Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 167: CHƯƠNG 167: LẠI MỘT HÀI TỬ KỲ QUÁI



CHƯƠNG 167: LẠI MỘT HÀI TỬ KỲ QUÁI
Editor: Luna Huang
“Tam tiểu thư quá khiêm nhượng, bổn cung coi trọng, chính là bản thân ngươi a.” Tân Ngư cười ha ha một tiếng, “Ngươi cũng là một người thông minh thông thấu, vậy chúng ta cũng không đả ách mê nữa. Ta muốn thỉnh tam tiểu thư cập kê gả cho bổn cung.”
Cả người Vu Xá Nguyệt cứng ngắc, nàng liền biết, Tân Ngư nhất định là nghe lời của nàng và Vu Lưu Vân! Nhưng mà đây là hai đời người của nàng, lần đầu tiên bị người “Cầu hôn”! Hơn nữa…. Người cầu hôn còn là thái độ cứng rắn như thế!
“Đối với ta vẫn như cũ cảm thấy thái tử điện hạ không hợp a, đại tỷ của ta mới là đích trưởng nữ, nàng có quyền lợi cùng tài phú nhiều hơn, mà ta không có gì cả.” Nàng luôn nghĩ làm sẽ để mang Ngưng nhi đi, nên làm sao có thể đáp ứng vào cung được chứ. Hoàng cung, so với tướng phủ còn ăn tươi nuốt sống người hơn, tuyệt đối không thể suy xét.
Mặt Tân Ngư lộ vẻ giễu cợt nói rằng, “Ngươi nghĩ rằng ta thiếu quyền lợi cùng tài phú sao? Dù cho không có bang trợ của tướng phủ, bổn cung cũng vẫn là ngồi vững vàng thái tử vị. Vu Lưu Vân với ta, là dệt hoa trên gấm. Mà tam tiểu thư, ngươi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a. Đầu của ngươi, tài nghệ của ngươi đều là xứng với vị trí thái tử trắc phi.”
(Luna: Trắc phi? Ông này điên rồi, người ta là nữ chủ đó, đi tìm nữ phụ đi ông ơi)
Nói thật, Vu Xá Nguyệt ngay từ đầu có chút hơi kích động ) kích động này trên cơ bản chính là sợ), dù sao nhân gia vị trí cao cao tại thượng! Cự tuyệt, quyết không thể quá mức đả thương người, thái tử mất hứng đó là phải rơi đầu.
Nhưng mà, từ “Trắc” của hắn vừa ra, Vu Xá Nguyệt liền biết, nàng thực sự là tự luyến suy nghĩ nhiều…
Trắc phi thôi mà, đến lúc đó chính là hậu cung ba nghìn giai lệ một trên ba nghìn, vậy còn nhằm nhò gì a ~ chỉ cần hoàng đế không để ý tới nàng, nàng phân phút sẽ bị người đoàn diệt KO! Làm nàng còn tưởng rằng Tân Ngư dùng vị trí hoàng hậu để nàng đồng ý, uổng công sợ hãi rồi!
Tân Ngư cũng nhìn thấy biến hóa trên mặt Vu Xá Nguyệt, đầu tiên là từ ngưng trọng bỗng nhiên chuyển biến thành phiền táo, sau đó là thở phào nhẹ nhõm. Hắn có chút ngạc nhiên, cô nương này rốt cuộc là nghĩ tới điều gì.
Vu Xá Nguyệt vừa buông lỏng, giọng nói đều buông lỏng không ít, nàng khôi phục biểu tình ôn nhu nói: “Thái tử người quá đề cao ta, trên người ta thực sự không có gì đáng giá thái tử điện hạ giữ. Chút tài mọn này của ta, thái tử tùy tiện tìm mấy thợ mộc có thể nghiên cứu ra được, mà đầu não… Bất quá là khôn vặt mà thôi, thái tử nên nhìn ra được.”

“…” Tân Ngư không có nói tiếp, hắn vốn là lời thề son sắt cho rằng Vu Xá Nguyệt là một nhân vật, kết quả bị nàng lừa dối như thế, trong lòng cũng có một tia dao động.
“Ta trái lại có thể dễ dàng đáp ứng, thế nhưng ta thật phải gả sang đó, thái tử phát hiện ta cái gì hữu dụng cũng không có, sẽ không cảm thấy ta lừa chỗ tốt của thái tử, mà tức giận giết ta sao.”
Nghe đến đó, Tân Ngư thoáng cái kịp phản ứng, dao động vừa rồi lại biến thành tình thế bắt buộc. Hắn cuồng vọng nói: “Sẽ không, bổn cung chính là cược bản thân chọn đúng người rồi.”
“. . .” Lúc này trầm mặc biến thành Vu Xá Nguyệt.
Vọng Thư Uyển
“Chỉ cần ngươi trợ ta được thiên hạ, sau này trong cung ngươi thấp nhất cũng là hoàng quý phi, ai cũng không động được ngươi, cả đời vinh hoa phú quý.”
Vu Xá Nguyệt có chút không giải thích được, “Ngươi đã là thái tử rồi, sau này tuyệt đối sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, căn bản không cần ta hỗ trợ!”
Tân Ngư cười nhạt, “Không, những thứ này ngươi vẫn không rõ, nhưng chỉ cần ngươi đáp ứng, chuyện cụ thể chúng ta tự nhiên có thể đầm.”
“. . .”
“Ngươi giúp ta giữ vững địa vị, ta cho ngươi tất cả tài phú ngươi mong muốn, ngươi sẽ không thiệt thòi.” Tân Ngư cúi người, dùng ngón tay vén lên một luồng tóc dài của Vu Xá Nguyệt, mập mờ nói: “Đừng nóng vộim ngươi có thể suy tính một chútm thẳng đến trước khi ngươi cập kê.”
Lần này Vu Xá Nguyệt không có né tránh, nàng nhìn Tân Ngư, trầm giọng nói: “Hảo, thần nữ sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Câu trả lời này cũng cùng cho Ngự Cảnh một dạng, nàng không dám thẳng thắng, chỉ vì năng lực của mình còn chưa đủ, quyết không thể trở mặt với bất luận kẻ nào.
“Vậy bổn cung chờ tin tức của ngươi.” Tân Ngư chiếm được đáp án coi như hài lòng, liền buông tay ra xoay người rời đi. Hắn có lòng tin là: Chỉ cần Vu Xá Nguyệt không cự tuyệt, vậy sau này tuyệt đối sẽ đáp ứng.

Vu Xá Nguyệt nhìn phương hướng Tân Ngư rời đi thật lâu không có nhúc nhích, trong nội tâm nàng phiên giang đảo hải cổn động tư tự tạp nhạp. Không nghĩ tới… Bản thân dĩ nhiên không hiểu rước lấy chú ý của thái tử, nếu là nàng còn muốn lặng yên không tiếng động chạy trốn, như vậy đối với nàng mà nói tuyệt đối là chuyện xấu thiên đại.
Hơn nữa nàng không nghĩ ra nhất là tại sao lại biến thành như vậy.
Người như Tân Ngư chắc là rất có dã tâm, nên dù cho đã chiếm vị trí của thái tử, còn muốn tâm tư kín đáo mượn hơi triều thần, phát triển đôi cánh. Một người như vậy, làm sao sẽ chỉ bằng vào nàng đã làm mộc điểu, vẽ qua thần lộc, có điểm đầu óc, chọc chút rắc rối, cho là mình có thể bang trợ hắn trong chính trị? Vô luận như thế nào, từ biểu hiện bây giờ, nàng cũng là một vô dụng, tuyệt đối không có dễ cầm dễ bóp như Vu Lưu Vân.
Nơi này là có hiểu lầm gì, hay là có âm mưu gì?
Vừa nghĩ tới hiểu lầm, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên linh quang vừa hiện, nàng nghĩ tới điều kiện bản thân đáp ứng Ngự Cảnh! Có thể hay không…. Đồ thái tử mong muốn, cũng giống Ngự Cảnh một dạng?
Không, đây cũng không đúng, Ngự Cảnh sẽ tìm nàng là bởi vì hắn biết quá nhiều. Vô luận là thai ký, hay là bí mật đám tượng gỗ quỷ mị lấy giả đánh tráo đều bị Ngự Cảnh tra xét. Thế nhưng thái tử cũng chưa từng thấy qua búp bê đầu gỗ của nàng a.
Chẳng lẽ thái tử không cần nhìn, dựa vào đoán có thể tưởng tượng nàng chế tạo ra được máy móc cung nỏ, hoặc là thứ gì đó không biết tên nhưng có tính sát thương, sau đó, dùng cho. . . Chiến tranh?
Vu Xá Nguyệt xoa xoa đầu óc, mẹ nó, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa! Phản chính không gả cho hoàng thất không phải được rồi sao ~
Không chỉ có như vậy, nàng còn kiên định mang theo Ngưng nhi nghĩ cách chạy trốn. Những người này thật là đáng sợ, nàng làm sát thủ cũng liền có thể lấy mạng mấy người, những thứ thượng vị giả này một mệnh lệnh là có thể xách động sinh tử của ngàn vạn người. Cùng người như thế cùng một chỗ mỗi ngày chờ đợi lo lắng, nhất định sẽ giảm thọ!
Hơn nữa điểm trọng yếu nhất Vu Xá Nguyệt không muốn đáp ứng Tân Ngư là: Tuy rằng đều là nói giao dịch, nhưng điều kiện của Tân Ngư hoàn toàn chính là muốn thu nạp nàng cho mình sử dụng, cái này cho người không chịu nổi, dưới so sánh với trao đổi công bình của Ngự Cảnh, cùng với tiền trả trước, thì càng có “Thành ý” Cùng tự do.
——

Ngày ấy qua đi, Vu Tử Kỳ không có cơ hội lập tức tìm Vu Xá Nguyệt báo thù. Dù sao hắn vừa trở lại đế đô, trên thực tế chuyện trọng yếu nhất hiện tại là theo Vu Hàn Thiên kết giao triều thần chung quanh, dung nhập ở giữa võng liên lạc quan viên phức tạp.
Tân Ngư đồng ý, muốn Vu Tử Kỳ lập tức tiến vào Quốc Tử Giám ti nghiệp chức. Nên trong khoảng thời gian này Vu Tử Kỳ rất bận rộn, nỗ lực vì chức nghiệp đầu tiên của mình trong cuộc sống.
Dưới loại đối lập này, tỷ muội hậu trạch “Tiểu đả tiểu nháo” Có vẻ không đáng nhắc đến. Vu Tử Kỳ thậm chí cảm thấy, bản thân sớm muộn gì đều phải thu thập con kiến hôi không đáng nhắc đến kia, cho nàng có thể sống lâu vài ngày có quan hệ gì.
Vu Hàn Thiên mang theo Vu Tử Kỳ cùng Vu Tử Minh mỗi ngày đi sớm về trễ, Vu Tử Nghị lại là hũ nút như Vu Âm Nhi, nên tướng phủ này cùng bọn họ tới trước kia cũng không kém bao nhiêu.
Nên, mấy ngày nay Vu Xá Nguyệt sống… Tương đương tự tại.
Mặt trời chói chang vào đầu, Vu Xá Nguyệt gọi người dọn xích đu đến dưới bóng cây, sau đó nằm đó hóng gió.
Ti Ti đang ngồi bên trái nàng tay cầm quạt tròn, một chút một chút quạt gió cho nàng, Ngưng nhi ở bên phải bóc long nhãn ướp lạnh đến trong miệng nàng. Vu Xá Nguyệt nhịn không được thảnh thơi bắt chéo chân, cảm giác mình quả thực sắp thành tiên ~
Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ thích ý, chợt nhớ tới biểu tình tức giận trước kia của Vu Tử Kỳ, nhịn không được cười ra tiếng.
Ngưng nhi giương mắt nhìn Vu Xá Nguyệt một chút, sau đó lắc đầu thở dài —— ai, tiểu thư nhà nàng thật là càng sống càng hán tử rồi, tiếp tục như vậy sau này còn có thể tốt sao.
Lúc này, bên cửa truyền tới một thanh âm nam đồng thúy sanh sanh nói: “Tam tỷ tỷ, ngươi ở đây sao.”
vongthuuyen.com
Ngưng nhi đứng dậy nhìn bên kia một chút, nói với Vu Xá Nguyệt: “Tiểu thư, là tiểu công tử tới rồi.”
Vu Xá Nguyệt mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn tiểu hài nhi chạy tới, nửa híp mắt lười biếng hỏi: “Nga, là Tử Nghị a, có việc gì?”

Thế là, Vu Tử Nghị vừa vào cửa đã nhìn thấy một quang cảnh như vậy: Ngày hôm qua tam tỷ tỷ còn thục nữ dịu dàng, cơ trí thông tuệ, hiện tại đã lắc mình biến thành một người làm biếng. Thế nhưng nét mặt của Vu Tử Nghị không có bất kỳ biến hóa nàom tựa hồ là căn bản không phát hiện một màn bất nhã này,
Hắn đi tới trước mặt Vu Xá Nguyệtm thập phần lễ phép nói: “Tử Nghị qua đây, là có chuyện muốn thỉnh giáo tam tỷ tỷ.”
Vu Xá Nguyệt vừa nghe, liền duỗi người, cực không tình nguyện từ xích đu ngồi dậy nói: “Ân, ngươi nói.”
Vu Tử Nghị ngượng ngùng sờ sờ mũi, có chút do dự nói, “Chính là, trước. . . Tam tỷ tỷ cùng đại ca đối trì thắng được. . . Không biết là quyển sách nào, muốn mời tam tỷ tỷ giảng giải cho ta một phen, bởi vì cha nói muốn tra học thành học tập của chúng ta. . . Ta, ta muốn nỗ lực nhiều hơn một chút nữa.”
Vu Xá Nguyệt thiêu mi, “Liền là chuyện này?”
“Vâng.”
“Nga. . . Không cần nhìn sách, đi chơi đi ~”
“Tam, tam tỷ tỷ?” Vẻ mặt của Vu Tử Nghị ngạc nhiên, tựa hồ là nghe không hiểu.
Ngưng nhi theo Vu Xá Nguyệt lâu như vậy, tự nhiên hiểu tính tình của Vu Xá Nguyệt, nhưng lúc này nàng vẫn cảm thấy Vu Xá Nguyệt có hơi quá, liền thấp giọng kêu một câu: “Tiểu thư!”
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt không để mắt đến kháng nghị của Ngưng nhi, cười hắc hắc hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy, cha ngươi sẽ khảo ngươi sao?’ Hài tử này cũng không đần a, vì sao còn phải chuẩn bị vô dụng.
“. . .” Nàng vừa thốt ra lời kia, Vu Tử Nghị liền bình tĩnh dòm Vu Xá Nguyệt trầm mặc. Nàng nói, đúng là lời thật cho người khó chịu.
Cha cho tới bây giờ đều không thế nào để ý tới hắn, lần kiểm tra này, cũng chăm chú vào hai ca ca mà thôi. Thậm chí lúc cha nói đều là như trò đùa, mà chỉ có hắn thực sự tưởng thật.
Vu Xá Nguyệt thấy hắn tựa hồ là không có chuyện trọng yếu gì muốn hỏi, liền thân thể mềm nhũn, không xương một lần nữa nằm lên xích đi, thở dài nói: “Nên, xem cái gì chứ. Tiểu hài tử nên đi chơi thì đi chơi đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.