CHƯƠNG 312: TOÀN QUÂN XUẤT KÍCH
Editor: Luna Huang
Ngưng nhi mờ mịt xoay người trở về nhà, Vu Xá Nguyệt phi thường cảm tạ nàng không trực tiếp hỏi mấy chuyện nghi vấn.
Vô Mộng thử dò xét nói, “Vậy ngươi —— có dược phương?”
“Có nha.” Vu Xá Nguyệt chân thành cố sức gật đầu, “Cũng không phải vật quý trọng gì, công chúa khẳng dùng được ta đương nhiên cao hứng.”
“Vậy… Vậy làm phiền rồi.” Trong nháy mắt này, Vu Xá Nguyệt ở trên mặt nàng nhìn thấy một tia mờ mịt cùng nghi hoặc.
“Đều là việc nhỏ ~ chỉ bằng quan hệ của công chúa điện hạ cùng Ngự Cảnh, nếu như hắn lên tiếng ta nhất định giúp a.” Vu Xá Nguyệt quay đầu lại quay đầu lại trong phòng, “Chậm như vậy, Ngưng nhi nha đầu kia không phải nên làm xong rồi chứ? Ai —— Không nằng quay đầu lại ta đưa qua cho công chúa?”
“Cũng, cũng tốt, đa tạ…” Vô Mộng kéo ra một dáng tươi cười, xoay người đi nhanh.
Vu Xá Nguyệt nhìn bóng lưng của nàng câu dẫn ra khóe miệng, “Tiểu dáng, đấu với ta?” Còn muốn gây xích mích quan hệ của nàng và Ngự Cảnh, muốn nhìn ai gây xích mích ai! Phỏng chừng người thua thiệt chắc là Vô Mộng rồi, suy nghĩ thật kỹ nàng nói đến cùng là thật hay giả.
Ngưng nhi từ trong phòng đi ra, củ kết hỏi: “Tiểu thư, ngươi dự định lấy cái gì cho nàng dùng a, chúng ta thế nào tẩy thai ký của nàng?”
“Tùy tiện cái gì, ngươi cảm thấy nàng ta dám dùng sao?” Bất quá chỉ là hỗ đỗi mà thôi.
“Cũng phải a ~” Ngưng nhi một bụng oán niệm, “Quá khinh người, nàng không phải là tìm tra sao. Chúng ta cũng không dụ nàng trêu chọc, sau lưng kiếm ám sát, trên mặt nổi kỳ quái! Thật không nghĩ ra tiểu vương gia vì sao giao hảo với người như nàng!”
Nghĩ tới lần kia các nàng ở rừng cây nhỏ bị phục kích, Ngự Cảnh lại không cho các nàng ra mặt, Ngưng nhi liền đặc biệt myốn phát tác. Hôm nay lại gặp được hình dáng Vô Mộng cũng là mỹ nữ, Ngưng nhi đều có chút hoài nghi Ngự Cảnh có phải yêu thích mỹ sắc hay không.
Vu Xá Nguyệt nheo mắt lại, “Ngươi có phát giác tác phong của nàng cùng một ít người là giống nhau hay không, liền cùng liền cùng… Người của tướng phủ một dạng đáng ghét.”
Vọng Thư Uyển.com
Ngưng nhi cực kỳ tự tin kéo ống tay áo Vu Xá Nguyệt, lời thề son sắt nói: “Chúng ta không cần để ý nàng, tiểu vương gia tuyệt đối sẽ không thích nàng như vậy!”
A Ly chính đi tới, thân hình hắn ngừng lại, thấp giọng nói: “Tam tiểu thư, chủ tử phải lên đường, hiện tại liền đi.”
“Hiện tại người đâu?”
“Đến cửa phủ đệ rồi.”
“Ân.” Vu Xá Nguyệt gật đầu đứng dậy liền đi ra ngoài. Ngưng nhi cảm giác phẫn nộ sâu sắc, nàng quay A Ly nắm tay cảnh cáo một phen, cũng tăng cường theo sau, lưu một mình A Ly ở lại.
Vu Xá Nguyệt chạy đến cửa, chính thấy lưng của Ngự Cảnh hướng mình, mấy chiếc xe ngựa đang trang đồ, ba năm mười kỵ binh chỉnh tề chờ ở một bên, rất có bầu không khí xuất chinh bình loạn.
Ngự Cảnh vừa quay đầu lại, đã bị Vu Xá Nguyệt nhào tới đụng đầy cõi lòng, nàng hưng phấn cấp thiết truy vấn: “Đi Hàn Địa?”
“Ân.” Ngự Cảnh giơ tay lên sờ cái trán nàng, “Không thể kéo dài được nữa.”
Nhưng Vu Xá Nguyệt phần phật một chút buông ra Ngự Cảnh nói, “Ta đi với ngươi. Chờ ta chạy rồi hắn có gì mà sợ ~ phản chính ta cũng không nhà không miếu, có thể làm gì được ta.” Nàng nói xong mục đích của bản thân liền chạt đi tìm xe.
Tay của Ngự Cảnh rơi vào trống rỗng, ánh mắt của hắn nhu hòa, bất đắc dĩ cưng chìu mở miệng, “Được.”
Vu Xá Nguyệt có chút kinh ngạc, nàng quay đầu lại nhắc lại, “Ngươi đáp ứng?” Nàng còn tưởng rằng thế nào cũng phải khuyên hai câu.
“Ta không đáp ứng nàng có đồng ý không?”
Vọng Thư Uyển.com
“Như thế…” Nàng suy nghĩ một chút, “Vậy, người kia?”
“Cùng nhau, chờ một chút sẽ đến.” Ngự Cảnh đương nhiên biết nàng hỏi là ai.
Nhất thời lòng Vu Xá Nguyệt có bất mãn, bởi vì như thế xem ra xuất hành chính là cho Ngự Cảnh cùng Vô Mộng đơn độc chuẩn bị a.
Còn có Vô Mộng đã chạy tới nói những lời này, mục đích đơn giản chính là muốn Vu Xá Nguyệt ghi rõ: Nàng và Ngự Cảnh quan hệ thật tốt, Ngự Cảnh ban đầu tìm đến mình toàn bộ cũng là vì Vô Mộng nàng mà thôi.
Hơn nữa hai người bọn họ lập tức sắp cùng về Hàn Địa, đây chính là đoán chắc muốn cho Vu Xá Nguyệt nghi kỵ.
Bất quá nàng sẽ không có nghĩ đến bản thân muốn đi theo, Vu Xá Nguyệt quay đầu lại, âm trắc trắc nói với A Ly: “Ngươi, Ngưng nhi giao cho ngươi.”
“Vâng.” A Ly A Ly ngoài ý muốn.
Ngưng nhi ngang A Ly một mắt, ủy khuất giậm chân một cái, “Tiểu thư!”
“Đừng làm rộn, ngươi lão lão thật thật ngây ngô đi, chờ lão nương thành đại sự nghiệp.” Vu Xá Nguyệt nói, nhanh như chớp tiến vào xe.
——
Lần này ly khai Long Phục, lão hoàng đế không có nháo gì, hắn nên đoán được Vu Xá Nguyệt làm chút gì, nhưng là không có cử động ngăn cản gì.
Ngự Cảnh mang người không nhiều, nên tốc độ rất nhanh, mặc dù là mã xa tốt nhất cũng có chút xóc nảy. Vu Xá Nguyệt vùi ở trong lòng Ngự Cảnh, nhìn phân bố đồ hỏi: “Đều là binh lực của ngươi?”
“Ân, số lượng không nhiều lắm, quý ở kkhinh kị thần tốc.”
“Nga ~ Hàn Địa tuyết còn dày hơn, điều kiện này quá ác liệt.” Vu Xá Nguyệt vung trang giấy làm như có thật.
“Tam tiểu thư thấy quá tuyết sao? Ta nghe nói đế đô Long Phục mùa đông cũng liền chỉ có tuyết mỏng.” Vô Mộng cũng ngồi cũng một chiếc xe với bọn họ, nàng lại đeo mạn che mặt, trong ánh mắt lộ ra ngoài thập phần băng lãnh chán ghét,. Nàng một mặt bị tồn tại của Vu Xá Nguyệt ảnh hưởng, một mặt lại không cách nào theo đuổi hai người này đơn độc ở chung —— bởi vì Ngự Cảnh dĩ nhiên cho ngoại nhân này xem đồ quan trọng như vậy.