Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 138: CHƯƠNG 138: BÁCH HOA THỊNH YẾN



CHƯƠNG 138: BÁCH HOA THỊNH YẾN

Editor: Luna Huang

“?” Vu Xá Nguyệt bị khiến cho vẻ mặt dấu chấm hỏi, lẽ nào bản thân nàng nịnh bợ quyền quý mộng tưởng làm nữ hoàng, cho rằng toàn thế giới đều một dạng thấp kém như nàng? Phồng kiến thức a!
Rất nhanh, mấy nữ nhi Vu gia cũng lục tục qua đây ngồi ở giữa tịch.
Vu Âm Nhi trầm mặc như trước không nói, Vu Tịnh Hoa cũng là nghiêm mặt. Chỉ có Vu Lệ Hương làđầy mặt hồng quang, nhìn so với các nàng ai cũng vui vẻ, tựa hồ là rốt cục kết giao được quan lớn quý tộc.
Vu Xá Nguyệt phát hiện, mặt của Vu Lệ Hương rơi rất nhiều mảng trắng, nhưng nhìn như vậy trái lại bình thường không ít, chỉ là mấy chấm đỏ mơ hồ hiển lộ.
Vu Lưu Vân nghe âm hưởng sau lưng, trong lòng thập phần khinh bỉ thứ nữ. Vì sao không cho những thứđê tiện này đi về nhà? Hoàng cung cùng yến hội phải thuộc về những quý tộc chân chính như bọn họ.
Mọi người trong đại điện đều ngồi xuống, âm hưởng cũng dần dần thở bình thường lại. Vu Xá Nguyệt biết, phỏng chừng đây là chánh chủ nhân sắp gặt hái khí tràng rồi.
Mà trước khi nàng thấy hoàng đế trong truyền thuyết, bỗng nhiên lại nhìn thấy một người quen cũ—— Tân Chỉ.
Chỉ thấy tiểu tử kia hai tay quấn băng gạc rất nặng, thế nhưng vẻ mặt kiêu ngạo ngửa đầu, được hai cung nữđỡ tới chỗ ngồi.
Vu Xá Nguyệt thiêu mi, hắn nha chính là hỏng tay rồi, không phải làđến chân cùng chỉ số thông minh cũng bị bó?

Vị trí của đều có thể thoạt nhìn cũng không phải là rất được coi trọng, trong đống hoàng tử cũng làđứng cuối. Thậm chí còn, Ngự Cảnh đều có thể lướt qua đông đảo hoàng tử, ngồi ở phụ cận thái tử.
Vu Lưu Vân cũng thấy Tân Chỉ, lần thứ hai nàng cười quay đầu lại nói: “Tam muội muội, nếu ngươi thật có tâm hoàng thất, bát hoàng tử là một lựa chọn tốt. Ta có thể giúp ngươi hảo hảo nói một chút.”
Vu Lệ Hương nghe xong, nhịn không được bật cười. Ngay cả trên mặt lạnh của Vu Tịnh Hoa cũng có chút tiếu ý.
Vu Xá Nguyệt đã phiền cái đề tài này rồi, liền đề cao âm lượng pháo liên châu tựđắc nói: “Bát hoàng tửái mộđại tỷ tỷ của ta a, ta cũng ngại đoạt người sởái, ta còn muốn giúp người thành đạt, ta còn muốn giúp đại tỷ cùng bát hoàng tử a. Bát hoàng tử yếu đại tỷ của ta nhiều bát hoàng tử thích ——”
“Ngươi câm miệng!” Mắt thấy hai bên trái phải có người nhìn qua, Vu Lưu Vân có chút kinh hoảng, “Ngươi ít tạo tin đồn ta đi!” Nàng cư nhiên đã quên, Vu Xá Nguyệt phải không người bị người an bài.
“Thiết.” Vu Xá Nguyệt cười nói: “Đại tỷ ngươi tạo tin đồn còn thiếu sao?”
Phản chính mọi người mỗi ngày đều xé rách da mặt, ngày hôm nay xé thêm thì thế nào. Phản chính những người này đến lúc đó vì lợi ích lại sẽ làm bộ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh ~
Vu Lưu Vân hiếm thấy lộ ra biểu tình hung ác, nàng thấp giọng âm lãnh nói: “Chuyện hôm nay, ta sẽ nói với thái hậu!” Vu Lưu Vân là chuyện của bị Vu Xá Nguyệt cùng thái tử cấu kết làm bậy mà giận, nàng quyết định không thể bỏ qua tiện nhân này!
“Nga.” Vu Xá Nguyệt hoàn toàn không sợ, nàng cũng áp sát Vu Lưu Vân, gằn từng chữ một: “Vậy thuận tiện, ta sẽ cùng thái hậu nói một chút! Những lời của Tân Duyệt công chúa, kéo thái tửđi ra làm chứng minh đánh công chúa.”
Tròng mắt của Vu Tịnh Hoa khẽ chuyển, nàng có chút thấp thỏm nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, nói như vậy… Trước nàng nghe nói chuyện này là sự thật? Vu Xá Nguyệt thực sự bảo thái tử thu thập Tân Duyệt cùng Điền An Nhiên hai người?
Vu Lưu Vân sửng sốt, Vu Xá Nguyệt nháy mắt to vô tội nói: “Ngươi nếu như còn muốn thái tử thích ngươi, cũng đừng tìm phiền toái cho hắn. Bắt ta ra rất dễ, ta trảo hắn ra cũng rất dễ. Tràng diện lớn như vậy, ngươi nói… Hoàng đế không quá muốn nhìn thấy nhi tử nữ nhi rối loạn đi ~”
Vu Lưu Vân không nói nữa, nàng chỉ là hận hận nhìn Vu Xá Nguyệt.
Một bên Vu Lệ Hương có chút không rõ, tựa hồ còn không biết các nàng đang nói cái gì. Ngay lúc nàng do dự mà do dự, chợt nghe thái giám cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm ——”

Chỉ một thoáng tất cả mọi người đang đàm luận đều thu thanh, mọi người đều đứng dậy chỉnh lý y sam, Vu Xá Nguyệt cũng nhanh lên đứng lên.
Quan viên gia quyến, nhất tề hành lễ, động tác của những lễ tiết này Vu Xá Nguyệt học qua, mà hô “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”, “Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Nàng không muốn cùng gọi, liền chỉ làm khẩu hỉnh.
Sau đó, trong đại điện an tĩnh đến cây kim rơi đều có thể nghe được, Vu Xá Nguyệt khom người cúi đầu, nhịn không được tò mò muốn nhìn. Lại nói tiếp nàng lần trước nhìn thấy hoàng đế còn là cái xác khô trong viện bảo tàng, còn không biết hoàng đế còn sống đến cùng là dạng gì.
Một lát sau, chợt nghe giọng nam hùng hậu hiền lành nói: “Được rồi được rồi, ngồi đi. Hôm nay yến hội này thái hậu mới là vai chính.”
Thoạt nhìn hoàng đế tâm tình không tệ, mọi người liền cũng trầm tĩnh lại, đều một lần nữa ngồi xuống.
Vu Xá Nguyệt nhìn sang, chỉ thấy vị hoàng đế Long Phục kia dĩ nhiên là trung niên nam nhân cả người tài vĩ ngạn. Tóc đen, khuôn mặt góc cạnh phân minh, tuy rằng vết tích tang thương nhưng không có giàđi, hình tượng đó cùng hình tượng bụng to béo phệ trong ấn tượng của Vu Xá Nguyệt một trời một vực.
Bên trái hoàng đế là thái hậu, vị thái hậu này lúc còn trẻ vóc người tuyệt đối cao gầy xuất chúng! Đó là nàng hiện tại đã già rồi, cũng so với hoàng đế không thấp bao nhiêu. Nếp nhăn trên mặt vị thái hậu này cũng không nhiều, ăn mặc y sam cẩm tú mẫu đơn, cũng có vẻ tuổi còn trẻ không ít.
Phía bên phải hoàng đế là hoàng hậu càng như một thiếu phụ ba mươi, nàng một thân chính hồng, phượng quang vân kế, hết sức ngăn nắp xinh đẹp.
Vu Xá Nguyệt cảm khái, gen của hoàng gia chính là tốt, hoàng đế vơ vét một chút mỹ nữ vẫn hữu dụng. Tấm tắc, theo lý thuyết thái tửđều hai mươi mấy rồi, bọn họ thế nào không thấy già? Chẳng lẽ mỗi ngày kêu thiên tuế thiên tuế, thật đúng là có thể dài trường thọ?
(Luna: Không ít tổ yến nhân sâm linh chi rồi tỷơi)
Thái hậu nhìn phía dưới, tần phi hoàng tử, quan viên gia quyến đông đảo, tựa hồ có chút cảm xúc nói: “Ai, người của bách hoa yến này một năm so với một năm nhiều, thế nhưng ai gia già rồi a. Nhiều năm như vậy bách hoa yến đều xem như là ta chiếm đoạt, sau này còn phải để hoàng hậu nghĩ biện pháp rồi.”
Hoàng hậu cười khanh khách nói: “Mẫu hậu người không già, vẫn là chủ trì tám năm mười năm nữa, mới nghĩđến chuyện đẩy cho ta đi.”

Hoàng đếđối với loại hài hòa này hết sức hài lòng, nhưng mà Vu Xá Nguyệt lại nhún nhún vai, rõ ràng thái hậu chỉ làý tứ, hoàng hậu nếu như chân nhận ra, đó mới là gây sự. Ai ~ nam nhân đúng là là nam nhân, cư nhiên không nhìn ra tâm lý chiến đơn giản như vậy.
“Mọi người tới đông đủ?” Hoàng đếđại khái nhìn con nối dòng cùng thần tử dưới chân một chút, chỉ cảm thấy tọa ủng một dạng.
Tân Ngư bỗng nhiên đứng dậy, “Phụ hoàng, Duyệt nhi hôm nay khó chịu, nghỉ ngơi trong tẩm cung, nói là chờ một chút tốt rồi mới đến.”
Lời nói này của hắn nói ra, không ít người đều mặt mặt tư thị, ý vị thâm trường.
Hoàng đếđại khái còn chưa nghe được tin gì, liền không thèm đểý nói: “Bảo nàng hảo hảo nghỉ ngơi, không cần quá miễn cưỡng.”
Thấy Tân Ngư, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên liền nghĩ, thế nào Điền An Nhiên yên tĩnh như vậy không có cáo trạng? Nữ nhân kia vừa ngu xuẩn vừa thẳng thắn, theo lý thuyết sẽ phải tiếp tục gây chuyện a? Nàng tìm một vòng, rất nhanh thì thấy Điền An Nhiên đã thay đổi y phục mới, khiêm tốn ngồi ở trong tịch.
Vu Xá Nguyệt híp mắt tế tế nhìn, phát hiện nàng dĩ nhiên cũng tràn ngập ái ý nhìn chằm chằm thái tử?
Vu Xá Nguyệt chợt hiểu, nguyên lai… Câu “Ta đi xem” kia của Tân Ngư, làđi xem Điền An Nhiên a! Đây rất có thể!
Thái tửđánh muội muội, lại không muốn chạm rủi ro của hoàng đế, tự nhiên cần trấn an người bị hại của sự kiện một chút ~ phản chính thái tử có mị lực, nói ba xạo thập phần bớt việc, nhất là loại “Thất trinh” này lo lắng bản thân không ai thèm lấy. Loại chiêu thức này hữu hiệu mau lẹ quả nhiên là người cóđầu óc.
Sách, hơn nữa hiện tại tứ mỹ Long Phục có hai đều coi trọng thái tử, cái này thú vị a, Vu Xá Nguyệt cười hắc hắc, nội chiến đây không phải là sắp tới rồi sao.
——
Hảo hảo tham quan hoc tập ba nhân vật ngưu xoa hoàng đế, hoàng hậu thái hậu này đi, lực chúý của Vu Xá Nguyệt rơi trên đồăn. Mặt trên chuyện trò vui vẻ, phía trước ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng toàn bộ cũng không có sức dụ dỗ bằng mỹ thực trước mắt.
Mặc dù thức ăn của bản thân ở tây viện đã cải thiện, nhưng vẫn là không cách nào sánh được trong cung a. Đây ở trong kịch gọi là. . . Cung đình ngự thiện?
Vu Xá Nguyệt cũng lười bảo Ngưng nhi lãng phí thời gian chia thức ăn cho nàng, để nàng thả tay xuống, tự kéo mạn che mặt, hài lòng ăn.
Vu Tịnh Hoa nhìn Vu Xá Nguyệt bên người, nhịn không được buồn bực liếc mắt.

Vu Tịnh Hoa đã từng đi qua một lần, lần đó, nàng vì không không để cho người khác nhìn bản thân như là chưa từng ăn qua đồ ngon, căn bản không dám ăn. Cho nên nàng trước khi đi, thức ăn trên bàn hầu như sẽ không động tới.
Hôm nay thấy Vu Xá Nguyệt lần đầu đến ăn hài lòng, nàng lại có chút hối hận…
Lại nhìn Vu Âm Nhi cũng để cho Bích Lam lấy thức ăn cho mình, Vu Tịnh Hoa liền không nhịn được, nàng thập phần khinh bỉ thấp giọng lẩm bẩm một câu: “A, thật là chưa có thấy qua cảnh đời. Mất mặt!”
Vu Xá Nguyệt ưu nhã xốc một khối thịt cá lên cười nói: “Ai, có người cũng chưa thấy qua cảnh đời còn phải làm bộ như nhìn đã quen, càng buồn cười. Trang xong còn bị ta vạch trần, thì càng càng buồn cười.” Nói, đem thịt cá bỏ vào trong miệng.
Trong lòng Vu Tịnh Hoa tức giận, nghiêng đầu trừng Thanh Hạnh một mắt, Thanh Hạnh nhanh lên chia thức ăn cho nàng.
——
Mấy vị mặt trên kia trò chuyện một chút, liền bắt đầu đề cập Vu Lưu Vân. Thái hậu phóng nhãn đi xuống tìm, liền nhìn thấy Vu Lưu Vân đang uống trà, lập tức hô: “Lưu Vân nha đầu a, mau tới đây ai gia xem.”
Làm thiên kim tiểu thưđầu tiên có thểđược thái hậu gọi, có thể thấy được địa vị cùng danh vọng của Vu Lưu Vân qua nhiều năm như vậy ở Long Phục.
Thái hậu vừa gọi người như thế, không ít cô nương đều có chút ghen tỵ nhìn về phía Vu Lưu Vân. Mỗi lần đều là nàng, bảo người khác làm sao có thể có ngày nổi danh a…
“Vâng.” Vu Lưu Vân lập tức ưu nhãđứng dậy.
Nàng hưởng thụánh mắt ghen tị của người khác, trong lòng thập phần kiêu ngạo. Nàng liền biết, địa vị của nàng là công chúa của Long Phục cũng là so sánh không bằng! Nàng là một phần tử của thượng vị giả!
Thái hậu xem ra thập phần thương yêu Vu Lưu Vân, thập phần mừng rỡ gọi Vu Lưu Vân đến, nói với hoàng hậu: “Vài ngày như vậy không gặp, Lưu Vân nha đầu này càng ngày càng tốt đẹp mắt. Nếu không tiến cung, còn có thể bồi bồi lão thái thái này như ta.”
Hoàng hậu gật đầu, “Mẫu hậu thích là tốt rồi, bất quá cũng hỏi ý tứ của nha đầu một chút a. Chúng ta nào biết đâu Lưu Vân chọn trúng hoàng tử nào, chớ kéo sai tuyến.”
Thái hậu vừa nghe thật đúng là tựđắc nhìn về phía Vu Lưu Vân hỏi, Vu Lưu Vân xấu hổ cúi đầu nói: “Thái hậu người cũng đừng chọc người ta.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.