CHƯƠNG 146: CĂN BẢN KHÔNG NGƯỜI CÓ THỂ TIN
Editor: Luna Huang
Tân Chỉ quả thực cũng bịđôi mắt kia hút lại, trong đầu cái gì cũng không nghĩ, liền vội vàng gật đầu đáp ứng nói: “Vậy được! Vậy được!”
Vu Lưu Vân nói hắn sẽđồng ý! Hơn nữa, nói không chính xác Vu Xá Nguyệt tới tay, Vu Lưu Vân cũng nguyện ý… Hắc hắc. Tân Chỉ nghĩ lại cảm thấy hấp dẫn, bởi vì vừa rồi Lưu Vân không phải nói mình tốt sao, hơn nữa hôm nay bách hoa yến còn là loại yến hội cóý nghĩa tư nguyệt bản thân, nên vẫn còn có cơ hội!
Vu Lưu Vân bị Tân Chỉ quấn quýt si mê hồi lâu, tự nhiên minh bạch người nọ là lại bắt đầu mộng tưởng hão huyền. Nàng lạnh lùng thiêu mi cười nói: “Nếu bát hoàng tử thật tâm thật ý, Lưu Vân… Nhất định nhất định, giúp ngươi tới cùng. Bát hoàng tử chờ tin tức của Lưu Vân đi.”
——
Ngay lúc đông đảo tiểu thưđều bận thảđèn, Ngự Cảnh một thân một mình đi ở trong không người vắng vẻ không người. Hắn xuyên qua biển hoa trọng trọng đi tới bờ sông nhỏ, ngay lúc muốn lên cầu gỗ thì, chợt dừng bước.
Hắn quay đầu lại nhìn bóng đêm đen phía sau nói: “Tiểu nha đầu có việc?”
Vu Xá Nguyệt chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, nàng nghĩ không ra nhanh như vậy sẽ bị bắt được, còn cảm thấy có chút mất mặt.
Ngự Cảnh nhìn nàng, thanh âm bình thản lại mềm nhẹ hỏi: “Làm sao vậy.”
“Ta…ta muốn đổi với người một thứ trước.” Vu Xá Nguyệt nỗ lực nghiêm túc, muốn để cho mình có vẻ không phải là bịđộng màđến như vậy.
Lúc này sông sau lưng Ngự Cảnh thổi qua mấy ngọn đèn, hơi chiếu sáng xung quanh. Trong mắt Ngự Cảnh lộ ra mỉm cười, “Nhanh như vậy, ngươi không phải là cần suy nghĩ nhiều một chút sao.”
Vu Xá Nguyệt nhíu mày tức giận nói: “Ngươi, ngươi đổi hay không đổi!”
“Ta muốn một đống.” Ngự Cảnh cường điệu, một đống, mà không phải một cái.
Nhưng mà Vu Xá Nguyệt lập tức thỏa hiệp, “Hảo, một đống thì một đóng, thế nhưng thời gian sẽ tương đối dài. Nên…”
Ngự Cảnh mở cây quạt ngăn trở môi mỏng, một đôi mâu tử câu người thập phần chăm chú nhìn nàng nói: “Không quan hệ, thời gian không phải là vấn đề, ta có thể giúp ngươi làm việc trước. Bao nhiêu món ngươi đều có thể nói.”
Vu Xá Nguyệt ngửa đầu, cố sức nhìn Ngự Cảnh cao hơn nàng một nửa đầu, nàng thở dài nói: “Vậy được rồi. Kỳ thực ta là muốn…”
Nàng đang muốn nói, Ngự Cảnh bỗng nhiên cắt đứt nàng nói: “Đồ vẫn còn sao?”
“Cái gì—— nga, còn.” Vu Xá Nguyệt phản ứng một chút, mới nhớ lại hắn hỏi là cái vật A Ly cho kia.
“Buổi tối nói với A Ly.” Ngự Cảnh nói xong, bỗng nhiên thu chiết phiến xoay người rời đi, tựa hồ là có chuyện gì gấp, chỉ chốc lát cũng không có dừng lại.
“Ngạch… Hảo.” Vu Xá Nguyệt lộp bộp nhìn Ngự Cảnh đi xa, thẳng đến trước mắt nhìn không thấy người, nàng mới bỗng nhiên miệng nộ mắng lên: “Ngọa cái rãnh? Ta vừa đồng ý hợp tác rồi, thái độ của hắn liền thay đổi? Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền liền a?”
Đứng ởđịa phương xa một chút, Ngưng nhi từ từ cọ qua đây, thận trọng hỏi: “Tiểu thư, là Ngưng nhi bại lộ sao?”
Vu Xá Nguyệt vừa nghe trong lòng phát khổ, “Không có chuyện gì, bởi vì… Phương diện này ta cũng không tốt đến đâu.”
“Nga…” Ngưng nhi gãi đầu một cái.
Vu Xá Nguyệt ngắm nhìn bốn nói: “Đi thôi, trực tiếp đến cửa cung.”
Ngưng nhi nhìn thoáng qua hoa đăng trong sông trước mắt, đột nhiên hỏi: “Tiểu thư còn muốn thảđèn không?”
Vu Xá Nguyệt chán đến chết xua tay, “Thả cái gì mà thả a, đều là tiểu hài tử, trên thế giới không có thần tiên, nào có chuyện thả thứđồ chơi này mà thành công a.”
“Nga…” Ngưng nhi nghe xong còn có chút thất vọng, tiểu thư lại còn nói trên thế giới không có thần tiên a.
——
Hoàng cung quá lớn, hai người thập phần chật vật tìm đường, cuối cùng là lục lọi được, an toàn đến cửa cung.
Liền trong nháy mắt nhìn thấy mã xa bên ngoài cửa cung, Vu Xá Nguyệt thật to thở phào nhẹ nhõm, ngày này quá mức mạo hiểm, hiện tại thân thể ra khỏi hoàng cung, cả người đều buông lỏng không ít, xem như là chấm dứt a.
Nàng nghĩ chỉ cần bò lên xe ngủ một giấc, tỉnh lại liền sẽ phát hiện đãđến cửa tướng phủ. Đây là lần đầu tiên nàng nghĩ muốn mau chóng hồi tướng phủ như vậy.
Bởi vì Vu Xá Nguyệt đi ra ngoài quá sớm, phụ cận chỉ có xa phu chờ còn có thị vệ cửa cung ra, cũng không có người gì khác.
Vu Xá Nguyệt lôi kéo Ngưng nhi, nàng đỡ tay của Ngưng nhi đang muốn lên xe, phía sau bỗng nhiên truyền tới một thanh âm khiếp khiếp nói: “Tam, tam tỷ tỷ…”
Vu Xá Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy ở chỗ tối giữa hai chiếc xe ngựa có một thân ảnh nhỏ gầy đứng. Sợ vừa nhìn giống quỷ, sợđến Ngưng nhi bụm miệng, suýt nữa hô to.
“Âm nhi?” Vu Xá Nguyệt nheo mắt lại cẩn thận nhìn nàng.
Người nọ cất bước từ chỗ tối đi tới, quả nhiên là Vu Âm Nhi. Ánh mắt nàng ửng đỏ nhưng không có nước mắt, gương mặt sưng lên thật to, khóe miệng xanh tím, như là bị người dùng thiết thủ tát một cái, vết thương thập phần đáng sợ.
Ngưng nhi trợn tròn cặp mắt kinh hô một tiếng: “Ngũ, ngũ tiểu thư?”
Vu Âm Nhi nhìn Vu Xá Nguyệt, mồm miệng có chút hàm hồ nói: “Tam tỷ tỷ, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên sinh lòng cẩn thận, nàng do dự một chút, mặc dù xung quanh không người, nhưng vẫn là thu hồi bước chân chuẩn bị lên xe, đi tới trước mặt Vu Âm Nhi. Nàng tinh tế nhìn mặt của Vu Âm Nhi nói: “Mặt ngươi…làm sao? Bích Lam đâu?”
Vu Âm Nhi nháy mắt mấy cái, nàng tựa hồ không biết làm sao há mồm, chỉ là giơ tay lên hơi che gò má thật nhiều vết thương.
Vu Xá Nguyệt lại hỏi, “Ai đánh ngươi?”
Nhưng Vu Âm Nhi như trước xem ra cũng không muốn nói, nàng có chút né tránh, trong mắt lóe lên một tia quẫn bách.
Vu Xá Nguyệt trên dưới nhìn nàng hai vòng, ngoại trừ gương mặt thụ thương, y phục cũng có chút không chỉnh tề, còn có vết tích của bụi bặm, thập phần chật vật. Cho nên nàng hoài nghi hỏi: “Đánh ngươi chính là người nhà chúng ta phải không?”
Vừa nghe những lời này, Vu Âm Nhi liên tục kinh hoảng lắc đầu nói: “Không, không phải, tam tỷ tỷ ngươi đừng đoán nữa.”
Trong lòng Vu Xá Nguyệt thập phần hoài nghi hỏi: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn nói với ta cái gì a?”
Thấy Vu Xá Nguyệt không nhịn được, Vu Âm Nhi cắn răng nói: “Ta chính là muốn hỏi, tam tỷ tỷ… Cùng tiểu vương gia rất thân cận?”
Nhắc tới Ngự Cảnh, lông mi của Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên dựng thẳng lên, lớn tiếng quát nàng, “Ngươi cóý tứ gì!”
Thân thể này của nàng có nhiều bí mật lắm, nếu là bị người khác biết, tuyệt đối sẽđem mình rơi vào tình cảnh tình thập phần nguy hiểm. Nên Ngự Cảnh hợp tác cũng là lúc nàng tam tư, đối lập lợi và hại làm ra ra quyết định.
Nhưng Vu Âm Nhi vì sao hỏi như vậy? Lẽ nào nàng phát hiện quan hệ giữa bọn họ? Không nên a… Làm sao sẽ nhanh như vậy!
Vu Âm Nhi bị dọa đến kinh hoảng lui về phía sau một bước, “Tỷ tỷ ngươi đừng hiểu lầm, ta, ta không cóý tứ gì khác, ta chính là hy vọng không nên đểý tới tiểu vương gia nữa! Hắn, hắn…”
Vu Xá Nguyệt nheo đôi mắt lại, đi từng bước một đến gần Vu Âm Nhi, nguy hiểm cảnh cáo nàng, “Ta kết giao với người nào, có quan hệ gì tới ngươi?”
Vu Âm Nhi từng bước lui về phía sau, nàng rốt cục bất cứ giá nào tựđắc cao giọng nói: “Chuyện tiểu vương gia hắn đang làm, sợ rằng bất lợi với tỷ tỷ a. Ta nói thật, hôm nay ta theo dõi tiểu vương gia một đoạn, cũng tỷ tỷ và tiểu vương gia tư hội! Bởi vì sợ bị hắn phát hiện, ta chỉ dám len lén liếc mắt nhìn từ rất xa. Hắn thực sự, hắn thật làđáng sợ!”
“Ngươi ——” Nghe được Vu Âm Nhi tự thừa nhận theo dõi Ngự Cảnh, Vu Xá Nguyệt kinh ngạc nói không ra lời.
Vu Âm Nhi thành khẩn mà nôn nóng nói: “Thủđoạn của tiểu vương gia không giống với nữ tử khuê các như chúng ta, chỉ sợ là xuất thủ sẽ muốn lấy mạng người ta. Tuy rằng Tuy rằng nhìn đạm mạc không muốn thân cận người, nhưng Âm nhi không muốn tam tỷ tỷ bị tiểu vương gia hại chết!”
“Ngươi nhìn thấy cái gì.” Vu Xá Nguyệt nhìn Vu Âm Nhi kích động vạn phần, trong lòng nàng thật sự có một điểm hoài nghi.
Vết thương trên mặt Vu Âm Nhi, nhất định là lực đạo cực lớn mới có thể lưu lại. Tay của nữ tử mấy tay của nữ tử như Vu Lưu Vân ngoan hơn nữa nhiều nhất cũng có thểđể cho khóe miệng của Vu Âm Nhi rách da mà thôi.
Lúc này, người nhiều hơn vừa đi tới cửa cung, các công tử tiểu thưđàm tiếu đi đến mã xa nhà mình. Vu Âm Nhi gục đầu xuống thấp giọng nói: “Tam tỷ tỷ, xem nhưÂm nhi cầu van ngươi, ngươi suy nghĩ thật kỹđi.”
Nói, nàng bụm mặt xoay người chạy lên xe.
Vu Xá Nguyệt xoay người nhìn về phía xung quanh, tựa hồ không ít cả nam lẫn nữ trong bách hoa yến lần này ăn ảnh đàm thật vui. Một khắc kia, Vu Xá Nguyệt đã cảm thấy xung quanh hết sức hoảng hốt, nàng như là bị vây trong thế giới kia vậy.
Ngưng nhi lo lắng nói: “Tiểu thư…”
Vu Xá Nguyệt cau mày hỏi nàng, “Ngươi nói, lời của Vu Âm Nhi có mấy phần là thật.”
“Ngưng nhi cũng không biết.” Ngũ tiểu thư từ trước đến nay nhu nhược đáng thương, thiện tâm nhất trong phủ, cũng sẽ không nói dối. Hơn nữa tiểu vương gia năm lần bảy lượt tìm tam tiểu thư nhà nàng, cũng không biết là vì cái gì. Như thế so một đôi, vẫn là tiểu vương gia càng thêm khả nghi đi.
Thế nhưng những lời này Ngưng nhi chính là nói không nên lời, trong tiềm thức vẫn cảm thấy thiếu chút gì. Phản chính tiểu thư nhà mình sẽ có phán đoán hợp lý.
“Đi thôi, lên xe.” Vu Xá Nguyệt đã Vu Lệ Hương các nàng đều tới bên này, phản chính tất cả mọi chuyện vẫn là phải tựđi xem, ai nói có cái gì quan trọng đâu.
——
Vu Hàn Thiên cùng một đám quan liêu và các gia quyến cùng nhau đi ra ngoài. Vì Vu Hàn Thiên quyền cao chức trọng, hai nữ nhi cũng đều một trong số những kỳ nữ tử của Long Phục, nên không ít người đều vây quanh ở bên người Vu Hàn Thiên vuốt mông ngựa.
Nhưng những người này tự phách cao hứng, không biết Vu Hàn Thiên làđag khó chịu a…
Dọc theo con đường này, học sĩ nội các đều đang không ngừng thán, “Chúc mừng Vu tướng cùng phu nhân, tuy rằng tổn thất ít tiền tài, nhưng cứu được nữ nhi không phải là quý hơn so với thiên kim sao.”
Một vị quan viên họ Lâm khác cũng liên tục gật đầu, “Thực sự là kẻ khác ước ao a, nghe nói các công tử của tướng gia đều bái Vân Sơn đạo nhân môn hạ, mà nay thấy các vị thiên kim cũng đều trổ mã xinh đẹp tuyệt trần như vậy a.”
“Một bức thần lộc đồ thực sự là tuyệt! Dùng dạ minh châu mài nhỏ mà vẽ là chúng ta nghĩ không ra. Xem ra con nối dòng của tướng gia phải là xuất chúng, chuyện tốt bực này chúng ta làm sao mà bằng được.”
Nghe mọi người đều phụ họa, Vu Hàn Thiên dắt dáng tươi cười cứng ngắc “Khách khí, khách khí…”
Trong lòng Khương Tình Tuyết thầm mắng, Vu Xá Nguyệt con tiện nhân kia thế nào đáng giá xưng thiên kim với nữ nhi của nàng. Nhưng trong lòng mắng lật thiên lại không thể nói ra miệng, thật sự làđến mức khó chịu.
Hơn nữa Ninh Sương đãở bên cạnh mình đỡ cánh tay của nàng, Ninh Sương này càng là hiểu quy củ nàng lại càng phiền, đây không phải là khó chịu càng thêm khó chịu sao!