Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 187: CHƯƠNG 187: CHƠI XẤU THÌ SAO NGƯƠI CẮN TA A



CHƯƠNG 187: CHƠI XẤU THÌ SAO NGƯƠI CẮN TA A
Editor: Luna Huang
Tiết Yến đột nhiên cảm giác được có chút quái dị, coi như là quan hệ của thứ muội cùng đích huynh có chút xa, nhưng nàng tốt xấu cũng là cô nương tướng phủ. Như vậy bị Tân Chỉ đùa giỡn, thế nào làm huynh trưởng làm như không nhìn thấy?
Vu Xá Nguyệt nhìn về phía Vu Tử Kỳ, thập phần vô tội nói: “Ai? Nguyệt nhi lúc nào nói không đến? Các ngươi đây là nói cái gì đó? Nga… Nguyệt nhi đã biết, lần này tới trễ chút, lần sau sẽ không ngủ nướng nữa. Mong rằng các vị chớ tức giận nữa a.”
“Ngươi——” Vu Tử Kỳ tức giận trừng mắt nàng, nàng càng là nói như vậy, lại càng ra vẻ mình rất không nói đạo lý a!
Mạc Vân Sanh, Khương Văn Hàn mấy nam tử đều liếc nhau, trao đổi một ánh mắt ý vị thâm trường.
Vừa rồi không phải nói. . . Lưu Vân tiểu thư thiện lương dịu dàng, mà tam tiểu thư không coi ai ra gì loạn phát tỳ khí sao? Như vậy xem ra, tựa hồ là có chút sai a?
Vu Lưu Vân âm thầm trừng Anh Đào một mắt, lại thay đổi một dáng tươi cười tiến lên đây lôi kéo tay của Vu Xá Nguyệt, khẩn trương nói rằng: “Cái này, nguyên lai tam muội muội không giận ta a, thực sự là làm ta giật cả mình. Ta còn tưởng rằng muội muội vẫn ghi hận ta, nên không chịu đến. Thực sự là. . . Phiền phức mọi người bồi ta qua đây.”
Nàng nói, còn không quên quay đầu hướng các vị công tử cảm kích mỉm cười.
Dáng dấp câu người kia của Vu Lưu Vân lại một lần nữa triệt tiêu lo lắng của đại bộ phận người. Rất nhiều người nghĩ thầm, đại tiểu thư Vu gia là đệ nhất mỹ nhân Long Phục, cho nên nàng nhất định là tiêu chuẩn tốt nhất không sai! Các nàng trước từng có tức giận, cũng khẳng định không sai!
Khương Văn Hàn là người thứ nhất thảo hảo đồng ý nói: “Đâu đâu, một cái nhấc tay thôi.”
“Đúng vậy, chỉ cần Lưu Vân tiểu thư cùng tam tiểu thư có thể hòa hợp là tốt rồi.”

Mạc Vân Sanh cũng liên tục gật đầu, “Lưu Vân tiểu thư không cần quá mức lưu ý.”
Để Vu Lệ Hương nhịn không được liếc mắt, Vu Lưu Vân này cho tới bây giờ cũng không phải người thích cười mà hiện tại lại cười rộ lên như thế quá giả luôn. Nàng thầm thì trong miệng một câu: “Thực sự là hồ ly tinh ~”
——
Vu Lưu Vân mừng rỡ lôi kéo tay của Vu Xá Nguyệt không buông, tình thế một mảnh hòa hòa khí khí, tựa hồ là “Cái gì hiểu lầm cũng không có, mọi người đều là hảo bằng hữu”. Nhưng mà. . . Vu Xá Nguyệt lại hoàn toàn không dự định cõng cái nồi này a ~
Mặt nàng mang không hiểu truy vấn Vu Lưu Vân nói: “Ai, Nguyệt nhi càng ngày càng hồ đồ. Mấy ngày trước đây ta đến nhà Hoan nhi, cũng không ở trong phủ a, mới trở về một ngày, cũng là lúc này mới nhìn thấy đại tỷ tỷ. Cái gì giận với không giận, Nguyệt nhi thực sự không biết đại tỷ tỷ đang nói cái gì.”
Như thế, thành công để bầu không khí vừa khá hơn lại biến thành hết sức khó xử. Nhìn qua lại là thế cục lật ngược, Tiết Yến lấy tay sờ sờ cằm, thăm dò chi tâm càng thêm mãnh liệt.
“Ngươi ——” Lúc này sắc mặt của Vu Lưu Vân kém hơn, khóe mắt đều mang co quắp. Nếu như không phải là nàng trời sinh ngũ quan tinh mỹ, chỉ sợ gương mặt này hiện tại cực kỳ dọa người.
Mà trong lòng Vu Tử Kỳ biết Vu Xá Nguyệt đây là muốn làm to chuyện, cau mày đánh gãy nói: “Được rồi, đây không phải là không có gì rồi sao.”
Nhưng như là Vu Xá Nguyệt tựa hồ không có nghe cảnh cáo của Vu Tử Kỳ, tiếp tục chất vấn Vu Lưu Vân, “Chuyện này rất trọng yếu, Nguyệt nhi chính là muốn biết ~ sẽ không phải là có người thêu dệt với đại tỷ tỷ. . . Làm cho đại tỷ tỷ hiểu lầm ta đi?”
Lời kia của nàng vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người cũng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Anh Đào.
Sợ nhất vẫn là phải đến a! Hai chân của Anh Đào mềm nhũn, hầu như sắp quỳ xuống, trên trán nàng chảy mồ hôi hột bóng loáng, thoạt nhìn giống như là sắp bị cảm nắng.

Vu Lưu Vân lúc này có chút hối hận không nên chụp tội ác lên đầu nàng, nếu không phải nhắc đến, cũng chưa chắc sẽ không có hiệu quả. Nhưng bây giờ thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nàng chỉ có thể khẩn trương biện giải: “Ta không ——”
Vọng Thư Uyển
Nhưng ngày hôm nay Vu Xá Nguyệt giống như là uống nhầm thuốc vậy, lần thứ hai cắt đứt lời chưa nói xong của Vu Lưu Vân, “Ai, cũng không biết là ai thất đức như vậy a. Hiện tại có nhiều công tử tiểu thư như vậy, nếu như đại tỷ tỷ hiểu lầm ta không thích ta, Nguyệt nhi sẽ rất thương tâm.”
Vu Xá Nguyệt nói, trên lông mi còn treo giọt nước mắt. Tân Chỉ không khống chế được nuốt ngụm nước bọt, tiểu nựu này phân minh động nhân hơn cả Vu Lưu Vân. . .
Khương Văn Hàn rũ đôi mắt xuống, nếu là còn nhìn. . . Sợ rằng có điểm khắc chế không nổi a
Vu Xá Nguyệt bên kia nói xong, Ngưng nhi cũng hợp thời xen vào nói, “Đúng vậy, Anh Đào qua đây vừa nói đại tiểu thư cho mời, tam tiểu thư lập tức để nô tỳ mau rửa mặt chải đầu. Liền sợ đi trễ chọc cho đại tiểu thư không vui, đâu có chuyện tức giận đại tiểu thư a. Vừa rồi tiểu thư còn mắng Ngưng nhi quá đần tốc độ quá chậm.”
Lần này, đã coi như là triệt để đẩy Anh Đào ra, Vu Lưu Vân vốn là trông cậy có thể chụp một cái mũ cho Vu Xá Nguyệt, nhưng không nghĩ đến mũ đội lên trên đầu của người một nhà.
Mọi người đều là có điểm co quắp cùng xấu hổ, chuyện này rõ ràng càng đi càng chạy đến phương hướng tư mật. Bọn họ chỉ là khách, không phải là đến nhìn lén gia sự.
Anh Đào hầu như muốn khóc lên, mà thanh âm của Vu Tử Kỳ càng hung hiểm hơn răn dạy nàng: “Ngươi đủ rồi! Chớ nói nói những thứ này vô dụng nữa. Vốn có cũng bởi vì ngươi trì hoãn lâu như vậy, hôm nay có khách nhân ở, ngươi ở đây bởi vì chút chuyện nhỏ này náo loạn cái gì!”
Mọi người đều là kinh ngạc nhìn hắn, đừng nói Mạc Vân Sanh, Tiết Yến hoặc là Khương phủ, ngay cả Vu Lưu Vân cùng Khương Doanh các nàng cũng hiểu được Vu Tử Kỳ như vậy đã là quá không được tự nhiên rồi.
Nhưng Vu Tử Kỳ lúc này cũng không có thể bị người chỉ tay sau lưng. Tại ngoại nhiều người như vậy, nếu thật để Vu Xá Nguyệt bắt được Anh Đào để chỉnh Vu Lưu Vân, vậy coi như quá mất mặt! Hai tròng mắt của hắn bốc hỏa căm tức nhìn Vu Xá Nguyệt, tựa hồ đang cảnh cáo nàng an phận một chút.

“Đại ca đây là ý gì? Tựa hồ là ta bị người truyền lời nói dối, hỏi nhiều hai câu đó là hồ đồ?” Thần sắc của Vu Xá Nguyệt lạnh xuống, nàng không sợ hãi chút nào trừng mắt Vu Tử Kỳ.
Ánh mắt như thế thực sự là quá mức khiêu khích, hai tay xuôi bên người của Vu Tử Kỳ nắm chặt thành quyền, sát ý quanh thân cùng cơn tức một lượt vọt ra. Thứ nữ đê tiện đáng chết này, cũng dám đối nghịch với mình! Vô pháp vô thiên!
Những người đứng xem ở trong một mảnh lúng túng trầm mặc, chỉ có một mình Tiết Yến lên tiếng nói: “Tử Kỳ, tam tiểu thư cũng không nói lời gì quá đáng. Huống hồ. . . Tam tiểu thư cùng Anh Đào cô nương nói có chút bất đồng a. Mặc dù là việc nhỏ, nhưng vẫn là phải hỏi rõ, chớ không duyên cớ vu hãm ai.”
Vu Xá Nguyệt nhìn Tiết Yến một mắt, không biết người kia là ai, lại còn giúp nàng nói chuyện.
“Hảo, hảo, ngươi nói đúng. Vậy tỉ mỉ hỏi một chút!” Tức giận của Vu Tử Kỳ cũng liên lụy đếb trên người của Tiết Yến, người này là chí hữu nhiều năm của hắn a, cư nhiên không hướng về bản thân. . .cổ khí này không phát ra được thực sự là nghẹn hắn nội thương.
Vu Lưu Vân không nghĩ tới Tiết Yến dĩ nhiên không thức thời như vậy, ở trong lòng đem Tiết Yến mắng một trăm nghìn lần. Nhưng như bây giờ đẩy không được, nàng liền quay đầu lại nộ xích Anh Đào: “Ngươi bây giờ cứ nói đi! Vừa rồi tam tiểu thư rốt cuộc là nói thế nào với ngươi!”
Anh Đào từ vừa mới bắt đầu giống như là bị băng bó, hiện tại rốt cục bị gọi ra, nhất thời gấp đến độ không được.
vongthuuyen.com
“Ta, ta thực sự không có nói dối a! Mỗi một chữ nô tỳ nói đều là thật! Tam tiểu thư đúng là nói cho ta biết như vậy!” Nàng chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt lớn tiếng nói, “Liền nói đại tiểu thư tìm chính là không đến a! Còn nói cái gì ngồi chơi mà quá nhiều nam nhân, nữ tử phải tị hiềm mới phải! Rõ ràng là ngươi bảo ta không sót một chữ tất cả đều nói lại cho đại tiểu thư nghe, ngươi bây giờ làm sao có thể không thừa nhận ——”
Ngưng nhi phía sau Vu Xá Nguyệt sâu kín ngắt lời: “Chú ý một chút, ngươi nói chuyện với tam tiểu thư thế này sao.”
Vu Lưu Vân thật hận không thể đi tới cho nàng một cái tát!
Anh Đào một chút phản ứng kịp liền thất thố, nhanh lên thu ngón tay về. Nhưng trong lòng nàng hối hận vạn phần, thu hồi cũng vô ích. Vốn có hai người bên nào cũng cho là mình phải, nhưng nàng là một nha hoàn cư nhiên không tuân quy củ chỉ trỏ hô to gọi nhỏ với tiểu thư, bọn họ nhất định không tin tưởng mình a.
Vu Xá Nguyệt ủy khuất bĩu bĩu môi, “Thực sự là mạc danh kỳ diệu, ta lúc nào nói những thứ kia, thực sự là nghe đều chưa từng nghe qua. Đại tỷ tỷ là đích xuất a, ta càng đối nghịch với đại tỷ tỷ có chỗ tốt gì sao? Chẳng lẽ ngươi là nói cho mọi người biết, ta nói cái gì nói cái gì tị hiềm các loại lời là để chửi bới đại tỷ tỷ cùng các vị tiểu thư sao?”

Anh Đào mang theo nức nở nói: “Ta không phải ——”
Vu Xá Nguyệt không nghe theo không buông tha nói, “Ai, nếu là ta đã nói với ngươi ta không đến, vậy lúc này ta lại thu thập xong xuất hiện ở đây làm gì? Anh Đào a, rõ ràng là ngươi nói cho ta biết ở Vân Thư viên a. Ngươi là trúng tà hay có cái gì khác ——”
“Ngươi nói láo! Dĩ nhiên lời gì cũng dám chỉnh sửa!” Lời của Vu Xá Nguyệt còn chưa nói hết, Vu Tử Kỳ chợt tiến lên một bước, một cái tát phất lên trên mặt Anh Đào. Một tiếng nổ thanh thúy thập phần rõ ràng, Anh Đào xoay người ngã xuống.
Khương Doanh cùng Điền An Nhiên sau lưng nàng đều vội vã né ra tránh chỗ cho nàng, để Anh Đào ngã trên mặt đất.
Tất cả mọi người ngậm miệng lại, nửa câu sau Vu Xá Nguyệt cũng nghẹn trở về.
Miệng của Anh Đào chảy máu, mơ hồ không rõ khóc: “Đại công tử. . .”
Vu Lưu Vân sợ đến cả người giật một cái, Anh Đào cùng nàng tình nghĩa vài chục năm, Anh Đào cái dạng này, trong lòng nàng cũng rất sợ a.
Vu Tử Kỳ đi tới, mắt nhìn xuống Anh Đào, thanh âm lạnh như băng nói: “Ngươi ở tướng phủ cũng vài chục năm rồi, chính là hầu hạ chủ tử như thế sao? Nói dối bố trí chủ tử, muốn cho chủ tử mất mặt trước người khác? Có phải ta xuất môn lâu rồi, ngươi đã quên mất thủ đoạn của ta hay không?”
Vu Xá Nguyệt cảm giác, lúc Vu Tử Kỳ đang nói đoạn văn này tựa hồ liếc nhìn bản thân, hoặc là câu này đúng là nói cho nàng nghe đi.
Anh Đào bưng miệng chạy máu mơ hồ khóc, “Không phải như thế! Nô tỳ không có a. . .”
Vu Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía Vu Xá Nguyệt hỏi: “Như vậy, tam muội muội cái này có hài lòng không?”
“Đại ca nói đùa, ta nào có cái gì có hài lòng hay không.” Vu Xá Nguyệt hoàn toàn không có bị dọa phải. Nàng vẫn là vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Đây là người của đại tỷ tỷ a, vẫn là để đại tỷ tỷ tự hỏi một chút đi, ta cũng không dám hỏi đến. Nhưng Nguyệt nhi chỉ là muốn nhắc nhở đại tỷ tỷ một câu, nha đầu này miệng đầy lời nói dối như vậy, Nguyệt nhi thật sợ có một ngày sẽ hại đại tỷ tỷ a.”
(Luna: Ta bệnh rồi T_T cầu bình luận cầu ủng hộ cầu động lực)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.