Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 280: CHƯƠNG 280: TIN TỨC ĐẾN TỪ CHÂN TRỜI



CHƯƠNG 280: TIN TỨC ĐẾN TỪ CHÂN TRỜI

Editor: Luna Huang
Vu Âm Nhi vung lên một nụ cười ngọt ngào, thập phần ngại ngùng nói: “Ta còn chưa kịp cảm tạ tam tỷ tỷ cho đồ.”

“Nga.” Vu Xá Nguyệt tùy ý nói, “Chỉ là một một vật nhỏ mà thôi, ngươi không cần để ý.” Sau đó một mình nhìn quanh mọi nơi, tìm kiếm người quen.

“Ân.” Vu Âm Nhi gật đầu, thấy nàng không có để ý mình, liền thức thời thả chậm cước bộ lui về phía sau, không để phiền phức thêm cho Vu Xá Nguyệt.

Bởi vì Vu Hàn Thiên vẫn ở lại trong cung, bọn họ cũng không cần chờ ai. Mọi người vừa đi qua bên kia không bao lâu, Vu Xá Nguyệt liền gặp được Trầm Nhan Hoan cứ theo lẽ thường vẫn đang chờ nàng. Bên người nàng còn có một nam tử tuấn tú cao gầy, vậy ca ca của nàng Trầm Nhan Hề.

“Hoan nhi.” Vu Xá Nguyệt lập tức bỏ lại mọi người phía sau, vui vẻ ôm người khác.

Trầm Nhan Hoan cười đùa kéo nàng, “Ngươi đến rồi, mau đi thôi.”

Vu Xá Nguyệt cùng Trầm Nhan Hề gật đầu một cái, ba người vào cửa đi, lưu lại một đống người của tướng phủ yên lặng nhìn ở phía sau. Vu Tịnh Hoa nhịn không được oán giận, “Nàng thực sự là xem bản thân như ma tước hóa phượng!”

Bất quá lời nói này của nàng cũng không ai cộng minh, Vu Lưu Vân gần đây mặt lạnh mặt lạnh ai cũng không thương phản ứng, Vu Âm Nhi cười như đóa hoa, Vu Tử Kỳ còn có thể dùng ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Vu Xá Nguyệt, nhưng hắn căn bản không hát đệm.


Vu Tịnh Hoa không ai để ý tới liền phẫn nộ bĩu môi, cũng bắt đầu tìm kiếm bạn của mình, lúc này lại chợt nhớ tới, Chương Thuần Uyển nhà nàng đã. . .

——

Vu Xá Nguyệt cùng huynh muội Trầm gia đi trên đường nhỏ ở trong cung, nàng liếc mắt khóe miệng còn chưa buông xuống của Trầm Nhan Hoan hồ nghi nói, “Ngươi thật cao hứng a?”

“Đương nhiên ~” Trầm Nhan Hoan sớm không nhịn nổi, lập tức lại nói tiếp, “Chuyện kia gần đây ngươi cũng biết chứ? Ta đã nói với ngươi, hiện tại thái tử cô đơn rồi ~ còn có Vu Hàn Thiên, cha ta vẫn nhìn hắn không thuận mắt, hắn cũng không ——”

“Hoan nhi!” Trầm Nhan Hề nâng âm lượng lên tiếng nhắc nhở nàng.

“Ai?” Trầm Nhan Hoan bỗng nhiên phản ứng kịp, nàng trái lại quên mất thân phận của Vu Xá Nguyệt. Tướng phủ xảy ra chuyện nàng cao hứng nói mò hình như không đúng lắm a, vội vã giải thích: “Nguyệt nhi, ý của ta là ——”

Vọng Thư Uyển.com
Vu Xá Nguyệt trấn an vỗ vỗ đầu vai của nàng, Trầm tướng quân cùng Vu thừa tướng không hợp nhau nàng đều biết, phản chính nàng cũng không hợp với Vu Hàn Thiên. “Yên tâm đi, nếu ngươi muốn chém hắn ta đưa đao cho ngươi.”

“A. . .”

Hai huynh muội đều có chút ngạc nhiên, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên đổi đề tài, “Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi gần đây đem Thanh Hàn công tử đi đâu? Ta đi ba lần, cho tới bây giờ không tìm được người.”

Kỳ thực ba lần là nàng nói mò, chỉ vì muốn biết tường tận chuyện của Trầm Nhan Hoan. “Ta. . .” Trầm Nhan Hoan sửng sốt một cái, không trả lời.

Thế nhưng Trầm Nhan Hề quả thực bắt được trọng điểm, vẻ mặt nghiêm túc truy vấn nàng, “Thanh Hàn là ai?”

Trầm Nhan Hoan tức giận trừng mắt lão ca nàng, “Ta nói ngươi có thể không chen vào nói hay không!”

“Ta, ta đây là quan tâm ngươi!” Trầm Nhan Hề nhíu mày, Thanh Hàn kia chắc là nam đi? Nhất định là nam rồi? Hắn làm sao có thể không khẩn trương!

Trầm Nhan Hoan không vui lầm bầm, “Ta thật hối hận mang ngươi đến.”


“Ngươi ——” Trầm Nhan Hề thở dài, đây rõ ràng. . . Là hắn mang nàng tới.

Vu Xá Nguyệt trợn mắt hốc mồm nhìn hai người này, bọn họ nói leo thật vui vẻ a. Nàng bén nhạy nhận thấy được Trầm Nhan Hoan có chút thành phần cố ý, xem ra nàng cũng không muốn nói. Vu Xá Nguyệt không muốn miễn cưỡng, liền nói lên chuyện khác.

Không biết có phải vấn đề tâm tình hay không, Vu Xá Nguyệt cảm thấy trong cung không có gì bầu không khí của ngày lễ lớn, trái lại còn có chút thê lương miễn cưỡng vui cười. Bao gồm chính tịch, vậy thì thật là cổ quái dị từ đầu tới đuôi.

Đầu tiên trong cung trang trí bình thường, thậm chí bình thản cho có lệ, bách hoa yến lúc đầu đều rất long trọng, Nguyên An tiết như vậy thật đúng là bị ủy khuất.

Thứ hai người đến yến hội. Vu Xá Nguyệt cùng huynh muội Trầm gia xa nhau liền về vị trí ngồi, chờ người dần dần đến đủ, nàng phát hiện Tân Chỉ đến một mình. Bên cạnh hắn không có phi tử theo, xem ra Vu Lệ Hương đối với hắn mà nói thật chỉ là thiếp, đến tịch cũng không được mang theo. Đây cũng chính là Vu Hàn Thiên thật bận rộn, nếu không cũng không biết có giở mặt với Tân Chỉ hay không.

Vọng Thư Uyển.com
Lúc Tiết Yến xuất hiện cũng để cho rất nhiều người nghị luận ầm ỉ, vị tài tử này tính tình bướng bỉnh nổi danh danh lợi đơn bạc, cự tuyệt tất cả triều đình, muốn thấy hắn tiến cung so với lên trời còn khó hơn. Nhưng vì cái gì cũng xuất hiện ở nơi này? Bởi vì Sự kiện…gần đây để vị tài tử này có nghĩ cách sao?

Vu Xá Nguyệt rất là lưu ý chi tiết, nàng có thể cảm giác được quan viên trên điện ít hơn trước rất nhiều, nhưng cụ thể là thiếu ai nàng còn không phân biệt được. Nhưng nhìn ra được, hoàng đế thực sự là tức giận rút không ít người.

Nghĩ như vậy nàng lại quan sát Tân Ngư, vị thái tử này đã không có hăng hái, chỉ nghiêm túc mặt không thay đổi nhìn về phía trước, bộ dáng như vậy trái lại cùng Vu Lưu Vân có tướng phu thê.

Ngự Cảnh vừa mới gần Tân Ngư, hắn và Vu Xá Nguyệt nhìn nhau, đều tự bất động thanh sắc tránh ra. Vu Xá Nguyệt mới vừa rồi trong mắt Ngự Cảnh nhìn thấy mừng rỡ, nhất thời tâm tình sảng khoái, cúi đầu cạn tiếu.

Vu Âm Nhi nháy mắt to nhìn Vu Xá Nguyệt một chút, lại nhìn Ngự Cảnh.


——

Đến giờ, hoàng đế cùng hoàng hậu đỡ thái hậu vào đại điện, cả đám cứ theo lẽ thường đứng dậy cung nghênh. Yến hội mở màn cũng là thập phần bình thản, hoàng thái hậu ngồi ở vị trí đầu biểu tình rõ ràng rất bất mãn. Nàng nhất định là hy vọng trong cung càng ngày càng tốt, loại ngày lễ này làm không tốt chính là tự tìm phiền phức với nàng.

Đồng liêu “Hi sinh” thảm trọng, đương nhiên là mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn, mấy tràng ca vũ qua đi, mọi người còn đều là theo đuổi tâm tư của mình.

Vu Xá Nguyệt nhìn lén quan sát biểu tình người ở toàn trường, ngay lúc nàng cho rằng thái hậu lập tức sắp ngồi không yên đứng dậy rời chỗ, ca vũ kết thúc thối, bên ngoài một tên thái giám chạy vào nói: “Hoàng thượng, sứ giả Hàn Địa cầu kiến.”

Vu Xá Nguyệt theo bản năng nhìn Ngự Cảnh, hiển nhiên Ngự Cảnh cũng là vẻ mặt ngạc nhiên trừng mắt thái giám. Hàn Địa có người tới thăm hắn dĩ nhiên không biết? Hàn Địa không phải là nên lén nói với hắn trước mới đúng sao?

“Hàn Địa. . .” Hoàng đế ngoạn vị cười rộ lên. “Lần trước bách hoa yến là lúc người của Hàn Địa cùng Minh Khải nên đến, trẫm còn tưởng rằng năm nay Hàn Địa đều không đếm xỉa tới Long Phục nữa, kết quả dời ngày a. Vậy tuyên đi.”

“Vâng.”

Theo thái giám ngẩng cao, một nam một nữ ăn mặc y sam bạch sắc tay không đi vào đại điện. Hai người kia có phong cách giống Ngự Cảnh, đều phiêu dật xuất trần, phảng phất sóc tuyết trời đông giá rét.

Rất nhiều người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Ngự Cảnh nếu là không có người của Hàn Địa đến, y phục hắn mặc hoàn toàn không có vấn đề. Thế nhưng người của Hàn Địa đến cũng mặc như vậy, không thể nghi ngờ là đang ám chỉ Ngự Cảnh không thuộc về Long Phục.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.