Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 36: CHƯƠNG 36: LẠI TỚI MỘT TAY MỚI



CHƯƠNG 36: LẠI TỚI MỘT TAY MỚI

Editor: Luna Huang

Được lão phu nhân bảo chứng như vậy, Vu Xá Nguyệt cũng là hài lòng, xem ra bát hoàng tử kia cũng không gì hơn cái này, dù cho hắn thật có chút năng lực, hiện tại lão phu nhân nhìn trúng nàng, vậy tướng phủ cũng sẽ không vứt bỏ nàng.
Vu Xá Nguyệt lúc này mới buông tay của lão phu nhân ra, chậm rãi đạc bộ qua kia, bắt đầu xem xiêm y đồ trang sức.
Trước Vu Lệ Hương chỉ là nhìn hai kiện áo mặt trên thích nguy. Hiện tại Vu Xá Nguyệt vừa mở hộp trang sức ra, Vu Lệ Hương mắt đều thẳng. Lão tổ mẫu thật đúng là nỡ đặt mua đồ cho “Tân tôn nữ” a! Ngân trâm ngọc trụy, hạng quyển hồng chuỗi ngọc, mã não thủ xuyến… Còn có yên chi phấn nước?
Vu Lệ Hương xê dịch cái mông để cho mình ngồi vững trên ghế, nàng nắm bắt tay vịn, tận lực tránh mắt không nhìn tới, thế nhưng trong lòng một trận hậm hực nan bình.
Vu Xá Nguyệt cầm lấy một cái châu sai nhỏ, mừng rỡ tò mò vấn “Tổ mẫu ~ đây làm sao dùng nha?”

Câu này của nàng hỏi lên, Ngưng nhi vẫn chưa hề lên tiếng ở phía sau cúi đầu nhẫn cười, tóc của tam tiểu thư đều là bản thân chải, cư nhiên vấn châu sai dùng thế nào… Nàng trước đây cũng không biết tam tiểu thư sẽ nói chuyện như thế.
Nhưng quan trọng là, nàng dĩ nhiên cảm thấy tiểu thư biểu hiện như vậy thực sự hảo hảo a!
Ánh mắt của lão phu nhân càng phát nhu hòa, đưa tay tiếp nhận châu sai “Cái này cũng không biết? Lúc trước di nương ngươi không dạy ngươi.”
Vu Xá Nguyệt rũ đôi mắt xuống, có chút thương cảm nói “Nguyệt nhi tựa hồ cũng chưa từng thấy qua di nương dùng a… Di nương hình như không có thứ này.”
“Ai…” Lão phu nhân tựa hồ cũng nghĩ đến chuyện quá khứ, nàng nhìn phía trước ánh mắt trở nên dài, làm như tiếc hận thở dài. Nàng đem châu sai đeo vào trên đầu của Vu Xá Nguyệt “Sau này nha, thường đến chỗ tổ mẫu ngồi một chút, có gì không hiểu cứ hỏi. Di nương người cũng đi rồi, sau này ngươi cũng không cần chịu khổ.”
“Ân ~” Vu Xá Nguyệt chỉ cảm thấy những lời cuối cùng này có chút quái lạ, lúc này lúc này lại sờ không rõ.
Vu Lệ Hương thấy Vu Xá Nguyệt cảm tình bài tranh thủ đồng tình, trong lòng có chút nóng nảy, càng phát giác lão phu nhân đau lòng Vu Xá Nguyệt như vậy, chỉ sợ sẽ không nhớ cho đồ mình. Vu Lệ Hương suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đưa tay cầm bộ diêu hồng đậu tử điểm xuyết tùe trong hộp lên.
Bên kia hai người một thương cảm, một đang suy tư, thanh âm vui sướng của Vu Lệ Hương chợt cắm qua đây “Tam tỷ tỷ mang cây trâm thật là đẹp mắt, ánh mắt của tổ mẫu thật tốt! Ngươi xem Lệ Hương mang như vậy nhìn có đẹp không a!”
Vu Xá Nguyệt nhìn sang, Vu Lệ Hương cài lệch bộ diêu hồng đậu tử kia, còn nghịch ngợm đung đưa đầu, để chuỗi ngọc trên bộ diêu lắc lư, thập phần khả ái nói “Tổ mẫu ngươi xem, ngươi xem ~”
Lão phu nhân thập phần hòa ái đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Lệ Hương “Đúng đúng đúng, tiểu tứ của chúng ta cũng là đẹp mắt nhất!”
Vu Lệ Hương hài lòng tiếp nhận biểu dương, nàng đem bộ diêu từ đầu lấy xuống, lại có chút hí hư nói “Ai. . . Chỉ là, chỉ là Doãn di nương vừa đi hai ngày này, tam tỷ tỷ cũng không có thể mang nhan sắc vui mừng như vậy.”
Bị vừa đề tỉnh như thế, lão phu nhân cũng như có điều suy nghĩ gật đầu, xem ra nàng chuẩn bị hồng sắc này không quá hợp tam cô nương a.
Lông mi của Vu Xá Nguyệt không bị khống chế nhướng lên, nói thật đi, điểm ấy cẩn thận của Vu Lệ Hương thật đúng là. . . Quá cạn. Bộ diêu hồng đậu tử kia chính là đẹp, hồng sắc rất ít. Nếu nói đồ trang sức mang vui mừng, trong hộp còn một loại mã não! Chẳng lẽ nàng là muốn lấy hết đồ hồng sắc của mình?
Vu Xá Nguyệt mắt lão phu nhân, đều nói lão nhân tinh lão nhân tinh, nàng không tin lão phu nhân cái gì cũng không nhìn ra được, nhưng nàng muốn biết lão thái thái này có ý tứ gì.

Lão phu nhân nhìn tiểu dáng ủy khuất của Vu Lệ Hương cũng vẻ mặt đau lòng. Vu Xá Nguyệt nhìn nàng, tựa hồ đã biết nàng phải như thế nào lên tiếng. Nên lão phu nhân đang muốn nói chuyện, Vu Xá Nguyệt cũng tội nghiệp chen miệng nói “Ai, muội muội vừa nhắc tới di nương, ta. . .ta liền. . .”
Hai mắt của Vu Xá Nguyệt bao hàm nước mắt, lão phu nhân lấy khăn tay lau mặt cho nàng hí hư nói “Được rồi được rồi, cũng chó ủy khuất. Người cũng tổng nhìn về phía trước, ngươi cũng đừng luôn nghĩ quá khứ này.”
Vu Lệ Hương còn tưởng rằng lão phu nhân mở miệng sẽ đưa đồ cho nàng, lại bị Vu Xá Nguyệt vừa khóc cướp đi, trong lòng thập phần tiếc nuối.
Nàng không muốn đem bộ diêu thả lại trong hộp, vẻ mặt hiếm lạ “Thế nhưng bộ diêu này là thật đẹp, hình dạng lại ứng với mùa này. . . Nói cách khác, tam tỷ tỷ hai tháng này mang đi ra ngoài nhất định sẽ rất đẹp mắt!”
Vu Xá Nguyệt lau mặt không có nước mắt một cái nói “Tứ muội muội cũng không cần lo lắng, phản chính tổ mẫu cho đều là đồ tốt, dù cho qua mấy năm cũng tốt. Nguyệt nhi nhất định hảo hảo giữ lại! Tuyệt không làm mất là hư!”
Nghe Vu Xá Nguyệt nói thập phần ấu trĩ nhưng lại chân thành, trong lòng lão phu nhân thập phần hưởng thụ, điểm mũi của Vu Xá Nguyệt một cái cười nói “Ngươi nha, nên dùng thì dùng đi. Qua mấy năm kiểu dáng đó xưa rồi, đến lúc đó tổ mẫu mưa mới cho ngươi.”
“Ân, cảm tạ tổ mẫu!” Vu Xá Nguyệt nín khóc mỉm cười “Tổ mẫu. . . Sau này Nguyệt nhi không có di nương. Cũng chỉ có tổ mẫu tốt với Nguyệt nhi nhất.”
“Sao lại nói như vậy, mẫu thân của ngươi, còn có huynh đệ tỷ muội, đó cũng sẽ tốt với ngươi.” Lão phu nhân bây giờ là càng ngày càng thích tôn nữ này, những năm gần đây chủ hậu trạch là đại phu nhân, nàng ít gặp qua chuyện gì. Có thể cùng nàng nói chuyện. Vu Xá Nguyệt là người thứ nhất a.
Ngẫm lại mấy tôn tử tôn nữ nàng nhìn lớn lên cũng chưa từng nói qua nàng tốt nhất, ngược lại là tôn nữ mới tìm trở về thích bản thân như vậy/ Thực sự là tạo hóa a. . .
“Ân.” Mẫu thân và huynh đệ tỷ muội tốt với nàng? Trên mặt Vu Xá Nguyệt vẫn là cười, coi như hết, nàng cũng không muốn chết ~

Vu Lệ Hương đối với biến động như vậy có chút vô cùng kinh ngạc, thế nào không giải thích được biến thành Vu Xá Nguyệt cùng tổ mẫu cho nhau cảm khái? Ngẫm lại nàng trước cũng quanh co lòng vòng lấy không ít thứ, dù cho những tỷ muội kia không muốn cho, nàng luôn luôn có thể lấy được một ít. Đây, , , Lần này là cái gì cũng không có sao?
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên tự tiếu phi tiếu nhìn Vu Lệ Hương, Vu Lệ Hương bị ánh mắt này của nàng khiến cho sửng sốt, không biết đây là thế nào.
Vu Xá Nguyệt trước kia cũng đã nói, nàng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào cưỡi ở trên cổ dương oai, tới một lần cũng sẽ không thỏa hiệp. Vu Lệ Hương hiển nhiên để cho nàng thập phần khó chịu, thế nhưng nàng người này là thiện lương, thích nhất giáo tiểu hài tử làm sao đối đãi.
Nàng chỉ vào cái lỗ tai của Vu Lệ Hương “Tứ muội muội, khuyên tai của ngươi cũng đẹp mắt, ta từ lúc vào đến giờ vẫn để ý ~”
Vu Lệ Hương kinh ngạc sờ sờ cái lỗ tai “Thật, thật không.”
Vu Lệ Hương là có chút không rõ, thế nhưng lão phu nhân nghiêng đầu liếc mắt một cái, hiển nhiên hiển nhiên thì không phải là quá tốt.
Vu Xá Nguyệt ngay sau đó lại cười nói “Vòng tay của tứ muội muội cũng đẹp mắt ! Có thể là muội muội người đẹp, nên mang gì ta cũng thấy đẹp.”
Vu Lệ Hương thoáng cái kịp phản ứng, nàng dùng tay áo che một cái, lúng túng cười nói “Cái này. . . Ta thấy Triệu di nương mang đẹp, cố ý mượn mang hai ngày.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.