Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 216: CHƯƠNG 215: KHÔNG KHÍ CHÍNH LÀ MÙI VỊ



CHƯƠNG 215: KHÔNG KHÍ CHÍNH LÀ MÙI VỊ

Editor: Luna Huang
Ngự Cảnh vừa mở cửa, lập tức đã ngửi được trong không khí tràn ngập vị đạo tinh điềm —— đó là vị đạo của sự tươi mới.

A Ngôn chính đưa lưng về phía cửa mà ngồi trên ghế, Vu Xá Nguyệt ngồi xổm ở trước mặt hắn không biết mân mê chút gì. A Ngôn nghe tiếng mở cửa, lập tức trở về quay đầu nhìn.

Cứ như vậy một mắt, Ngự Cảnh hầu như phải tin tưởng những thứ trước mắt này.

Vết tích ngụy trang thành bộ dáng của bản thân mang theo vết bỏng nghiêm trọng, từ gương mặt đến cổ một tảng lớn như vậy, đều tràn đầy tiên huyết da tróc thịt bong. Vết thương xung quang hắc hồng, tựa hồ là bị nhiệt độ cao làm cong, lộ ra thịt non màu đỏ bên trong. Máu loãng từ cổ chảy xuống, nhìn thập phần thẩm người.

Trước lúc chưa thương tổn, diện mạo của hai người vẫn có một điểm bất đồng. Dù sao khung xương vẫn có độ chênh lệch lớn nhỏ, nhìn kỹ cũng có thể phân ra thật giả. Nhưng có thêm vết máu cùng vết thương này, thật là có thể lấy giả xem thành thật.

Thanh âm không vui của Vu Xá Nguyệt vang lên, “Sách, ngươi đừng động a.”

“Vâng…” A Ngôn lập tức câu nệ quay đầu lại ngồi ngay ngắn.

Ngự Cảnh cất bước đi vòng qua A Ngôn ra trước, mặc dù hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý, đã sớm biết đây là giả, vẫn là bị một màn trước mắt này làm mí mắt giần giật —— bộ dáng này của hắn thật là quá thảm thiết!


A Ngôn ngoại trừ một mảnh bỏng trên mặt kia, đầu vai còn có một chỗ làm thủng, lỗ hỏng kia nhìn thâm sâu, mơ hồ có thể thấy được bạch cốt um tùm. Một đạo vết thương bị đao cắt hơi cạn, chỉ là làm rách da. Trên ngực phải còn có bấm tím lớn, đây cũng là dấu bị đá.

Tay trái của hắn giơ lên phía trước, đo độ dài ngăn của vết thương tất cả đều giống nhau như đúc. Chỉ là những vết thương này thoạt nhìn thời gian tồn tại bất đồng, một đống máu ở phía trước là vừa thụ thương, phía trên nhất để lại dấu vết đã vảy kết, cũng sắp khỏi hẳn.

Vu Xá Nguyệt đang ôm một chậu nhỏ ngồi xổm trước mặt A Ngôn, trong đó có bột mì đỏ trắng. Tay phải của nàng ngắt một ít bôi hồ lên, cẩn thận đắp lên trên cánh tay A Ngôn, tu chỉnh hình dạng của vết thương.

Bên chân của nàng còn bày một lọ máu không biết từ đâu đến, sợi bông, băng vải, công cụ các loại cũng loạn xà ngầu nằm đó.

Ngự Cảnh đứng ở bên người Vu Xá Nguyệt, nhẹ giọng hỏi nàng, “Đây là ngươi làm.”

“Ân.” Vu Xá Nguyệt buông chậu xuống thoáng hài lòng gật đầu, “Ta thí nghiệm vài loại hình thức vết thương bất đồng, ngươi xem một chút đến lúc đó dùng cái nào hợp.”

Ngự Cảnh nhìn A Ngôn thật lâu không nói, nàng thực sự quá thần kỳ, mỗi một lần gặp mặt cũng sẽ để hắn cảm thấy kinh diễm, tiểu nha đầu này tựa hồ là chưa dùng hết năng lực, có phải sẽ không có chuyện nàng không làm được không.

Vọng Thư Uyển
A Ngôn cũng kích động nhìn thân thể của chính mình hỏi, “Tam tiểu thư, lần này làm xong rồi sao?”

“Nga, được rồi.”

“Ta đây đi xem!” Hắn nói, lập tức kéo cái gương bên cạnh qua.

Hắn càng thêm cẩn thận nhìn mình trong gương, mặt hầu như đều sắp dán lên mặt gương. Nội tâm khiếp sợ và kích động hiện tại quả thực khó có thể miêu tả, hắn là lần đầu tiên có loại thể nghiệm kỳ lạ này a. Thật là quá chân thực rồi lại quá kỳ huyễn!
Người làm sao có thể biến thành một người khác lại hoàn toàn không có kẽ hở được. A Ngôn lấy tay vuốt ve nửa bên mặt hoàn hảo tự lẩm bẩm, “Nếu như Châu nhi thấy…” Nàng sẽ có kiểu tình gì.

“Cảm tạ.” Ngự Cảnh bỗng nhiên mở miệng, thanh âm của hắn có chút trầm thấp không bình thường.

Vu Xá Nguyệt ngồi xổm tìm nắp bình, nghe được câu này ngây ngẩn cả người, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ngự Cảnh. Trước không phải nói giúp đỡ lẫn nhau sao, cảm tạ kia lại xem là cái gì?

Bên cạnh A Ngôn khó có thể tự chế nói một câu “Ta đicho A Ly xem!” Sau đó sải bước chạy ra khỏi gian nhà.

Ngự Cảnh không có lên tiếng ngăn lại, bởi vì người đứng bên cạnh hắn từ trước đến nay rất có chừng mực, kích động như vậy cũng thật là hiếm thấy. Phản chính Vu Xá Nguyệt cũng lui hết người trong viện, mấy người này cũng là cao thủ trong đó, để cho bọn họ tùy ý một chút cũng không quan hệ.

——


A Ly đi ra ngoài ra lệnh cho A Ly, lúc trở lại chính đụng phải A Ngôn chạy đến. A Ly lại bị làm cho sợ, thế nào đảo mắt công phu của chủ tử liền bị thương thành như vậy! Hắn đang muốn tiến lên đỡ người, chợt nghe A Ngôn kích động hô: “A Ly, ngươi mau nhìn ta xem.”

Nghe giọng nói, A Ly rốt cục nhận ra hắn là ăn. Hắn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn A Ngôn từ trên xuống dưới hỏi: “Đây, đây là…”

“Thủ bút của tam tiểu thư.” A Ngôn đứng trước mặt A Ly, kích động xoay một vòng cho hắn xem, “Thế nào, chưa thấy qua đúng không!”

“…” A Ly mím môi không nói, thần sắc có chút quái dị.

A Ngôn đại khái là không nhìn ra tâm tình phức tạp trong mắt A Ly, tự mình ca ngợi nói: “Tam tiểu thư thực sự là quá thần kỳ, lúc trước ta còn không tin nàng có thể vẽ đồ thành thật, hiện tại xem ra chắc là có thể. Quả thực kỹ xảo.”

“Tam tiểu thư vẫn luôn rất lợi hại.” A Ly mặt không thay đổi phụ họa.

A Ngôn dùng ngón tay đâm cánh tay mình, cảm thán một tiếng, “Cũng là ngươi vận khí tốt a, ta cũng muốn có thể theo tam tiểu thư một đoạn thời gian. Những kỹ nghệ này nếu là có thể chạy trong giang hồ ——”

Đây tuyệt đối là tinh phong huyết vũ a.

vongthuuyen.com
A Ly cau mày, “Ngươi không sợ Châu nhi tức giận?”

“Không có chuyện gì, đoạn thời gian đó tam tiểu thư ở chỗ chủ tử ít ngày, Châu nhi cũng thích tam tiểu thư.” Nha đầu kia rất đơn thuần, phỏng chừng bảo hắn chiếu cố người thật tốt.

Lòng của A Ly càng thêm phiền não, tuy rằng hắn có thể bị kỹ xảo của Vu Xá Nguyệt thuyết phục, nhưng không có nghĩa là hắn tán thành “Chủ mẫu” này a. Bất luận kẻ nào đoạt với công chúa, hắn đều thì không cách nào sinh lòng hảo cảm.


Hắn không nói được một lời lướt qua A Ngôn mừng rỡ, bay thẳng đến cửa phòng hội báo tin tức.

A Ngôn thu dáng tươi cười, vẻ mặt suy tư nhìn bóng lưng của A Ly, thầm nghĩ tiểu tử này là sinh khí? Bởi vì ai?

——

Vu Xá Nguyệt ngồi chồm hổm dưới đất thu thập nửa ngày, cuối cùng đồ chất theo thứ tự không sai biệt lắm. Sau đó nàng vừa lấy hộp, vừa đứng dậy.

Nhưng mà, trong nháy mắt đứng lên đầu óc của nàng choáng váng, trước mắt thoáng cái đen, cả người ngã về trước.

Thần sắc của Ngự Cảnh chợt kinh hoảng, hắn cấp tốc tiến lên một bước, để Vu Xá Nguyệt trực tiếp ngã vào vào trong ngực, sau đó đưa tay ôm hông nàng kinh vấn, “Ngươi làm sao vậy?”

Không, không nên phát tác vào lúc này a! Thời gian sai a!

Vu Xá Nguyệt tựa lên trên người Ngự Cảnh, từ từ nhắm hai mắt rầm rì nói: “Ta không sao, đầu cháng váng…”

Vừa ngồi xổm một lúc lâu, làm việc quá nhập tâm, nàng cũng không có chú ý chân đều đã tê rần. Hơn nữa đứng dậy nhanh như vậy, đầu óc đây là bất quá có chút say.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.