Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 297: CHƯƠNG 297: QUẬN CHÚA, CÔNG CHÚA



CHƯƠNG 297: QUẬN CHÚA, CÔNG CHÚA

Editor: Luna Huang
Một đường theo người xem náo nhiệt rất nhiều người, vây quanh trong trong ngoài ngoài. Huống hồ lúc này còn là thanh thiên bạch nhật, cũng chính bởi vì vậy, không có ai sẽ cảm thấy mấy thứ này có nhiều kinh khủng.

Mà giờ khắc nàym trong đám người vắng vẻ bộc phát ra tiếng thét chói tai.

Bởi vì ngay lúc Vu Xá Nguyệt đụng chạm, vật kia như là bỗng nhiên có tri giác một dạng, song chưởng đen kịt lập tức bắn ra. Kèm theo thanh âm két két quơ trên không trungm tựa hồ là muốn ôm người trước mắt.

Mà mấy người phụng mệnh kéo đến đây sắc mặt trắng bệch như tro tàn, bọn họ vốn là bán tín bán nghi, nhưng vị đại nhân kia cũng nói, tuyệt đối là giả a…

“Yêu, yêu tinh a ——”

“Giết người rồi ——”

“Cứu mạng!”

Cũng không biết là ai dẫn đầu, tất cả mọi người kêu sợ hãi xoay người chạy đi, tràng diện vưu kì hỗn loạn.

Thanh tràng yêu quái sống tốc độ thực sự rất nhanh, Vu Xá Nguyệt cực kỳ thoả mãn. Đúng không, đây mới là người cổ đại thuần phác ngu muội thấy yêu quái sẽ phản ứng như vậy…


Lúc này chỉ có Trầm Nhan Hoan còn sững sờ ở tại chỗ, nàng tuy rằng còn đứng, nhưng sắc mặt cũng là một lời khó nói hết. Vu Xá Nguyệt đứng dậy vỗ vỗ tay nói với nàng: “Được rồi, đường thanh tịnh, chúng ta đi thôi.”

“Đây…” Giản đơn thô bạo!

Vu Xá Nguyệt cũng không để ý tới một đống đồ trên mặt đất cho hấp thụ ánh sáng nữa, trực tiếp đi. Ở bên cạnh cách tướng phủ cũng không xa, đi bộ là được. Mấy cổ thân thể sứt mẻ bỏ hoang không có người trông trên đường cái đơn giản là vạn phần quỷ dị, Trầm Nhan Hoan nhịn không được quay đầu lại nhìn mấy lần.

Vu Xá Nguyệt chủ động giải thích: “Đây chẳng qua là gỗ thôi…ân, còn có nguyên lý đòn bẩy.”

“Ta, ta hiểu.” Trầm Nhan Hoan cường trang trấn định nháy mắt mấy cái.

——

Hai người một đường đến cửa tướng phủ, Trầm Nhan Hoan dừng bước nói: “Ngươi đi vào trước, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

“Vậy…được.” Vu Xá Nguyệt do dự một chút, vẫn là gật đầu đáp ứng. Nàng hôm nay nhất định phải kết thúc với cái ‘nhà’ này.

Vu Xá Nguyệt một mình đi tới Quần Tinh trai, chỉ thấy trong viện tràn trề người. Lão thái thái ngã bệnh, toàn gia tất cả lớn nhỏ tự nhiên đều ở đây. Bầu không khí thập phần ngưng trọng, người tuy nhiều nhưng là vắng vẻ không tiếng động.

Mạnh di nương quay đầu trước nhìn nàng một cái, “,, tam tiểu thư xem như là đã trở về.” Mọi người nghe vậy đều nhìn lại.

Vọng Thư Uyển.com
Vu Lưu Vân thấy nàng, như có hàm ý nói: “Còn không biết, tổ mẫu là lớn tuổi, hay là tướng phủ có thứ vật bẩn gì đó chọc cả người tổ mẫu không khỏe đi.”

“Còn có lẽ cái gì a, đại tỷ thực sự là uyển chuyển, đây không phải đã là chuyện chắc chắn rồi sao.” Vu Tịnh Hoa châm chọc xuy cười một tiếng, “Đồ trong viện tam muội muội thật để người mở rộng tầm mắt a! Ta lúc đó nói thế nào nhỉ, ngươi lại còn hãm hại ta? Tam muội muội thực sự là hảo thủ bút, nếu không có đại ca hạ thủ nhanh, còn không biết sẽ bị vu độc uế vật của ngươi hại bao lâu nữa! Ngươi chờ cha thế nào thu thập ngươi đi!”

Vu Xá Nguyệt bình hòa cười cười, “Ngươi cảm thấy hắn sẽ thu thập ta?”

“!” Con ngươi của Vu Tịnh Hoa mạnh co rụt lại.

Vu Xá Nguyệt hướng nàng đi hai bước, thấp giọng cười nói: “Sách, nếu ta thực sự là yêu tinh thì tốt rồi, vậy ngươi liền sớm biến thành bài tiết vật trong đường ruột của người nào đó rồi ~”

“Ngươi chớ quá mức ——”

“Được rồi, chớ ồn ào tổ mẫu nghỉ ngơi.” Vu Tử Kỳ ngồi ở trên ghế, âm trầm mở miệng ngăn trở trận tranh luận này, hai mắt âm úc của hắn tự tiếu phi tiếu trừng mắt Vu Xá Nguyệt nói: “Minh Nguyệt quận chúa, người tự giải quyết cho tốt đi. Mặc kệ trước ngươi làm sao dụ hoàng thượng vui vẻ, hiện tại lấy quái lực loạn thần, phạm vào tối kỵ, tiểu vương gia cũng không giúp được!”


Đây là lần đầu tiên hắn kêu thân phận quận chúa của Vu Xá Nguyệt, đại khái cũng là một lần cuối cùng.

Trong lòng Ninh Sương ôm hài tử, im lặng không lên tiếng lui sau một bước, dự định rời xa toàn bộ chiến trường.

Vu Xá Nguyệt cư cao lâm hạ nhìn Vu Tử Kỳ nói: “Đại ca không phải là thân thể không tiện sao, hảo hảo tu thân dưỡng tính đi, cũng quá quan tâm.”

Vu Tử Kỳ nheo mắt lại, “Quận chúa nói phải a.”

——

Lúc này trên đại điện hoàng cung, mấy vị đại thần tranh luận không ngớt.

“Bệ hạ, hiện tại đế đô lòng người bàng hoàng dư luận xôn xao, chuyện này phải có ăn nói, mới dễ trấn an dân tâm.”

“Hiện tại chuyện này không giấu được, quá nhiều người đều biết được.”

“Che cái gì, người nào không biết Minh Nguyệt quận chúa như thành một người khác, nếu thật là yêu tinh biến thành… Vậy dĩ nhiên là phải trảm thảo trừ căn a!”

Hoàng đế hiện tại buồn bực a ~ hắn bắt đầu hối hận a ~ hắn qua nhiều năm như vậy chưa thấy qua người không dễ xử lý như Vu Xá Nguyệt. Hắn chuyển hướng Vu Hàn Thiên nói: “Vu tướng, đó là nữ nhi của ngươi, nàng đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nên rõ ràng.”

Vọng Thư Uyển.com
“Thần… Từ lâu không rõ ràng lắm” Vu Hàn Thiên cúi thấp đầu chiến nguy nguy lau mồ hôi, dáng dấp như là già đi rất nhiều, cả người đều lộ ra thần tình thương tâm chán chường, “Mấy năm nay vẫn sơ sót quản giáo nàng, hôm nay tính tình đại biến, thần không dám vọng ngôn. Còn thỉnh hoàng thượng án ti công việc. Nếu là nữ nhi này của thần thật là bị oan uổng, tin tưởng hoàng thượng cũng có thể cho tướng phủ một thuần khiết.”

Hắn nói như vậy trái lại hợp lý, hoàng đế thiêu mi, “Nói như vậy, ngươi là không có gì có thể nói.”


Vu Hàn Thiên không nói, rất nhiều người hợp thời nhìn Ngự Cảnh. Tiểu vương gia cùng vị quận chúa rất có tranh cãi này vẫn thân nhau a, hiện tại thế nào sẽ không thấy tỏ thái độ?

Hoàng đế thẳng thân thể nghiên về phía sau dựa vào một chút, thủ nghệ của Vu Xá Nguyệt quá tốt, đừng nói có thể đem gia làm thành thật, hiện tại xem ra, nổ nủi cũng không phải nàng không thể làm. Hắn sớm đã nghĩ thông suốt, bất kể có phải hay kiếm 2 lưỡi không, hắn là thật tâm muốn lợi dụng người này. Nên vô luận hiện xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không giết chết Vu Xá Nguyệt.

Thế nhưng… Hiện tại dư luận xôn xao phải làm sao? Tuy rằng hắn đại khái là đoán được, những quỷ quái kia rất có thể là giả, thế nhưng hắn cần chính là tất cả mọi người tin tưởng, vậy sẽ phải nghĩ biện pháp.

Khóe miệng hoàng đế hơi vung lên, “Gọi tiến cung gặp trẫm, trẫm muốn nhìn.” Ngự Cảnh vẫn luôn im lặng không lên tiếng hình như chuyện không liên quan đến mình, thế nhưng hắn trùng hợp giương mắt thấy biểu tình của hoàng đế, trong lòng trầm xuống.
Chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói lanh lảnh của thái giám, “Hoàng thượng, tam hoàng tử Minh Khải ở ngoài chờ yết kiến.”

Hoàng đế cũng không phải ngoài ý muốn, chỉ hừ lạnh một tiếng, “Đây là thời gian gì rồi còn đến? Tuyên.”

Đoan Mộc Thanh Hàn hăng hái đi vào đại điện, hắn chạy đến Long Phục mấy lần, lần này xem như là rõ thân phận. Thanh âm hắn sang sảng nói: “Long Phục bệ hạ, ta là phụng mệnh lệnh của phụ thân, tới đón trưởng công chúa Minh Khải, cô cô ta trở về.”

Hoàng đế cười khẽ, “Trưởng công chúa Minh Khải? Tam hoàng tử đến dọa trẫm nhảy lên a.”

Một vị đại thần thấp giọng nhắc nhở, “Trưởng công chúa chính là vị Đoan Mộc Doãn Thu kia, Thuận Hoa ngũ công chúa a.”

“Trưởng công chúa làm sao sẽ ở Long Phục?”

“Không phải nói Minh Khải trưởng công chúa sớm đã mất tích sao. . .”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.