Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 20: CHƯƠNG 20: THẾ LỰC PHÂN TÁN RÕ



CHƯƠNG 20: THẾ LỰC PHÂN TÁN RÕ

Editor: Luna Huang

Một bên Liễu thị hình như không nhìn ra chuyện gì xảy ra, bất quá đại phu nhân cau mày, Vu Xá Nguyệt nhận không ra nàng đến cùng có biết gì hay không.
Lúc Vu Xá Nguyệt thấy phản ứng thờ ơ lạnh nhạt của mọi người xong, nàng bỗng nhiên cảm thấy cái chết của Doãn Thu Minh tựa hồ so với biểu hiện ra có thể biết được càng thêm phức tạp.
Nàng vốn tưởng rằng liền cùng Ngưng nhi nói một dạng: Tân Chỉ giết lầm Doãn Thu Minh, Vu Hàn Thiên e ngại mặt mũi của hoàng tử, gia chi bản thân bất tại hồ Doãn Thu Minh, nên lừa những người khác nói Doãn Thu Minh là nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử, bán một cái nhân tình cho Tân Chỉ.

Bởi vì như thế nàng ngày hôm nay mới cắn điểm này không tha a. Nhưng là bây giờ xem ra, sau lời nói dối có địa phương gì cái gì không đúng…
Đồng thời nàng cũng đã nhận ra bị sơ sót một vấn đề: Nếu quả như thật Vu Hàn Thiên giúp Tân Chỉ che giấu chuyện sát nhân, vậy không quản giết ai, có được sủng hay không, hắn đều sẽ không có mặt cùng Vu Hàn Thiên đùa giỡn tính tình.
Ai, hay là trước thoát khỏi khốn cảnh trước mắt đo. Vu Xá Nguyệt thở dài trong lòng, hiện thu thập bát hoàng tử này mới là chính sự. Đoán được thế cục, Vu Xá Nguyệt giác phải tiếp tục truy vấn đối với Doãn Thu Minh đã không còn chỗ gì tốt, không thể làm gì khác hơn là phong vừa chuyển lại trở về một câu trước…
“Van cầu tổ mẫu, đừng cho Nguyệt nhi bị bát hoàng tử giết chết a. Nguyệt nhi chết cũng muốn chết ở nhà.”
Lão phu nhân làm như thở phào nhẹ nhõm, tùy ý vỗ cánh tay của Vu Xá Nguyệt cầm lấy tay nàng nói “Được rồi được rồi đừng khóc.”
Lão phu nhân nét mặt thập phần tùy ý, thế nhưng ánh mắt xem kỹ Vu Xá Nguyệt khôn khéo như trước. Nàng trước đây trái lại không tốt với tôn nữ này, hôm nay xem ra… Đầu óc tốt, sau này cũng có thể là hài tử hữu dụng a.
Vu Xá Nguyệt không biết trong lòng lão phu nhân làm sao nghĩ nàng, lau nước mắt lại gọi một tiếng “Tổ mẫu ~”
Nhìn Vu Xá Nguyệt làm nũng thế nào, đại phu nhân mày nhăn lại, đây thật là người đầu óc vừa khỏi sao.
Lão phu nhân vỗ tay của Vu Xá Nguyệt, hết sức nghiêm túc nói “Bát hoàng tử a, chuyện này không thể qua loa, rốt cuộc là có phải Nguyệt nhi chúng ta dùng đao làm người bị thương hay không, hay là nói lúc đó quá hỗn loạn?”
Tân Chỉ bỗng nhiên nhãn tình sáng lên tinh thần tỉnh táo, đứng lên đưa tay phải ra ra trước mặt Vu Hàn Thiên khoa tay múa chân “Vậy ngón tay của ta đây là nàng làm gãy tổng không sai chứ! Tay của bổn hoàng tử b tinh đắt như vậy, cư nhiên nàng bẻ? Nhà các ngươi phải cho một thuyết pháp!”
Vu Xá Nguyệt giống như tức giận nói “Tất cả mọi người nghe ngươi nói giết di nương ta, ai có thể thấy ta bẻ ngón tay ngươi!”

Vu Hàn Thiên vừa nghe Vu Xá Nguyệt lần thứ hai đề cập Doãn Thu Minh, cảm giác đầu mình sắp nổ. Hắn đoán chừng hôm nay nếu thật hứa Vu Xá Nguyệt cho bát hoàng tử, nàng khẳng định kéo chuyện của Doãn Thu Minh không để yên. Hơn nữa bát hoàng tử kia mọi người đều biết tốn tâm tư, phân minh chính là coi trọng tam cô nương vừa khỏi bệnh của hắn. Nếu như thất thú Vu Xá Nguyệt về, hắn lại vì lấy lòng Vu Xá Nguyệt, nói với nàng chuyện của Doãn Thu Minh…
Chỉ là nghĩ như vậy, đầu hắn đều lớn.
Tân Chỉ không biết Vu Hàn Thiên đã nghĩ xa như vậy, vẫn như cũ nhảy nộ thét Vu Xá Nguyệt “Ngươi che lại! Tay áo của ngươi!” Nói tính tình hắn đã lên, còn muốn dùng cái tay bánh chưng hình quả đấm vén ống tay áo của Vu Xá Nguyệt.
Vừa thấy Tân Chỉ muốn động thủ, lão phu nhân thiếu chút nữa sợ đến đứng lên.
Vu Hàn Thiên nhanh tiến lên kéo cánh tay của Tân Chỉ “Bát hoàng tử chậm đã! Thiếp thất của ta mới đi, Nguyệt nhi cũng là do nàng sinh. Doãn thị bất quá mới đi được năm ba ngày, Nguyệt nhi nhanh như vậy gả quả thực không hợp đạo lý. Nếu là bát hoàng tử còn có ý định với Nguyệt nhi, vậy không bằng sau này hãy nói.”
Hắn biết chuyện này không thể ép Vu Xá Nguyệt, muốn cường tống nàng đến bát hoàng tử phủ, vậy phá xa chủy của bát hoàng tử không quản được rồi! Muốn trước đem chuyện của Doãn Thu Minh ổn định nnagf, sau này tùy tiện hứa gả nàng cho nhà nào.
Cũng không phải sợ một thứ nữ nho nhỏ như Vu Xá Nguyệt có thể làm gì, liền sợ đụng với một nữ nhân ngu xuẩn can thiệp vào.
Vu Hàn Thiên vừa nói xong, không đợi Tân Chỉ tùng khẩu, chợt nghe Vu Xá Nguyệt ở bên cạnh khinh bật cười.

Tân Chỉ quả nhiên tức giận hơn, dùng quả đấm của chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt cùng Vu Hàn Thiên nói dọa “Ngươi, còn có các ngươi! Nếu không thể đồng ý, ta đây đi gọi phụ hoàng ta bình phân xử! Xem hoàng thất chúng ta dễ khi dễ lắm phải không?”
Lần này lão phu nhân là thật đứng lên, đại phu nhân mau đưa tay đỡ “Ai nha bát hoàng tử, đây không được a.”
Sắc mặt của Vu Hàn Thiên cũng âm trầm đáng sợ, hắn đại khái là không nghĩ tới Tân Chỉ khuấy hợp chuyện này như thế. Vu Xá Nguyệt nhạy cảm cảm thấy đang đứng ở sát biên giới bạo phát. Đáng tiếc là, Vu Hàn Thiên cũng không có phát hỏa, vẫn như cũ dùng thái độ hảo ngôn hảo ngữ thương lượng “Bát hoàng tử chớ nổi nóng, chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói, uống một ngụm trà.”
“Uống trà? Ngươi xem tay này của bổn hoàng tử một chút” Tân Chỉ đem hai tay đưa đến trước mặt Vu Hàn Thiên “Dùng chân uống?”
Ánh mắt của Lão phu nhân khí biến thành màu đen, bản thân lấy tay vỗ về ngực. Một bên đại phu nhân cùng mấy người Liễu thị đều kinh nghi bất định, theo lý thuyết các nàng không nên ở đây.
Vu Lệ Hương ở một bên xem náo nhiệt lại lăng chưa nhìn ra vài người trong phòng này rốt cuộc là làm sao chia phát khí. Đại phu nhân chưa từng dám chen vào nói, nàng trái lại thập phần không có nhãn lực thấy mà há mồm “Ai nha cha ~ ta xem chuyện này cũng không phải là khó. Cha ngươi gả tam tỷ tỷ qua đó không phải là xong sao, bát hoàng tử không phải là còn nguyện ý thú tam tỷ tỷ sao ——”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.