Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 142: CHƯƠNG 142: ĐÂY LÀ NGẠNH CỦA TƯƠNG LAI



CHƯƠNG 142: ĐÂY LÀ NGẠNH CỦA TƯƠNG LAI

Editor: Luna Huang

Hoàng hậu cười khẽ nhìn Khương Tình Tuyết, “Cũng không biết tướng phủ phu nhân dạy dỗ thế nào mới cóđược hai nữ nhi xuất chúng. Bổn cung thật nên học hỏi một chút, thỉnh Vu phu nhân không nên keo kiệt bí quyết a.”
Quản hoàng hậu nhắc luôn cả Vu Lưu Vân, nhưng vẫn như cũ không thể vuốt được phẫn nộ sắp sửa bạo phát của Khương Tình Tuyết. Một đôi mắt của nàng trợn tròn, miệng mởđóng, lý trí nói cho nàng biết hận ý cuồn cuộn cùng nét mặt biểu hiện lại không thể nhất trí, điều này làm cho nàng bỗng nhiên nói không ra lời.
Tân Ngư nhanh chóng nhìn việc trước mắt này, chỉ cảm thấy tràng diện này quá thú vị a.
Đều nói nữ nhi ngốc của bọn họ có thần tiên quan tâm, hết không nói còn có bực thần lực này, vốn phải là sự tình hỉ cực nhi khấp a.
(Luna: hỉ cực nhi khấp – vui đến khóc)
Thế nhưng hoàng đế khích lệ bọn họ có cách giáo dục như vậy, mà Vu tướng làm sinh phụ, hắn và chủ mẫu tướng phủđều đang là một bộ biểu tình gặp quỷ, ngay cả mấy nữ nhi của tướng phủđều giống như nhìn thấy cừu nhân, nói vậy. . . ngày của Vu Xá Nguyệt đã từng ngu dại thực sự là không tốt a.
Tân Ngư nghĩ, câu dẫn ra dáng tươi cười tà mị. Hơn nữa, cuộc sống sau này của nàng cũng chưa chắc sẽ hài lòng nhưý.
Như vậy. . .
Hàn Y lúc này còn che trước bức họa nghiên cứu, hai tay hắn ôm hông (Luna: Tuy nói chống hông nghe hay hơn nhưng người ta dùng từ ‘ôm’ =.=) nghiên nhìn nai. Sau đóđi qua trái, lại đi qua phải, thập phần quái dị.
Dời một hồi, hắn tựa hồ là phát hiện cách chơi mới, kinh dị nói: “Sách, nai này hình như quay đầu theo ta a ~”
Thái hậu vốn làđắm chìm trong trong trí nhớ thật lâu không nói, vừa nghe lời của Hàn Y liền lấy lại tinh thần.

“Có thểđộng?” Nàng liền nghĩđến mộc điểu có thể bay như lời đồn.
Vu Xá Nguyệt vì vãn hồi hoàng đế vừa nói muốn ban thưởng, nhanh lên mượn lực chúý, “Thần nữ vẽ nai đúng là biết động, vô luận đứng ở nơi nào, ánh mắt của nai đều hình như là nhìn mình.”
Tuy rằng lý luận 3D này siêu cấp giản đơn. . . Nhưng mà nàng không muốn giảng, vì càng nhiều chỗ tốt hơn, nàng vẫn là gạt người thôi.
Nàng vừa nói như vậy, rất nhiều người hảo tín cũng bắt đầu làm thí nghiệm, có hai người nhịn không được hoạt kê lắc thân thể, cuối cùng cũng ngạc nhiên nói: “Ai, đúng là nhưđang nhìn ta.”
“Ta còn tưởng rằng chỉ là trùng hợp quay bên này.”
“Mộc điểu cũng biết bay, nai nhìn ngươi một mắt toán cái gì!”
Cư nhiên thật là sống động, nhãn tình của thái hậu sáng lên, lập tức nói: “Mau! Mau đỡ ai gia đi qua nhìn một chút!”
Hoàng đế cũng có tâm tìm kiếm cái lạ, hắn đưa tay đỡ cánh tay của thái hậu đứng dậy, “Mẫu hậu, người chậm chút.” Hoàng hậu đại khái là sớm muốn nhìn, lập tức cũng đứng lên.
Tiếu Nhược cau mày, năn nỉở phía sau đẩy cha của mình một cái, vị nội các học sĩ Tiếu Nguyên Chỉ này phải lên tiếng nói: “Ta nhớ kỹ Vu tam tiểu thư không phải nói phải tắt đèn xem sao. Thế nào, ngươi để thái hậu đi tìm?”
“Là phải tắt đèn, bất quá hai bức họa cần gì phải gấp gáp.” Bởi vì thuốc màu không có nứt ra, Vu Xá Nguyệt không còn bất kỳ lo lắng nào nữa. Nàng tự tin đi về phía trước một bước, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn thái hậu hỏi, “Thái hậu nương nương, người để ta đỡ làđược.”
Nghe được câu này Vu Lưu Vân cảm giác lúc này mình sắp ngất, Vu Xá Nguyệt lại dám đưa ra loại yêu cầu này! Bách hoa yến năm nay quả thực chính là một cơn ác mộng của nàng.
Trong lỗ mũi Khương Doanh nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt nàng đen như ngói đầu tường, bàn tử trước mặt nàng một mảnh hỗn độn, đều là lúc tức giận dùng đũa đâm.
Một tay thái hậu cầm lấy cánh tay của hoàng đế, một tay nói với Vu Xá Nguyệt: “Hảo, ngươi qua đây.”
Vu Xá Nguyệt đi tới, cùng hoàng đế mỗi người một bên đỡ thái hậu, mà hoàng hậu đi theo bên cạnh thân hoàng đế.

Vu Xá Nguyệt nhìn về phía cung nữ, nhẹ giọng nói: “Tắt đi.”
——
Ngọn đèn dầu của đại điện không phải là toàn bộđồng thời tắt, mà là từđịa phương tới gần tranh bắt đầu, từng ngọn từng ngọn chậm rãi tắt.
Bóng tối dần dần tới, bức hoạ trước mắt mọi người từ từ thấy không rõ, Vu Xá Nguyệt đỡ thái hậu, từng bước từng bước đi đến bức hoạ.
Ngay từđầu thái hậu không nhìn ra, thế nhưng lần này nàng không có hỏi lại, hơn nữa càng tiếp cận, tò mò trong lòng đãđạt tới đỉnh.
Rốt cục, phía trước có một văn lộ sáng từ từ xuất hiện, tăng nhanh trong bóng tối, một tia sáng càng trở nên rõ ràng. Thẳng đến trong đại điện, toàn bộđèn ở chỗ bức họa toàn bộ biến mất, một con lộc quang ảnh huỳnh bạch xuất hiện ở vị trí mai hoa lộc.
(Luna: Nghĩa là có thêm một con nai xuất hiện bên cạnh con nai sao lúc nãy)
Đôi sừng thật dài của nó duyên dáng hướng trời, phía sau sơn động có lục quang loang lổ, mơ hồ chiếu sáng văn lộ bên trong sơn động bích.
Xung quanh tuần lộc mấy con huỳnh hỏa trùng bay lượn trên không trung, cạn khê trong sơn động chiếu rọi tất cảánh sáng trên đó, nhưng lại bị chân của tuần lộc đạp thành gợn sóng.
Lúc này trong điện không người nói chuyện, hoặc trong bóng tối thấy không rõ mặt người, hay thực sựđã không tâm trạng nói chuyện.
Hoàng đế cùng thái hậu dừng bước trước địa phương quang cùng ám, thái hậu đưa lưng về phía ánh nến một bên, nàng cầm thật chặt cổ tay Vu Xá Nguyệt, thanh âm êm dịu cẩn thận nói: “Đây là. . .”
“Thái hậu, đây là thần lộc.” Dưới ánh sáng ám trầm, Vu Xá Nguyệt chính là lời nói mang theo một tia có bao nhiêu thần bí.
Một khắc kia thái hậu là hoàn toàn tin, thế nhưng vị lão thái thái này rất nhanh thì phản ứng kịp, nàng thở dài một tiếng, “Làm khó ngươi một quyển quyên tốn hai tờ a. . . Nha đầu, ngươi làm cái này thế nào.”
Vu Xá Nguyệt không có bị vạch trần mà quẫn bách, nàng trầm giọng nói, “Là mài nhỏ dạ minh châu, xen lẫn trong thuốc màu vẽ lên. Nên họa này mới có quang ảnh.”

Kế tiếp, chính là một mảnh trầm mặc.
Ánh nến đã tắt một lần nữa được thắp lên, sáng theo phương hướng lúc trước dần dần trở về. Thẳng đến quang ảnh của thần lộc tiêu tán, mai hoa lộc một lần nữa xuất hiện, mọi người thấy đều kinh ngạc, Hàn Y không biết lúc nào đã trở về.
Thái hậu mới dời mắt đi chỗ khác, nàng buông tay được hoàng đếđỡ ra, chuyển hướng Vu Xá Nguyệt, cái tay kia ở trên đầu sờ soạng hai cái, lấy xuống một cây trâm gài tóc dạ minh châu.
“Thái hậu?” Vu Xá Nguyệt sửng sốt, trong bóng tối nàng đã nhìn thấy, trong đại điện này vật duy nhất phát sáng như bức tranh cũng chỉ có bảo bối trên đầu thái hậu.
Thái hậu đã khôi phục dáng dấp lão thái thái lúc trước, nàng đem trâm gài tóc cắm ở trên đầu Vu Xá Nguyệt, cao ngạo ưu nhã nói: “Dạ minh châu này trả lại cho ngươi, họa là ngươi tặng.”
“Tạơn thái hậu thưởng tứ.” Vu Xá Nguyệt vừa nghe phù phù một cái quỳ xuống, trâm của thái hậu là dạ minh châu chính hãng a, nàng dùng nguyên thạch nát đầy đường đãđổi được rồi. Nguyên lai họa thế này có thểđổi được đồ mắc như vậy, nàng buôn bán lời a!
Nhãn thần của Vu Lưu Vân đăm đăm nhìn bọn hắn chằm chằm, nàng nhớ kỹ, dạ minh châu kia là vật thái hậu thường dùng nhất. . .
Bỗng nhiên, Khương Tình Tuyết cầm tay của Vu Lưu Vân, Vu Lưu Vân nhìn về phía mẫu thân, Khương Tình Tuyết cau mày với nàng, sắc mặt mẫu nữ hai người đều thập phần không tốt.
Hoàng đế nửa đỡ thái hậu nói: “Mẫu hậu, trờ về ngồi đi.”
Thái hậu sâu kín thở dài, “Không có chuyện gì, ai gia đã. . . Hơn hai mươi năm chưa thấy nai rồi. Đây đúng là tốt hơn mộc điểu. Ta thương tâm, nhưng cũng vui mừng, ha ha. . .”
Nghe thái hậu đều tự xưng ta, Vu Xá Nguyệt cũng không có cảm thấy mừng rỡ, mà là sợđến tim đập hầu như sắp ngừng, trong nháy mắt phía sau lưng ướt đẫm.
Nàng ngay từđầu còn tưởng rằng đây là thắng một ván, kết quả. . . Lại là tìm được đường sống trong chỗ chết?
Thái hậu dĩ nhiên hơn hai mươi năm không thấy nai rồi, vậy là dạng kýức gì. Thật thua thiệt nàng đây là gợi lên hoài niệm của thái hậu, nếu như nhớ tới cái gì không tốt, có phải gióng như trong kịch vậy “Lôi ra ngoài chém” hay không?
“Mẫu hậu, người nếu là thích, treo trong phòng người đi, mỗi đêm đều có thể thấy.”
“Đây. . .” Thái hậu do dự một chút, nàng tinh tế nhìn một chút, vẫn là nói: “Quên đi, ta già rồi, chuyện cũng không thể nghĩđược a.”
Hoàng đếđỡ thái hậu xoay người đi trở về, “Vậy nhi tử lấy đi, sau này mẫu hậu muốn xem, đến chỗ nhi tử ngồi một chút.”

“Hảo, hảo.”
—— Mãi cho đến Vu Xá Nguyệt trở lại ngồi xuống, hoàng đế cũng không há mồm nói chuyện của Tân Chỉ, không biết làđã quên hay là muốn tha cho nàng một lần.
Vô luận như thế nào cũng làm cho Vu Xá Nguyệt thật to thở phào nhẹ nhõm, nếu là hoàng đế nói tiếp, nàng cũng hiểu được thái hậu có thể hỗ trợ. Nếu là hoàng đế không nói, vậy cũng là tốt nhất.
Vu Xá Nguyệt vừa ngồi xuống, Vu Lưu Vân quay đầu hung tợn trừng mắt nàng thấp giọng cả giận nói: “Ngươi dám đùa giỡn ta!”
Vu Xá Nguyệt cảm giác rất tân kỳ, ngày hôm nay Vu Lưu Vân quá không bình tĩnh, thường ngày mặt tê liệt nhất thành bất biến ngày hôm nay đã công phá rồi.
Đám người Vu Tịnh Hoa có lòng nghi ngờ nhìn hai người kia.
Vu Xá Nguyệt bĩu môi, cả tiếng màủy khuất nói: “Ai, đại tỷ tỷ nói gì vậy? Chẳng lẽ là cảm thấy Nguyệt nhi vì bách hoa yến chuẩn bị lễ vật có chỗ không thỏa sao?”
Vốn có rất nhiều người cũng còn chúý Vu Xá Nguyệt, nàng cao giọng như vậy càng hấp dẫn ánh mắt.
Hoàng hậu còn trực tiếp nhìn vừa mở miệng hỏi: “Lưu Vân làm sao vậy.”
Vu Lưu Vân có chút luống cuống, nàng cư nhiên quên cái người điên Vu Xá Nguyệt này không sợ làm lớn chuyện!
Dưới một đám ánh mắt hoài nghi, nàng khẩn trương cẩn thận giải thích: “Là, là tam muội muội hiểu lầm, ta chỉ hiếu kỳ muội muội lại có tay nghề như vậy, trước cũng chưa từng đề cập một từ với mấy tỷ muội ta cùng cha nương, nên có chút giận.”
Trầm Nhan Hoan giả vờ tò mò hỏi: “Không phải là nghe nói nhân gia tỉnh dậy(Luna: Tác giả dùng từ này không phải ta thay đổi nha) liền thay đổi sao. Đây có cái gì kỳ quái? Vu đại tiểu thư dù cho tức giận cũng đừng giận quá lớn, để người nghĩđến tỷ muội nhà các người đố kị oán hận, đây sẽ không tốt.”
Viền mắt của Vu Lưu Vân lập tức đỏ lên, mím môi không nói nữa, tốc độ nhanh để Trầm Nhan Hoan kinh ngạc. Hình dạng kiều mị này của Vu Lưu Vân quá mức ôn nhu, để không ít thiếu công tử trong nháy mắt nhìn mắt. Lần này ngược lại có vẻ Trầm Nhan Hoan khi dễ người.
Cô nương bên người Trầm Nhan Hoan đẩy nàng một cái, ý bảo nàng chớ nói nữa. Chọc giận Trầm Nhan Hoan liếc mắt, đầu năm nay thực sự là trang nhu nhược chính làđại gia a.
Vu Xá Nguyệt nghiêng thân thể, ghé vào bên tai Vu Lưu Vân thấp giọng cười nói: “Ai, đại tỷ tỷ chưa thấy qua nhiều a, sau này có cơ hội, ta để người nhất nhất kiến thức một chút.”
Vu Lưu Vân tự nhiên nghe được đây là một uy hiếp, nàng hận hận quay đầu lại, “Tốt lắm a, ngươi nhớ kỹ cho ta.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.