở chỗ này, để ca ca dễ tìm a.”
Ngay sau đó hung hăng nện hòn đá nhỏ trên đầu A Ly, chạm vào đầu hắn phát sinh thanh âm.
Ngự Cảnh mặt lạnh quay đầu lại nói: “Ngươi bảo ai.” Nhìn hắn không chút che giấu ghét bỏ nào, như là sớm biết rằng hắn tới.
Hàn Y từ khúc quanh phía trước đi ra, cười đến như hồ ly: “Ta là ngươi a… Vừa rồi không tìm được ngươi, chạy nhanh vậy.”
Trong lòng A Ly một trận buồn khổ, ngay từđầu chủ tử còn gạt Hàn thế tử, không muốn để cho người biết tồn tại của ám vệ bọn họ. Đáng giận là mỗi lần hắn đều tránh không khỏi bị Hàn thế tửđánh bất ngờ! Chủ tử sau lại tức giận, cũng lười tiếp tục ẩn dấu.
A Ly vẫn cảm thấy bại lộ mục tiêu có hắc oa bản thân…
Ngự Cảnh khoát khoát tay, A Ly nhanh lên cúi đầu rời đi. Ngự Cảnh phẩy phiến, đứng ở hành lang nhìn bụi hoa nhộn nhạo phía trước, “Ngươi không phải là cùng các tiểu thư quấn lấy nhau sao, tìm ta làm cái gì.”
“Sách ~ đây nói như thế nào.” Hàn Y đi tới bên cạnh hắn, đồng dạng mở chiết phiến nói: “Đây không phải là uổng phí một phen tâm ý của ta đối với ngươi sao.”
“Có chuyện mau nói.”

“Nga.” Hàn Y nghiêm mặt nói: “LàĐoan Mộc tới.”
“Không phải là hắn thường xuyên đến sao.” Ngự Cảnh nói, sắc mặt cũng không thay đổi.
Hàn Y cười rộ lên, “Trước hắn bận… hai năm không đặt chân đến Long Phục. Ngươi mới từ Hàn Địa trở về, hắn cũng cốý chạy tới, sợ rằng không bình thường.”
“Chúng ta lại không thểđuổi hắn ra ngoài, bách hoa yến đêm nay hắn cũng tới sao?”
“Sẽ không, bởi vì sứ giả Minh Khải đãđến.” Ngự Cảnh nhìn về phía Hàn Y, Hàn Y cười nói: “Ta mới từ chỗ hoàng thượng qua đây, không thấy Đoan Mộc.”
“Có lẽ hắn sẽ tìm đến ta.” Ngự Cảnh thu hồi ánh mắt.
Hàn Y tiến tới tò mò hỏi: “Lại nói tiếp, sứ giả Hàn Địa năm nay còn chưa đến sao?”
“Không biết.”
Thấy Ngự Cảnh không cần suy nghĩđáp lấy lệ với mình, Hàn Y kiều mị liếc mắt, phe phẩy phiến xoay người đi. “Sách. . . Không nói thì không nói, cái gì gọi là không biết, ngươi nói không biết ai tin a?”
Ngự Cảnh một thân một mình đứng ở chỗ này, hồi lâu không có nhúc nhích. Tại mỹ cảnh tam quốc thái bình thịnh thế giao hảo, đến cùng có bao nhiêu sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, ai có thể biết.
——
Sắc trời vừa mới thấy tối, trong cung liền châm từng ngọn đèn dầu. Quang mang so với bầu trời chạng vạng tối vẫn còn sáng, dùng thành phiến thành phiến để hình dung thực sự là không khoa trương chút nào.
Sắp đến thời gian bắt đầu bách hoa yến, Vu Xá Nguyệt cùng Trầm Nhan Hoan đi mệt, liền nhanh đến Trường Sinh điện.
Vu Xá Nguyệt cách thật xa đã nhìn thấy đại điện kim điêu ngọc mài, hai bên hoa tươi lâm lang mãn mục, các cung nữ dung mạo xinh đẹp xuyên toa trong điện. . . Không khỏi cảm khái một tiếng.
Thực sự là xa hoa a ~
Trầm Nhan Hoan cười nói: “Thế nào, đẹp không.”
Trong mắt Vu Xá Nguyệt tỏa ánh sáng, tán đồng gật đầu, “Đẹp thìđẹp, đáng tiếc ăn thịt người a.”
“. . .” Trầm Nhan Hoan ngạc nhiên, hình dung này thật đúng là. . . Chuẩn xác?

Hai người từ trắc môn đi vào trong điện, chỉ thấy bên trong Trường Sinh điện cũng mùi hoa thơm khắp nơi, vô số hoa tươi hiếm quý trưng bày bốn phía đại điện, quả nhiên có tư thế của hai chữ “Bách hoa”.
Bên này người đều đã tới, mặc dù tiếng người ồn ào, Vu Xá Nguyệt mắt sắc, chỉ một chút đã nhìn thấy vị cha tiện nghi Vu Hàn Thiên kia. Nàng nói với Trầm Nhan Hoan: “Ta đây đi trước.”
Trầm Nhan Hoan không yên lòng lôi nàng căn dặn một câu, “Nhà của ta chỉ có một mình ta, ngươi phải cẩn thận cẩn thận rồi.”
Vu Xá Nguyệt trấn an vỗ vỗ nàng nói: “Ta biết, ta lúc nào bị thua thiệt ~”
Sách, mạng này củ nàng đều là lượm được, phỏng chừng tử kỳ của mình chưa tới, diêm vương không nguyện thu đi.
Vu Xá Nguyệt dẫn Ngưng nhi qua kia, chỉ thấy Vu Hàn Thiên ngồi ngay ngắn ởở giữa tịch, bên trái hắn là chính thất Khương Tình Tuyết, bên phải là Ninh Sương.
Khương Tình Tuyết một thân cẩm y hoa phục, đồ trang sức cao quý hoa lệ, chính đoan đoan chánh chánh thủ lễ tiết ngồi. Mà Ninh Sương tư thái mảnh mai rất nhiều. Mặc dù Vu Hàn Thiên không cóđộng thủđộng cước với nàng, cũng không ngừng nghiêng đầu hỏi nàng đôi lời. Tuy rằng dưới so sánh ăn mặc của Ninh Sương, cho thấy đãi ngộ hiển nhiên so với chính thất tốt hơn nhiều.
Vu Xá Nguyệt có chút ngạc nhiên, dù sao nhà mẹđẻ của Khương Tình Tuyết là Thái quốc công a, Tràng lớn như vậy Vu Hàn Thiên còn dám mang thiếp, cũng không sợ rước lấy phát hỏa của cha vợ?
Nàng nghĩ, đi ra phía trước nói: “Phụ thân, mẫu thân.”
Vu Hàn Thiên giương mắt vừa thấy là nàng, liền lặng lẽ “Ân” Một tiếng. Cơn tức của Khương Tình Tuyết hôm nay quá lớn, căn bản là nhìn cũng không nhìn nàng.
Chỉ có Ninh Sương quả thật là hiểu chuyện, nhìn thấy Vu Xá Nguyệt tới, thẳng người lên nhu nhu nói: “Tam tiểu thư.” Còn đổi lấy ghé mắt của Vu Hàn Thiên.
Phản chính Vu Xá Nguyệt cũng không thèm đểý những người này có thân hay không, bất quá làđi ngang qua sân khấu mà thôi, nàng gật đầu với Ninh Sương, sau đó mang theo Ngưng nhi vào ngồi.
Vu Xá Nguyệt ngồi trơở phía sau một hồi, nhìn cha tiện nghi cùng tiểu thiếp túân ái phía trước, chính thất ở bên cạnh làm bóng đèn, trong lòng cũng vẫn là thật thoải mái.
Một lát sau, hai bên đại điện lục tục ngồi đầy người, các vị quan viên ngồi theo giai cấp, quan viên, phu nhân phía sau đó là các vị công tử tiểu thư. Đích xuất phía trước, thứ xuất phía sau, vẫn như cũ an bài như thế.
Vu Xá Nguyệt sau mới phát hiện, lại có càng ngày càng nhiều người ngồi vào dưới mình, nhưng không ai ngồi bên nàng, kể từđó vị trí của nàng như gần long ỷ a! Nàng nhịn không được quét hai mắt tạo hình của long ỷ, trong lòng dĩ nhiên hiện lên một cái ý niệm: Chi bằng mình vui đùa một chút?
“Chớ nằm mơ ban ngày.” Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh thấp thấp xuyên qua âm thanh ầm ĩ, rõ ràng truyền tới trong lỗ tai của Vu Xá Nguyệt.
Là Vu Lưu Vân, nàng nhấc làn váy được Anh Đào cẩn thận đỡ, nàng ngồi ở vị trí trước người Vu Xá Nguyệt, ngăn trở long ỷ.
Sau khi Vu Lưu Vân ngồi xuống, còn quay đầu lại cười khẽ: “Cóít thứ không phải là ngươi nên nghĩ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.