Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 153: CHƯƠNG 153: CÀNG NGÀY CÀNG KỲ QUÁI RỒI



CHƯƠNG 153: CÀNG NGÀY CÀNG KỲ QUÁI RỒI

Editor: Luna Huang

Nhưng mà Vu Xá Nguyệt như là không có nghe thấy, căn bản không đểý tới nàng.
Ngưng nhi quay đầu nhìn bất đắc dĩ, bất đắc dĩ khuyên nhủ, “Ngươi tỉnh lại đi.” Nàng tốt xấu theo ngũ tiểu thư lâu như vậy, vậy tam tiểu thư bây giờ là tính tình gì, nàng chíít cũng nghe thấy một chút đi.
Vu Xá Nguyệt một đường thẳng đến Thanh Phong Các, Bích Lam vẫn lảo đảo nghiêng ngã theo. Nàng khẩn trương mà lo lắng cúi thấp đầu, sợ sắc mặt trắng bệch.
Trước lúc này Vu Xá Nguyệt là chưa từng tới Thanh Phong Các, không nghĩ tới nơi này cư nhiên càng chạy càng xa, quả thực tương xứng với vị tríđịa lý của tây viện.
Rốt cục, Vu Xá Nguyệt thấy tiểu viện cũ kỹ cuối đường nhất, bề ngoài nhìn qua, tựa hồ không có chỗ nào tốt hơn tây viện.
Bích Lam vừa nhìn Vu Xá Nguyệt đã chạy tới cửa, nước mắt hầu như sắp rơi.
Vu Xá Nguyệt trực tiếp tiến lên đẩy viện môn, chỉ thấy Triệu di nương ăn mặc một thân y sam hôi bạch, chính ở trong viện tu bổ hoa cỏ. Viện này tuy rằng cũ nát thế nhưng thập phần ngăn nắp sạch sẽ, vật phẩm đầy đủ. Triệu di nương nghe âm hưởng liền nghiêng đầu lại, khi nàng nhìn thấy vào cửa là Vu Xá Nguyệt, ngây ngẩn cả người. Nàng chưa từng nghĩ, rốt cục có một ngày, Vu Xá Nguyệt dĩ nhiên sẽ chủđộng xuất hiện ở trong viện của nàng.
“Triệu di nương.” Vu Xá Nguyệt đứng ở cửa nhì nàng lộ ra một mỉm cười nhàn nhạt.
“Nga, là tam tiểu thư a…” Ánh mắt của Triệu di nương lưu chuyển, lại nhìn thấy Bích Lam đi theo sau lưng Vu Xá Nguyệt, hơn nữa, trên trán Bích Lam có một chỗ sưng đỏ, cả người tựa hồ thập phần sợ cùng kinh hoảng, một mực né tránh ánh mắt của mình.
Trong mắt của Triệu di nương thoáng hiện một tia nghi hoặc, nàng thả kéo trong tay xuống hỏi: “Người đây là…”

“Ta là tới tìm Âm nhi.” Vu Xá Nguyệt cười nói, sau đó cất bước đi vào viện. Nàng ngắm nhìn hoa cỏ bốn phía nói: “Triệu di nương ởđây thật không sai, cực kỳ giống cư sĩ quy ẩn, nếu là sớm biết rằng nơi này xinh đẹp như vậy, ta nhất định sớm đến rồi.”
Triệu di nương tế tế nhìn Vu Xá Nguyệt hai mắt, sau đó quay đầu lại gọi một nha đầu khác nói: “Thúy Ngọc, ngươi đi gọi ngũ tiểu thư ra đây.”
“Vâng.” Thúy Ngọc lên tiếng, buông công việc trong tay xuống liền xoay người chạy vào gian nhà.
“Tam tiểu thư người ngồi trước, chỗ này của ta… Cũng không có gì chiêu đãi người.” Triệu di nương ôn hòa nói, sau đó nàng vừa liếc nhìn Bích Lam kinh hoảng, “Ngươi đứng ởđằng kia làm gì, qua đây pha trà a.”
Bích Lam nhìn Triệu di nương một mắt, nàng tựa hồ muốn nói lại thôi, sau đó chỉân một tiếng, hốt hoảng đi xuống.
Vu Xá Nguyệt không đểý các nàng, tự mình tìm một băng đá ngồi xuống, thập phần thảnh thơi nói: “Triệu di nương người đừng khách khí, người xem ta như trước làđược.”
“Tam tiểu thư nói gì vậy, vô luận trước kia hay hiện tại, ta đây làđều như vậy.” Triệu di nương nói, liền ngồi xuống đối diện Vu Xá Nguyệt, “Huống hồ, trong khoảng thời gian này tam tiểu thư biến hóa ta đều nhìn ở trong mắt, người không như trước nữa. Không nghĩ tới, còn có thểđến chỗ nhỏ này của ta.” Một đôi mắt của nàng lóe ra gìđó trong suốt, nhìn hình như hết sức vui mừng.
“Di nương bỗng nhiên nói cái này làm gì.” Vu Xá Nguyệt đánh giá nàng.
“Chỉ là cảm khái mà thôi, lúc đầu, ta còn tưởng rằng Doãn tỷ tỷđi chuyến này a, tam tiểu thư cũng gánh không nỗi. Ai biết trời xanh dĩ nhiên mở rộng tầm mắt…” Triệu di nương thở dài, cụp mắt nhìn bàn.
Vu Xá Nguyệt không nghĩ tới Triệu di nương vừa mởđầu sẽđề cập Doãn Thu Minh, nàng hỏi tới: “Nói như vậy, Triệu di nương trước đây quan hệ rất tốt với di nương ta?”
Triệu di nương ngẩng đầu, vội vã cười khổ nói: “Không, giữa chúng ta chưa nói qua một chữ, chẳng qua là… Đều là người lưu lạc thiên nhai mà thôi. Cùng cảnh ngộ, bao nhiêu cũng có chút cảm giác tỉnh táo tương tích.”
“Nga…” Vu Xá Nguyệt cảm thấy cái này vẫn là có thể tin, nếu như hai nữ nhân này có quan hệ lén không tệ, vậy Ngưng nhi sớm sẽ nói với nàng.
Lúc này Thúy Ngọc từ trong nhàđi tới, do do dự dự nói rằng: “Tam tiểu thư, ngũ tiểu thư nàng… Đã ngủ rồi.”
Triệu di nương vừa nghe, đôi mắt không sợ hãi không gợn sóng liền hướng thuý ngọc. Âm nhi làm sao có thể vào lúc này mà ngủ? Huống hồ, ngay trước khi Vu Xá Nguyệt vào cửa, Âm nhi còn nói muốn vào phòng đọc 《Nữ Giới 》.

Mặc dù Triệu di nương không nói gì, nhưng Vu Xá Nguyệt đã hiểu ánh mắt của nàng.
“Nói như vậy, ngũ muội muội xem như là ngủ trưa?” Vu Xá Nguyệt câu dẫn khóe miệng, ôi thở dài. Xem ra, Vu Âm Nhi đây là biết chuyện đã xấu rồi, nên trốn nàng.
Thúy Ngọc gật đầu nói: “Vâng.”
Triệu di nương nhìn hai bên một chút, thấy Bích Lam đi pha trà nãy giờ vẫn chưa trở về, trong lòng biết nhất định là có chuyện gì, liền quay đầu, mặt mang áy náy nói với Vu Xá Nguyệt: “Tam tiểu thư, đây thật đúng là không khéo a, hay là chút nữa ta đểÂm nhi qua tìm người được không.”
Vu Xá Nguyệt cười lạnh gật đầu, “Được rồi, vậy hôm nay ta là không gặp được ngũ muội muội rồi a.” Ngoài miệng thì nói như vậy. Nhưng lại một điểm cũng không cóý tứ muốn đi.
Triệu di nương cười hỏi: “Ai nha, người tìm Âm nhi, có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, ngày hôm qua nàng bị thương mặt, tới xem nàng một chút.”
“Nga…” Triệu di nương lặng lẽ, chỉ chốc lát thoạt nhìn vẫn có nghi ngờ.
Vu Xá Nguyệt cầm lấy hoa xanh tử trên bàn, nhìn đồán thêu một nửa, thản nhiên hỏi: “Di nương, ngươi cũng biết ngũ muội muội gần đây bận gì sao?”
“Bận cái gì?” Trên mặt Triệu di nương có chút nghi hoặc, “Nàng… Không có chuyện gì ngây ngôở trong phòng, giống như trước đây, giống như trước đây a. Ta không hiểu ý tứ của tam tiểu thư.”
Vu Xá Nguyệt cười khẽ, “Chỉ là tùy tiện hỏi một chút, dù sao ngũ muội muội gần đây rất đặc biệt, đặc biệt quan tâm ta a.”
Triệu di nương không biết nói tiếp thế nào, liền ngậm miệng không nói.
“Thương trên mặt nàng làm sao có, nàng có nói với di nương không?”

“Ân, nàng nói với ta không cẩn thận đụng phải quý nhân. Cũng may không có rước họa cho tướng phủ.”
“Chỉ là như vậy a, ta đây về trước, ngày sau rảnh rỗi sẽ trở lại địa phương thanh nhàn này của Triệu di nương ngồi một chút.” Vu Xá Nguyệt nói xong ném hoa xanh tử lên bàn, đứng dậy cửa về phía cửa.
Triệu di nương cũng đứng lên tiễn nàng.
Vừa ra đến trước cửa, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên lại nói: “Có một việc ta không rõ.”
Triệu di nương ngạc nhiên hoàn hồn, “Tam tiểu thư xin mời người nói.”
“Ta và Doãn di nương từng sống không tốt, đó là bởi vì chúng ta không có lựa chọn khác. Nhưng Triệu di nương cùng ngũ muội muội không cần thiết sống cuộc sống nghèo khó như thế. Gia đại nghiệp đại của tướng phủ, cũng không phải nuôi không nổi. Di nương hoàn toàn tranh thủ hoàn cảnh tốt hơn, hà tất tại phủđệ kim bích huy hoàng, kiếm một nông gia màđi.”
Từ lúc Vu Xá Nguyệt vừa vào Thanh Phong Các, nàng không ngừng quan sát. Ởđây mộc mạc, trên dưới viện tử cũng chỉ có hai nha hoàn làm việc. Như vậy xem ra, đãi ngộ của tây viện hiện tại cũng tốt hơn Thanh Phong Các nhiều. Bất quá Triệu thị dáng điệu không tệ, lại có thể nói, nếu không được sủng ái cũng không đến mức lưu lạc đến mức này.
Vu Xá Nguyệt nói xong, giữa hai lông mày của Triệu di nương thì mang theo một tia tiếc nuối, nguyên lai chỉ là chuyện này a…
“Ao, có một số thứ vẫn là không nên tốt, chỉ sợ chiếm được sau này lại mất đi, cũng sẽđồng thời mất đi bản tâm. Ta cũng hy vọng tam tiểu thư có thể vĩnh viễn sẽ không mất bản tâm.”
Vu Xá Nguyệt hơi nheo đôi mắt lại, “Thế nhưng tranh đoạt với người khác là một chuyện, tự mình tranh thủ lại là chuyện khác. Triệu di nương để ngũ muội muội không chiếm được đãi ngộ nên có, ngũ muội muội sẽ vui vẻ sao?”
Triệu di nương dịu ngoan cúi đầu nói: “Ta chỉ hy vọng Âm nhi có thể bình an lớn lên, sau này gả một người bình thường. Cái gì cũng vậy chỉ cần có quá nhiều, sẽ trêu chọc mối họa, Âm nhi nàng sẽ lý giải a.”
“Di nương thực sự là nhìn thấu a.” Vu Xá Nguyệt cười cười, xoay người bước xuống bậc thang.
Ở sau lưng nàng, thanh âm của Triệu di nương yếu ớt truyền đến: “Ta chẳng qua là nhát gan không dám mà thôi, người giống ta như thế cũng là không nhiều lắm. Tam tiểu thư không cần quá lưu ý lời của ta, người đi thong thả.”
——
Ly khai Thanh Phong Các, Vu Xá Nguyệt dẫn Ngưng nhi đi về. Càng là rời xa Thanh Phong Các, cảnh sắc càng tinh xảo tú lệ.
Ngưng nhi có chút thương cảm cảm khái, “Ai, Triệu di nương cùng ngũ tiểu thư sống thật khó, xem ra cũng không tốt hơn chúng ta trước đây bao nhiêu. Người nói, Bích Lam nàng theo chúng ta có phải là cóđiều gì khổ tâm hay không a?”

Dù sao ngũ tiểu thưđáng thương như vậy, trước đây cũng chưa làm qua chuyện xấu gì. Bất quá là Bích Lam nghe trộm một chút mà thôi, lại chưa nghe được cái gì quan trọng ~ Ngưng nhi thật muốn khuyên tiểu thư quên đi.
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên đưa tay qua cổ Ngưng nhi, một tay kéo nàng qua, sau đó cười đùa hỏi nàng: “Ai, ngươi thật cho là nàng sống nghèo khổ?”
“Ai, Chẳng lẽ không đúng sao?”
Vu Xá Nguyệt nghiêng mắt thấy nàng, “Ngươi cây trâm trên đầu Triệu di nương không?”
Ngưng nhi suy nghĩ một chút, vật phẩm trang sức trên đầu Triệu di nương cũng không có, duy có một cây trâm ngọc liêu gìđó màu trắng không biết là cái gì, vẫn là dễ nhớ.
“Ân…thấy.”
Vu Xá Nguyệt hí mắt cười, “Cây trâm kia, có thể mua được hai mươi mấy người như ngươi.”
“A?”
” Hoa xanh tử trên bàn của nàng kia đều là hoa cúc lê Nam Hải.”
“A?”
Vu Xá Nguyệt lắc đầu thở dài, “Chớ a, trong viện nhân gia ngươi cho là cỏ dại sao? Lũ kim hương còn chưa nở, rất khó sống, nếu phơi khô thành dược, phải hơn mười lượng hoàng kim một gốc cây! Ngươi nha, sau này dùng đầu óc nhiều chút đi, học chút tri thức mới là chính sự.”
Nếu không phải Vu Xá Nguyệt sống hai kiếp cùng biết nhiều nguyên vật liệu như vậy bán thành phẩm, nàng thật đúng là không nhận ra bên người Triệu di nương nhiều quý vật cao nhã như vậy. Phỏng chừng chính là thái hậu qua đây, cũng chưa chắc có thể gọi được hết tên của mỗi dạng.
“A!” Ngưng nhi cao giọng kinh hô, “Triệu di nương nàng ——” Nàng nói đến phân nửa lại che miệng lại, nhỏ giọng kêu lên: “Triệu di nương ~~ có nhiều tiền vậy a! Trời, trời ạ! Vậy tại sao các nàng sống kham khổ như vậy?”
Lúc nàng đang nói hai chữ “Như vậy”, kéo dài âm thập phần khoa trương.
Điều này thật sự là quá kích thích, qua nhiều năm như vậy nàng vẫn cho là tây viện tây viện Thanh Phong Các là một tầng thứ. Bỗng nhiên biết được chân tướng này, Ngưng nhi quả thực cảm thấy đang nằm mơ, nguyên lai ở giữa mọi người… Vẫn là tây viện đáng thương nhất a!
Vu Xá Nguyệt xuy một tiếng, “Nàng không phải nói sao, sợ Vu Âm Nhi giống Vu Tịnh Hoa các nàng một dạng, bị lạc bản tâm trong phú quý, thứ tốt dùng một chút làđược không nên ỷ lại —— vừa nghe chính là người tin phật.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.