Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 161: CHƯƠNG 161: HỎA KHÍ BẮT ĐẦU AI CŨNG DÁM OÁN



CHƯƠNG 161: HỎA KHÍ BẮT ĐẦU AI CŨNG DÁM OÁN
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt cảm thán, nữ nhân a, giở mặt thực sự là so với lật sách còn nhanh hơn.
Vu Tử Kỳ trình tự từ trên xuống, lại tặng đồ cho Vu Lệ Hương, Vu Âm Nhi cùng với mấy vị di nương, đại thể cũng là châu bảo trân phẩm, dỗ được các nàng thập phần vui vẻ, ngay cả Vu Âm Nhi đều mừng rỡ đến không được.
Chờ đến phiên Ninh Sương, Vu Tử Kỳ dừng lại một chút, hỏi: “Còn không biết vị này là…”
Khương Tình Tuyết nhìn Ninh Sương, bỗng nhiên xuất khẩu giới thiệu: “Đúng rồi, ngươi còn chưa biết, vị này chính là Ninh Sương cô nương.”
Ninh Sương lập tức dịu dàng đứng dậy, nhu nhu hành qua lễ nói: “Ninh Sương ra mắt đại công tử.”
“Nga, ta hiểu được.” Trong mắt Vu Tử Kỳ lóe lên một tia sáng quái dị, sau đó đưa hộp tới, “Đây là tuyết liên ngưng phu lộ, là dược phẩm điều trị thân thể bảo dưỡng da tuyệt hảo, vị di nương này hoài thai, dùng chính thích hợp.”
“Đa rạ đại công tử, người quá khách khí.” Ninh Sương lễ tiết thập phần chu đáo tiếp nhận đồ. Nàng dường như đại gia khuê tú biểu hiện đổi lấy ghé mắt cùng vui mừng của Vu Hàn Thiên.
Cứ như vậy, ở giữa tất cả nữ quyến, duy chỉ có còn lại Vu Xá Nguyệt còn không có lễ vật.
Vu Tử Kỳ cuối cùng mới nhìn hướng Vu Xá Nguyệt, mà Vu Xá Nguyệt cũng không tị phong mang đối diện hắn, ánh mắt của hai người không tiếng động đối trì là người ngoài thấy nhìn không rõ lắm.

Vu Xá Nguyệt kiếp trước cũng đã nhìn vô số người, cho nên nàng rất tự nhiên phát hiện trong mắt Vu Tử Kỳ có một tia trào phúng cùng sát khí. Sau đó… Nàng đã cảm thấy đây có chút khôi hài a, người này cư nhiên đang giễu cợt nàng?
Một hoàng mao tiểu hài nhi đến, sát khí tâm tình, hoặc là tâm tư nghĩ cách đều không giấu được, lại còn dám chướng mắt nàng? Tấm tắc, đời trước nàng không cẩn thận bị giết chết, nhưng cũng là bởi vì ở trong lòng đối phương áp chế là một cao thủ bất chiết bất khấu a. Nhưng mà loại tiểu hài tử xấu xa này, nàng vẫn có thể một chướng đánh được.
Quan trọng nhất là, sau khi giao thủ đơn giản ở đây, Vu Xá Nguyệt tự nhận là nàng đã nhìn thấu tính tình của Vu Tử Kỳ không sai biệt lắm —— trừng mắt tất báo, cực kỳ mang thù. Nói chung, cũng không phải một người chơi được.
Hơn nữa từ biểu hiện của Vu Tịnh Hoa các nàng có thể thấy được, Vu Tử Kỳ đồng thời cũng không phải một người hào phóng, chuyện tặng đồ này là lần đầu tiên làm. Như vậy rốt cuộc là mục đích gì, liền vì một lát nữa nhục nhã nàng đi?
Giữa bọn họ chưa từng có tiết, coi như là có, cũng chỉ có thể là Vu Xá Nguyệt bị khi dễ. Nên… Vu Xá Nguyệt ghé mắt nhìn Vu Lưu Vân một chút, chỉ có thể là người này viết thư báo tin ~
Vu Tử Kỳ mang theo xem kỹ xem xét Vu Xá Nguyệt vài, hơn nửa ngày cũng chưa nhìn ra tam muội muội trước mắt đến cùng có tính cách nhược điểm gì. Mà lúc này hắn còn không biết, hắn nhìn không thấu Vu Xá Nguyệt, nhưng Vu Xá Nguyệt lại nhìn hắn trần như nhộng.
Vu Tử Kỳ dừng lại một lát, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mở miệng trực tiếp nàng: “Vậy vị này chính là tam muội muội rồi?”
Hắn nói xong, Vu Tử Minh cùng Vu Tử Nghị cũng đều nhìn lại, nghiêm ngặt mà nói, mọi người ở tướng phủ nhiều năm như vậy, bọn họ vậy cũng là “Lần đầu tiên gặp mặt” đi.
Vu Xá Nguyệt chân thành đứng dậy, thập phần quy củ nói: “Đúng vậy.”
Vu Tử Minh cảm thấy Vu Xá Nguyệt có chút kinh diễm, nhưng là không hơn. Vu Tử Nghị ngửa đầu nhìn người đứng lên bên cạnh, một đôi ánh mắt tròn vo chớp chớp hai cái, trong con ngươi chớp động một tia hi vọng.

Lão thái thái nhìn bọn họ, lập tức mừng rỡ cảm thán nói: “Tử Kỳ a, ngươi còn không biết đi, Nguyệt nhi muội muội ngươi đã khỏi bệnh rồi! Hiện tại nàng cũng không sai, như biến thành người khác. Mấy huynh đệ các ngươi nên nhận biết lại từ đầu, nếu không ai cũng không nhớ được ai.”
Vu Tử Kỳ nghe những thứ này, trong mắt hiện ra tiếu ý, nhưng trong miệng hắn cũng thập phần khiểm nhiên nói, “Ai nha, ta chuẩn bị lễ vật còn không biết tam muội muội khỏi rồi, nên cũng không có gì tặng, đây thật đúng là không tốt…”
Vu Xá Nguyệt hơi híp mắt lại. Nhìn hình dạng vừa rồi của hắn, rõ ràng là đến tồn tại của Ninh Sương đều sớm đã biết, vậy làm sao có thể không biết chuyện của mình? Huống hồ diễn kỹ này thực sự là quá phù khoa rồi, kỳ thực hắn cố ý đi?
“Vô sự, có thể nhìn thấy đại ca bình an trở về, đây là lễ vật tốt nhất rồi. Lần đầu gặp mặt, sau này còn thỉnh đại ca chiếu cố nhiều hơn.” Vu Xá Nguyệt thập phần cười vô tội ngây thơ, nếu không phải đại bộ phận gặp qua bị Vu Xá Nguyệt lăn qua lăn lại, sợ rằng đều bị gạt.
“Đây là đương nhiên,” Thấy Vu Xá Nguyệt cũng không thèm để ý, Vu Tử Kỳ còn thở phào nhẹ nhõm tự đắc nói: “Tam muội muội vừa khỏi bệnh, có thể còn chưa quen, ngươi sau này chuyện phiền toái gì đều có thể nói với ta. Nghĩ đến tam muội muội đọc sách ít, hiện cái tuổi này chính là thời gian nên đọc sách nhiều hơn. Tam muội nếu là có chữ không biết, hỏi nha hoàn trước một chút, nha hoàn không biết còn có sai vặt cùng thư đồng, cần quá khó khăn, bọn họ cũng không biết, cũng có thể qua đây hỏi ta. Hơn nữa, bình thường cũng để cho Lưu Vân hảo hảo dạy ngươi lễ nghi quy củ một chút, học xong có thể ra cửa chơi.”
Một đoạn này của hắn nói thực sự đều là những câu quan tâm, nhưng lại mắng chửi người.
Vọng Thư Uyển
Vu Lệ Hương lập tức thổi phù một tiếng bật cười, lại mắng Vu Xá Nguyệt không học thức không tố chất. Còn nói hợp tình hợp lý, lại như hình dạng một người quan tâm, thật đúng là để người không thể phản bác a.
Vu Lưu Vân cùng Khương Tình Tuyết đối diện cười, Vu Tịnh Hoa cũng xem kịch vui tự đắc nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt. Nàng thầm nghĩ người đọc sách châm chọc người đó chính là bất đồng a. Hơn nữa các nàng đều có lễ vật, chỉ có Vu Xá Nguyệt không có gì cả, còn bị đích trưởng tử châm chọc! Đây quả thực là đại khoái nhân tâm a!
Ha ha ha Vu Xá Nguyệt ngươi không phải là rất lợi hại sao, không phải là rất hoành sao, lúc này xem nàng còn dám phản bác hay không! Tổ mẫu cùng nhất định sẽ nhất định sẽ là người đâu tiên xử phạt nàng!

Vu Hàn Thiên cũng không biết chuyện của Vu Xá Nguyệt một mình đấu Ngự Cảnh, hiện tại hắn chỉ cảm giác nhi tử mình là khoan dung độ lượng, còn tán đồng nhìn về phía Vu Tử Kỳ nói: “Tử Kỳ nói cũng phải a, Nguyệt nhi ngươi bây giờ học tập đã trễ rồi, phải khiêm tốn thỉnh giáo nhiều hơn a.”
Vu Xá Nguyệt thiêu mi nói: “Đại ca cùng cha quá lo lắng, lễ nghi chuyện này cũng có quan hệ với huyết thống, xuất thân, hoặc là thiên phú. Đại ca, ngươi nghe qua chuyện vịt con xấu xí chưa?”
“Cái, cái gì?” Vu Tử Kỳ nhíu mày, hắn có chút theo không kịp ý nghĩ, nàng là đang nói vịt sao?
Trong ánh mắt không hiểu của cả đám, Vu Xá Nguyệt vừa cười vừa nói: “Chính là một hài tử nói cố sự a, có một con thiên nga, nó đẻ trứng trong ổ của vịt. Sau này nở ra, vẫn là thiên nga. Có người xuất thân bất hảo, đầu óc cũng nhỏ, vậy hắn người như vậy hắn không phải là học lễ nghi thế nào đều uổng phí sao, bởi vì đến cuối cùng cũng vẫn là một dạng dùng lời châm chọc, để người chán ghét. Mặc dù Nguyệt nhi trước hồ đồ, nhưng nếu tỉnh, vậy có chuyện tự nhiên đã thông thấu.”
Vu Xá Nguyệt nói xong, cười càng xán lạn đáng yêu. Đầu tiên nàng không ăn đích thứ, thứ hai nàng không e ngại bất luận kẻ nào. Có thể co có thể duỗi cùng nhu nhược đó là hai việc khác nhau.
Sắc mặt của Vu Tử Kỳ tối sầm, không nghĩ tới thứ nữ này quả nhiên gan lớn, lại vẫn còn dám trào phúng lại. Hắn chính châm chước từ ngữ muốn nói, nhưng kẻ khác không nghĩ tới chính là, người thứ nhất tức giận phát hỏa, là Khương Tình Tuyết…
Chỉ thấy Khương Tình Tuyết lớn tiếng mắng: “Ngươi đây là ý gì? Không phải là đang nói thiên nga đản như ngươi rơi vào trong ổ vịt như tướng phủ này sao?” Nàng tức giận sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Vu Xá Nguyệt đều không đúng.
“Mẫu thân, ngươi đây là đang nói cái gì? Tướng phủ là ổ vịt? Ta thế nào không hiểu…” Vu Xá Nguyệt vốn là gương mặt ngọt ngào, phẫn nhãn cầu vô tội đó là tuyệt đối lừa dối, nàng làm như vậy, hình như là Khương Tình Tuyết suy nghĩ nhiều.
Lão phu nhân nhíu mày, nàng kỳ thực hiểu ý tứ của Khương Tình Tuyết, thế nhưng hai người này một là đích trưởng tôn của nàng, một là tôn nữ hiện tại nàng thích nhất, vậy cũng đều là thịt trong tim, bây giờ là ai cũng không bỏ được, hơn nữa nói không chính xác chỉ là Khương Tình Tuyết suy nghĩ nhiều/ Nên chỉ có thể hồ đồ nói: “Được rồi được rồi, các ngươi nói cái gì a, thế nào còn cải vả. Hôm nay là ngày tôn tử ta trở về, ai cũng chớ chọc ta tức giận.”
Vu Hàn Thiên tự nhiên cũng lập tức giúp đỡ lão nương nói: “Tình Tuyết. hai hài tử này trò chuyện mà thôi, đây còn không có chuyện gì.”
Nhưng lần này Khương Tình Tuyết thật nóng nảy tức giận, nàng nhìn lão phu nhân một mắt, vẫn như cũ vẫn là không cam lòng cười lạnh nói: “Hôm nay coi như là Nguyệt nhi hữu khẩu vô tâm, sau này nói cũng phải nghĩ lại a, nếu như còn khẩu bất trạch ngôn như thế, mẫu thân phải phạt ngươi.”
“Vâng…” Vu Xá Nguyệt vô cùng kinh ngạc mà ủy khuất đáp lời.

Trong lòng nàng âm thầm suy tư, hiện cái tình huống này có điểm xuất hồ ý liêu a, một vịt con xấu xí ngắn gọn cư nhiên áp để Khương Tình Tuyết phản ứng lớn như vậy? Trong đầu nàng lóe lên linh quang, trong lòng nhấp nhô vô số nghĩ cách to gan.
Chẳng lẽ trong lúc vô ý nàng chạm đến tâm sự gì của Khương Tình Tuyết? Thế nhưng…ổ vịt, thiên nga đản…đây…
Một bên Vu Tịnh Hoa nhìn đích thứ cải vả, trong lòng quả thực vui như nở hoa, bất kể nàng nguyên nhân gì, chỉ cần có thể phạt Vu Xá Nguyệt, nàng liền nguyện ý!
——
Vongthuuyen.com
Lúc này. Bên ngoài bỗng nhiên một sai vặt chạy tới, hắn thập phần cấp thiết nói: “Lão gia, thái tử điện hạ tới rồi.”
Nhãn tình của Vu Hàn Thiên sáng lên, hắn bất chấp khắc khẩu vừa rồi, lập tức đứng dậy nói: “Mau! Mau mời người a!”
Trong phòng này một chút liền nổ tung, mọi người đều thả điểm tâm cùng trản trà trong tay xuống, đứng dậy chuẩn bị đi nghênh đón. Vu Tử Kỳ cùng Vu Tử Minh đi tới, mỗi người một bên đỡ lão thái thái cũng đi ra ngoài, mọi người theo phía sau.
Mọi người đi ra ngoài, Vu Lưu Vân quay đầu lại lôi Khương Tình Tuyết thấp giọng nói: “Nương, thái tử không phải là vì ca ca hồi phủ mới tới.”
“Ta thấy chắc vậy.” Khương Tình Tuyết bỗng nhiên nghĩ đến trước Vu Lưu Vân nói qua, thái tử tựa hồ đối với Vu Xá Nguyệt có chút ý tứ, nên vỗ tay của nàng dặn dò: “Thế nhưng ngươi cũng cần biểu hiện tốt một chút, một cơ hội cố ý tới cửa, chớ bị tiện nhân kia thực sự đào góc tường!”
“Ân!” Vu Lưu Vân nói. Một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm bóng lưng của Vu Xá Nguyệt



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.