Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 190: CHƯƠNG 190: CHỈ AI THÌ NGƯỜI ĐÓ KHÔNG MAY



CHƯƠNG 190: CHỈ AI THÌ NGƯỜI ĐÓ KHÔNG MAY
Editor: Luna Huang
Vu Tử Kỳ thở sâu, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với Vu Xá Nguyệt, sự khó chơi của Vu Xá Nguyệt thật là quá xuất hồ ý liêu, hắn là rốt cục hiểu cảm thụ lúc Vu Lưu Vân nói với hắn.
Hắn cường ngạnh sửa lời nói: “Hảo, châm trên đệm không quan hệ với ngươi. Nhưng mới vừa rồi cũng là bởi vì ngươi, chúng ta mới ly khai! Việc này thế nào cũng cùng ngươi không thoát khỏi quan hệ! Một hồi ngươi đi nhận lỗi với Lưu Vân đi, nếu là Lưu Vân tha thứ ngươi, chuyện này liền không truy cứu ngươi nữa.”
Mặc dù yêu cầu của Vu Tử Kỳ vô lý, thế nhưng làm đích trưởng tử, đối với thứ xuất như vậy cũng không tính là quái sự gì. Chẳng qua là làm trò trước mặt của rất nhiều ngoại nhân, ít nhiều cũng có chút khó coi mà thôi.
Vu Xá Nguyệt cười nhạt không chút nào che lấp, “Đại ca thật đúng là biết đùa a, đại tỷ tỷ bị, ngươi không lập tức đi bắt người xấu, ngược lại là nhéo người vô tội như ta đây không tha. Lẽ nào đại ca có ẩn tình gì?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Vu Tử Kỳ, quả thực, nếu như nói cơn tức của hắn rất lớn là bởi vì Vu Lưu Vân thụ thương còn cho qua được, ném hết mọi cuyện cho Vu Xá Nguyệt cũng rất quái. Phân minh chính là muốn trị tội người ta.
Vu Tử Kỳ thẹn quá thành giận, “Ta có ẩn tình gì! Chỉ là tất cả người thương tổn Lưu Vân đều nên truy cứu mà thôi. Cũng không phải chỉ có ngươi! Ngươi cũng có hiềm nghi, điểm này có cái gì để nói!”
“Ta làm sao biết đại tỷ tỷ sẽ đi tìm ta, ta làm sao biết các vị cũng sẽ bồi đại tỷ tỷ.” Vu Xá Nguyệt nói, nhãn tình của nàng bỗng nhiên sáng lên, “Đúng rồi, nếu là như thế này ta đây biết là ai làm rồi.”
Mâu quang của nàng kinh hỉ lóe ra quang mang, dáng đẹp như vậy để tất cả mọi người giật mình. Lúc này Tiết Yến chỉ cảm thấy có gì đó thần bí gì sinh sôi ở ngực, nẩy mầm, cái loại cảm giác mừng rỡ quái dị này lan tràn từ ngực ra toàn thân.
Trong lòng Vu Tử Kỳ hiện ra một tia dự cảm bất hảo. Quả nhiên, Vu Xá Nguyệt nói tiếp: “Đây nhất định là Anh Đào làm a.”
“Ngươi, ngươi nói cái gì!”
“Anh Đào?”

Khương Doanh lập tức phản bác nàng, “Điều đó không có khả năng!”
Vu Xá Nguyệt vỗ hai tay, “Đây chính là có căn cứ a, nếu nói là ai có thể khống chế đại tỷ tỷ của ta ly khai chỗ ngồi, vậy cũng chỉ có Anh Đào hiểu rõ nàng nhất biết nói làm sao bây giờ. Anh Đào nhất định là trước gạt đại tỷ tỷ của ta, nối dối là ta đang giận không chịu đến. Nàng biết đại tỷ của ta hiểu rõ tính cách ta nhất, nhất định là sẽ không để cho ta một thân một mình, như vậy thì có thể làm cho đại tỷ tỷ ly khai chỗ ngồi! Đến lúc đó tìm cơ hội bưng trà rót nước đặt châm không phải là rất dễ sao.”
Khương Doanh bị phen ngôn luận này của Vu Xá Nguyệt làm sợ ngây người. Khóe mắt của Điền An Nhiên cùng co giật, Vu Lưu Vân… Hiểu rõ nàng nhất? Nàng làm sao nói ra được?
Nhưng mà những lời này những người khác cũng thập phần hợp lý, Khương Công Văn bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đúng, nhìn như vậy quả thực không sai.”
“Đúng rồi, trách không được Anh Đào ngay từ đầu muốn nói những lời này, còn để chúng ta hiểu lầm tam tiểu thư.”
“Ta trước còn đang suy nghĩ, nàng tại sao phải làm như vậy, cuối cùng nhất định là sẽ bị phá, nên căn bản không có ý nghĩa a! Như vậy xem ra hết thảy đều thuận rồi.”
Đại bộ phận người hiển nhiên tán thành thuyết pháp của Vu Xá Nguyệt, đều lên tiếng tán thành.
Nhãn thần của Tân Chỉ phiêu hốt nhìn về phía nơi khác, cũng không có tham dự trong đó. Vu Lưu Vân gọi hắn qua đây là chiếm tiện nghi, vậy hắn cũng chỉ muốn chiếm tiện nghi. Chuyện khác, không liên quan đến hắn a.
Vu Tử Kỳ căm tức nhìn Vu Xá Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, lại một chữ đều phun không được. Rõ ràng, Vu Xá Nguyệt đây là cố ý ác tâm hắn a! Có rất nhiều chuyện mọi người rõ ràng đều hiểu, thế nhưng lại không cách nào lấy lên mặt để nói. Cái buồn bực thua thiệt này hắn ăn cực kỳ không cam lòng!
Điền An Nhiên nghĩ đến Vu Lưu Vân cam kết, cau mày nói: “Anh Đào nàng và Lưu Vân cùng một chỗ nhiều năm như vậy, muốn hại sớm động thủ, hà tất chờ cho tới hôm nay. Tam tiểu thư nói Vu công tử loạn từ chối, lẽ nào tam tiểu thư lúc này thì không phải là loạn từ chối sao?”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm a Điền tiểu thư ~ ta một kẻ ngu si đều có thể sống vài chục năm, đại tỷ tỷ thông minh như vậy, vẫn sống cũng không phải rất bình thường sao? Hơn nữa nhân tâm là sẽ thay đổi, trước đây trung tâm, không có nghĩa là cả đời trung tâm.”\
Mục quang của Vu Xá Nguyệt tự tiếu phi tiếu, Điền An Nhiên cố sức mím môi, tựa hồ là bị đâm chỗ đau.
Xa xa, Vu Lệ Hương lộ ra dáng tươi cười nhìn có chút hả hê, nàng kéo vạt áo của Vu Tử Minh nhỏ giọng nói với hắn: “Ngươi xem, nàng trái lại biết trang mô tác dạng a.|

Vu Tử Minh không trả lời, ánh mắt nhìn Vu Xá Nguyệt càng thâm thúy.
——
Tiểu cô nương thứ xuất của Khương gia ngắm nhìn bốn phía, tò mò lên tiếng hỏi: “Ai? Anh Đào kia đâu?|
Vu Xá Nguyệt lập tức hốt hoảng tiếp câu chuyện, “Ai nha! Vừa rồi đi theo đại tỷ tỷ, đây cũng không tốt rồi, nàng sẽ không phải còn muốn hại đại tỷ tỷ của ta chứ?”
“Cái này ——”
Chỉ là lời của Vu Tử Kỳ còn chưa nói hết, đã bị mấy người bạn cũ cắt đứt, “Tử Kỳ, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng.”
“Đúng vậy, thà rằng bắt sai một lần. Cũng chớ tổn thương Lưu Vân tiểu thư.”
“Được, được.” Vu Tử Kỳ thở sâu, hiện tại tất cả hiềm nghi đều bị giao cho Anh Đào, hơn nữa hành vi “Mạc danh kỳ diệu” Trước của Anh Đào, đã là không còn bất kỳ lời nào có thể giải vây cho nàng nữa rồi.
Xem ra cái phiền toái này Anh Đào không tránh khỏi, hắn quay đầu nói với thị vệ xa xa: “Mấy người các ngươi.”
Những thị vệ kia đều nhịp đã chạy tới, hai tay của Vu Tử Kỳ nắm chặt, phí hết đại kính mới nói ra câu tiếp theo: “Đi, đi bắt Anh Đào về cho ta!”
“Vâng.”
Thanh âm của những thị vệ kia to, mà sắc mặt của Vu Tử Kỳ tái nhợt vạn phần. Trong lòng hắn bị đè nén không gì sánh được, chỉ cảm thấy uất ức chưa hề có. Vu Xá Nguyệt. . . Trong tướng phủ này, tuyệt không thể tồn tại cùng bọn họ!
Khóe miệng của Vu Xá Nguyệt hơi kéo ra, nàng tựa hồ có thể dự kiến kết cục của Anh Đào. Nếu như không xử trí, vô pháp kinh sợ nô bộc khác, nếu như xử trí, sợ rằng là người của mình tự đau. Chỉ là xử trí một nha hoàn không đạt được mục đích của nàng a. . .

——
Bầu không khí lại lâm vào xấu hổ, Mạc Vân Sanh có chút ngượng ngùng nói: “Tử Kỳ a, xem ra hôm nay tướng phủ cũng rất bận rộn, không bằng mấy ngày nữa chúng ta trở lại.” Chê cười của người khác cho dù buồn cười đi nữa, vậy cũng không thể xem a.
“Đúng vậy. Lần sau chúng ta lại gặp.”
Tân Chỉ vừa nghe liền có chút không muốn, thứ Vu Lưu Vân đáp ứng còn chưa có làm được, nói thế nào về liền về a?
Vu Tử Kỳ Vu Tử Kỳ nghiêng đầu liếc Tân Chỉ một mắt, hai người đều sáng mắt, Vu Tử Kỳ tất nhiên là đã hiểu dục vọng trong mắt Tân Chỉ. Hắn bỗng nhiên âm thầm hạ quyết tâm, liền ôm quyền nói với mọi người: “Hôm nay thật là để cho các vị chê cười, còn thỉnh ở chỗ này ngồi thêm chút, ta đây phải đi phân phó công việc trong phủ một tiếng, sau đó gọi người chuẩn bị mã xa, liền lập tức trở về tiễn các vị.”
“Tử Kỳ không cần khách khí, chúng ta tự hành giải quyết.” Tiết Yến lập tức từ chối, hắn vốn cũng không thích can thiệp vào chuyện người khác, tướng phủ hôm nay khắp nơi là ngươi lừa ta gạt, đến bây giờ những thứ này đã là cực hạn của hắn. Từ lâu hắn không muốn lưu lại tướng phủ nữa.
“Ai!” Nét mặt của Vu Tử Kỳ một chút thần sắc xấu hổ một chút xấu hổ căm tức, “Hôm nay đều là Tử Kỳ gây ra nhiều chuyện như vậy làm mất hưng phấn của mọi người.”
Hắn xấu hổ như vậy, bạn cũ lại đều cảm thấy băn khoăn, Mạc Vân Sanh liên tục xua tay, “Ai, đâu đâu, ngươi chớ để ở trong lòng.”
Tân Chỉ khó được thông minh một hồi, lập tức bắt lấy cơ hội nói: “Đúng đó, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, ngươi không cần quá để ở trong lòng, chúng ta chờ ngươi là được.”
Vu Tử Kỳ vừa nghe lập tức cảm kích nói: “Được, Tử Kỳ lập tức sẽ trở lại, mấy vị ngồi một chút là được.”
“Cũng được cũng được.” Mấy người Mạc Vân Sanh chỉ có thể thở dài, bát hoàng tử đều lên tiếng, vậy chờ một chút đi.
Vu Tử Kỳ nghiêng đầu nói với Vu Tử Minh: “Tử Minh, ngươi đi theo ta một chút.”
“Được.” Vu Tử Minh có chút ngạc nhiên, nam tử chủ nhà không ở lại quá mức vô lễ, nhưng hắn cuối cùng vẫn là không hỏi thêm gì nhiều.
Vu Tử Kỳ cùng Vu Tử Minh chậm rãi đi xa, sắc mặt hắn thập phần âm lãnh. Bát hoàng tử a, cơ hội cuối cùng cứng rắn lưu cho ngươi, chính ngươi xem mà làm đi.
——

Hai huynh đệ kia rời đi, còn thừa lại mọi người cũng không đứng, hi hi lạp lạp ngồi trở lại vị trí mới vừa rồi. Các thị nữ sớm động tác nhanh chóng sửa sang xong đống hỗn độn chỗ của Vu Lưu Vân bên kia, đây hết thảy nhìn trái lại hệt như lúc đầu, như không có phát sinh qua cái gì.
Khương Doanh ngồi ở chỗ cũ có chút hoảng hốt, trong lòng thập phần bất an.
Tân Chỉ tự mình rót một chén rượu cả tiếng thở dài, “Ai, tới hơn nửa ngày, cái gì cũng không có uống được mấy lần.”
Tiết Yến ngồi gần hắn, rũ đôi mắt thấp giọng nói: “Bát hoàng tử tuy rằng không uống rượu, hí chẳng phải xem không ít sao.”
Tân Chỉ bưng ly rượu cười nhìn Vu Xá Nguyệt, có hàm ý, “Nhiều thì nhiều, không phải là cái ta muốn xem a.”
Tiết Yến bất động thanh sắc giương mắt liếc hắn và Vu Xá Nguyệt một mắt, lại không hề tiếp lời.
Khương Văn Hàn làm như thảo hảo nói: “Bát hoàng tử từ khi nào cũng nói có thâm ý như thế.”
“Đây không phải đều là học các ngươi sao, các ngươi những người này ăn nói nho nhã, đều phải nói.” Tân Chỉ tựa hồ là nghiện rượu, bưng ly lên chiêu đãi mọi người, “Nào nào nào, nhân cơ hội này sẽ cùng uống mấy chén đi.”
“Kính.”
Mọi người vô luận nam nữ đều là nâng chén, Tân Chỉ thấy chỉ có Vu Xá Nguyệt nghiêm túc lột quýt, căn bản không có để ý đến mình.
Tân Chỉ ngửa đầu uống hết ly rượu lại rót đầy, bưng ly rượu đứng dậy. Trước mắt bao người, hắn đi tới trước mặt Vu Xá Nguyệt trêu đùa: “Ai nha, Vu tam tiểu thư. . .”
“Bát hoàng tử có việc sao?” Vu Xá Nguyệt tiện tay ném vỏ quýt một cái, vừa vặn rơi vào trên hài Tân Chỉ.
Tân Chỉ khinh thường nhướng đầu mày, một cước đá văng vỏ quýt ra, “Hung cái gì hung a? Chúng ta dầu gì cũng là phu thê một hồi ——”
“Ai một hồi phu thê với ngươi!” Thanh âm của Vu Xá Nguyệt băng lãnh, “Ta tự nhận là ở trước cửa làm trò nhiều như vậy trước mặt của bách tính, ở bách hoa yến trước mặt của thái hậu nương nương, hoàng thượng hoàng hậu, đã nói rất rõ ràng. Tiểu nữ tử thân phận thấp, không xả quan hệ cùng bát hoàng tử. Đây chính là ý của thái hậu nương nương. Bát hoàng tử cảm thấy chỗ nào không thích hợp?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.