Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 143: CHƯƠNG 143: PHẢI DỰA VÀO THU TIỀN MÀ SỐNG



CHƯƠNG 143: PHẢI DỰA VÀO THU TIỀN MÀ SỐNG

Editor: Luna Huang

Hoàng đế không phân phó, rèm cửa bằng tranh kia cũng không có thu lại. Giống như là một bối cảnh. Một đoàn vũ cơ phục sức minh diễm hoa lệ từ hai bên cửa điện đi tới, nhạc khúc lần thứ hai vang lên. Khúc ca vũ dĩ sơn cốc lấy nai làm bối cảnh, trái lại có một phong vị khác.
Mọi người ăn uống linh đình, như trước hoan thanh tiếu ngữ.
Vũ khúc qua đi, canh giờ cũng không xê xích gì nhiều, các công tử tiểu thư khác cũng lục tục cầm hạ lễ cùng tài nghệ của mình lên. Hàng năm người trên bách hoa yến, đều là muốn giành được chiếm được ghé mắt của hoàng thượng triều thần, hoặc là người ưu tú khác phái thưởng thức.
Bởi vì nhân sinh đại sự không ngoài hai loại: Được người đề bạt thăng chức rất nhanh, tìm được lương phối thành tựu nhân duyên.
Nhưng phía trước có Minh Khải đưa tới thần thú thọ liên, ngọc sàng của thái tử cùng thần lộc của Vu Xá Nguyệt, lại nhìn phía sau những thứ ca vũ vàng bạc thông thường này, đều có chút mất hứng.
Nói chuyện với nhau nhiều nhất là, đại thể còn là quang cảnh kinh diễm mới vừa trong bóng tối.
Hai mắt của nàng không chớp nhìn kỳ trân dị bảo vàng bạc nhiều như vậy, những thứ này không cần tiền liền có thể tặng tới tay, trong lòng âm thầm nghĩ, hoàng gia thích làm ngày lễ yến hội sinh nhật, sẽ không phải là vì thu lễ sao a?
Sách, phản chính quốc gia này nhiều thổ hào như vậy, hình như thu lễđủ duy trì chi tiêu!
Một lát sau, thái hậu cũng có chút mệt mỏi, liền đột nhiên hỏi: “Lưu Vân đâu, năm nay chuẩn bị gì?”

Rất nhiều người đều ước mơ nhìn Vu Lưu Vân, chờ mong nàng tọa tứ kinh diễm như năm ngoái, hảo hảo cải biến cách cục nhàm chán nặng nề này một chút.
Trong lòng Vu Lưu Vân cả kinh, lúc này nàng gấp đến ruột cũng sạch…
Trước đây vô luận bất luận yến hội gì, bất cứ chuyện gì, nàng cũng kéo dài tới cuối cùng mới thu hoạch, bảo đảm phong hoa tuyệt đại của mình có thể lực áp toàn trường. Mà nay… Có thể nói càng kéo dài càng bất lợi với nàng.
Thế nhưng thái hậu đã kêu bản thân, nhiều người nhìn như vậy, trên trán của Vu Lưu Vân đổ mồ hôi, đứng dậy đi tới giữa đại điện, yếu ớt nói: “Lưu Vân…học tam muội muội một chút tài nghệđiêu khắc, nên, nên cũng điêu một khung ảnh… Vẽ một bức sơn thủy…”
Một mảnh thất vọng ồ lên, đệ nhất mỹ nữ Long Phục cư nhiên ăn theo? Vu Lưu Vân có chút khó coi, kiên trì gọi Anh Đào cùng một thị nữ mang khung ảnh đến.
Khương Tình Tuyết vốn là còn tương đối yên tâm với Vu Lưu Vân, vừa nghe xong những lời này cả người đều bối rối. Nàng rõ ràng tìm một đôi ngọc thụ san hô cho nữ nhi, thế nào, thế nào biến thành giống Vu Xá Nguyệt… Nàng không biết là nữ nhi mình muốn lánh ích hề kính, nên mạnh quay đầu lại nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt, giảo định lại là tiện nhân này đã làm gì!
Vừa rồi Vu Xá Nguyệt đã tặng tranh, nên những người tặng tranh trong bách hoa yến lần này đều tương đương với không vui. Thất vọng cùng không thú vị của thái hậu không chút che giấu xuất hiện ở trên mặt, hoàng hậu dàn xếp nói: “Như vậy a, Lưu Vân nha đầu cũng có lòng.”
Thái hậu không nói gì, hoàng đế liền xua tay bảo người mang đi.
Bất lúc quá thái giám cầm đi, liền đem khung ảnh cùng những hạ lễ khác đặt chung một chỗ, ba vị này là căn bản chưa liếc mắt nhìn. Tùy ý khung ảnh điêu khắc tài nghệ siêu phàm chạm rỗng tinh tế bao phủ trong một mảnh kim bích huy hoàng, không chút thu hút.
Nàng đang muốn nói đóa hoa trong khung ảnh có thể nở, mắt điểu cũng có thể chuyển động, nhưng bây giờđã không có người nhìn nàng nữa. Vu Lưu Vân không chịu nổi, lần này không phải là làm bộ mù quáng, mà là thật nhịn không được nước mắt.
Mặc dù rất nhiều người cũng là bịđối đãi như vậy, nhưng nàng quen cao cao tại thượng, căn bản chịu không nổi đãi ngộ với người cóđẳng cấp thấp hơn mình!
Nàng rõ ràng làđược mọi người xem làđệ nhất mỹ nữ a.
Đã không có kiêu ngạo cùng tự tin, người lạnh như băng tựa hồ cũng không thần bí mê người nữa rồi. Vu Lưu Vân cứ như vậy không có gì lạ, như là trong đại điện này làm một trong những thành viên oanh oanh yến yến tầm thường.

Đây coi như là một phần thuốc trợ tim cho những nữ tử khác, các nàng an ủi bản thân, tốt xấu cũng sẽ không kém hơn Vu Lưu Vân, như vậy nói ra cũng dễ nghe một chút.
Năm rồi Vu Lưu Vân áp hết tất cả mọi người, nên, hiện tại coi như là tiểu tuỳ tùng của nàng, hiện tại đều có chút tư vị nhìn hả hê.
Vu Lệ Hương kỳ thực đã nghẹn đã nửa ngày, hiện tại lấy mạn che mặt xuống, lúc này ăn thư thái, nàng đang nỗ lực tiêu diệt một cái đùi gà.
Vu Lệ Hương đưa tay kéo tay áo của Vu Xá Nguyệt, dịu dàng nói: “Tam tỷ tỷ a, ngươi là dùng cách gì chữa mặt, thế nào cũng không nói cho ta một tiếng.”
Động tác của Vu Tịnh Hoa dừng lại, nàng vểnh tai cẩn thận nghe đối thoại của hai người này.
Vu Xá Nguyệt vừa ăn vừa hỏi: “Biện pháp của ta? Ta nào có biện pháp gì.”
“Mặt mũi này của tỷ tỷ tốt như vậy, nhất định là biện pháp đặc thù gìđi ~” Vu Lệ Hương liệu định Vu Xá Nguyệt chỉ là không muốn nói với mình, liền sử xuất bản lĩnh nũng nịu ra, đà thanh nói: “Còn thỉnh tỷ tỷ chớ keo kiệt a, tỷ muội chúng ta tốt như vậy, ngươi không thể nhìn trên mặt ta khó chịu không giúp một tay a. Cha cùng mẫu thân không phải là giáo dục chúng ta phải thật tốt ở chung sao ~”
Vu Xá Nguyệt mạn điều tư lýăn xong một miếng cuối cùng, sau đó ném chiếc đũa lau miệng, trong lúc Vu Lệ Hương vẫn cứ kiên nhẫn như vậy nhìn nàng chỉnh lý xong.
Sau đó, Vu Xá Nguyệt quay đầu lại nghiêm nghị nhìn Vu Lệ Hương, dưới con mắt hiền lành lương khảái đầy cõi lòng chờ mong nhàn nhạt nói: “Ta ngươi đã có quan hệ tỷ muội tốt như vậy, ta đây sẽ nói cho ngươi biết.”
Vu Lệ Hương kích động vạn phần, chợt nghe Vu Xá Nguyệt băng một câu: “Chỉ cần ném hết mấy thứ trên đầu ngươi, mặt sẽ tốt thôi ~”
“Ngươi nói cái gì——” Vừa nghe lời này, Vu Lệ Hương biến sắc, mới vừa rồi giả vờ khảái cùng làm nũng đều rút đi, thập phần kinh sợ trừng mắt Vu Xá Nguyệt.

“Ý nghĩa trên mặt chữ ~” Vu Xá Nguyệt chán đến chết xua tay, ý bảo Ngưng nhi cho nàng một ly trà nhỏ.
Vu Lệ Hương nghiêng thân thể về trước, lạnh lùng nói: “Tam tỷ tỷ không muốn nói cho ta biết thì nói thẳng làđược, cũng không tất gạt ta như thế chứ!”
“Sách, ngươi đã thử qua chưa mà kết luận ta lừa ngươi ~ thử xong quay lại nói ta cũng chưa muộn a.”
“Ha ha, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin?” Khương Tình Tuyết đưa bộ diêu này là quý nhất nhất trong tất cả mọi thứ của nàng, cư nhiên bảo nàng bỏ? Phân minh chính là không nhìn nổi nàng tốt!
Vu Xá Nguyệt nhấp một ngụm trà, cảm giác ăn no cả người đều thoải mái, thảnh thơi thảnh thơi nói: “Ngươi thích thế nào thì thếđóđi, cùng ta có quan hệ gìđâu.”
“Hừ.” Vu Lệ Hương không chiếm được mong muốn, giận dữ quay người lại không đểý tới Vu Xá Nguyệt nữa.
Vu Xá Nguyệt thiêu mi, lúc muốn hãm hại người khác chuyện gìđều làm được, hiện tại bản thân không thoải mái lại muốn người khác thiện lương với nàng, tự tin của nàng từđâu tới a.
Ngưng nhi cúi thấp đầu không nhịn được thoải mái, tiểu thư rõ ràng làđoán đúng tứ tiểu thư sẽ không tin, thực sự là… quá xấu rồi.
——
Vu Lưu Vân mơ hồ nghe thấy được đối thoại này, nàng quay đầu lại nhìn Vu Xá Nguyệt, chỉ cảm thấy một trọc khí lăn lộn trong ngực đợi bạo phát. Nàng quay đầu suy nghĩ một chút, liền gọi Anh Đào qua đây thì thầm vài câu, Anh Đào gật đầu, sau đó lặng yên ly khai.
Ngưng nhi thấy Anh Đào vừa đi, không cần Vu Xá Nguyệt phân phó, một đôi mắt liền cẩn thận nhìn chằm chằm thân hình của nàng.
Chỉ trong chốc lát Anh Đào trở lại, đồng thời, Tân Chỉ cũng giơ hai đại hùng chưởng đứng dậy cao giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng có lễ dâng lên.”
Hoàng đế nhìn về phía Tân Chỉ, trong mắt lóe lên chút bất đắc dĩ, “Nga, vậy ngươi nói chút đi.”
Tân Chỉ quơ cánh tay, cho người mang lên một chăm da hổ văn lộ tinh mỹđường hoàng, “Đây là lúc tay nhi thần còn tốt đi săn hổ, làm một chăn da hổ cho phụ hoàng đắp.”
Hoàng hậu cười cười, “Ta xem lão bát võ công vẫn đều không sa sút, đây thật là khó cóđược.”

Hoàng đế cũng tán thưởng gật đầu nói: “Ân, không sai.”
Lông mày của Vu Xá Nguyệt nhướn lên, đối với bước tiếp theo của Tân Chỉ có suy đoán.
Quả nhiên, tội nghiệp của Tân Chỉ, như là một hài tử bị vứt bỏ, đứng ở phía trước chăn da hổ thở dài đứng lên: “Ai. . . Chỉ tiếc tay này của nhi thần a. . . Sợ rằng sau này đều không lành được, đại khái cũng không có thể tiếp tục đi săn hay viết chữ cho phụ hoàng xem, lật sách cũng khó khăn. Mỗi khi nghĩđiều này, nhi tử thập phần khổ sở, nếu không còn thỉnh phụ hoàng ném nhi tửđi biên cương xa xôi đi, ở chỗ này như người tàn phế, để phụ hoàng mẫu hậu, còn có tổ mẫu ngột ngạt.”
Thái hậu mày nhăn lại nói: “Lão bát, tay ngươi thế nào như vậy a? Ai gia chưa từng hỏi ngươi, lần trước ta nghe nói là ngộ thương? Đây là bản thân ngươi ngộ thương?”
Tân Chỉ phù phù một tiếng quỳ xuống, ai thanh khóc: “Tổ mẫu a, tôn nhi đâu phải ngộ thương, người làm chủ cho tôn nhi! Tay này của ta cũng phế rồi ~ phụ hoàng cũng không quản ta! Ta lại bị một nữ nhân khi dễ, đây có thểđể ta làm sao ngẩng đầu a!”
Vu Xá Nguyệt lấy tay chống má, hình như làđang xem một vở kịch. Còn sắc mặt của Vu Hàn Thiên không quá tốt, hắn hiểu, Tân Chỉđây là tà tâm không chết, tận tình khuyên bảo lúc trước xem như phí công.
Thái hậu kinh ngạc nhìn hoàng đế, mà hoàng đế còn lại là không nhịn được. Đều biết mất mặt còn ở nơi này trắng trợn tuyên dương, sứ giả của Minh Khải quốc cũng còn ở chỗ này, hắn làm sao có thể có nhi tử ngu xuẩn như vậy. . .
Những hoàng tử công chúa khác đều hé miệng cười trộm, phản chính giữa bọn họ lão bát vẫn luôn là không có tiền đồ nhất, hà tất lo lắng sau này càng thêm không ngốc đầu lên được.
Thái hậu truy vấn Tân Chỉ: “Đây là chuyện gì xảy ra a?”
Hoàng đế thở dài một tiếng, trực tiếp kêu lên: “Vu Xá Nguyệt.”
“Vâng.” Vu Xá Nguyệt đứng dậy đi tới giữa điện, chuyện này ẩn ẩn núp núp, cũng nên đến rồi.
Thái hậu nhìn Vu Xá Nguyệt phía dưới còn có chút do dự cùng quái dị, hôm nay nàng nghĩ tới quá nhiều chuyện, nên tạm thời là không muốn thấy tiểu nha đầu này gặp chuyện không may.
Trên dưới Long Phục sớm đã biết, thời gian Vu Xá Nguyệt ngu dại cùng bát hoàng tử gây ra một hồi hôn ước quỷ dị. Nên tất cả mọi người tò mò nhìn bọn họ, không biết Vu tam tiểu thư này đến cùng có bao nhiêu “Kinh hỉ”.
Vu Xá Nguyệt ra mặt, Vu Lưu Vân liền âm thầm buông lỏng tay vẫn nắm chặt ra, tốt, dù cho một bệnh sởi không đánh chết ngươi, xem nhìn ngươi tổn thương hoàng thân quốc thích còn sống thế nào! Lòng bàn tay mềm của nàng để lại một loạt dấu hình Nguyệt Nha sâu đậm, nhưng nàng hình như không biết đau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.