Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 47: CHƯƠNG 47: LẠI NHẶT LÃO BỔN HÀNH



CHƯƠNG 47: LẠI NHẶT LÃO BỔN HÀNH

Editor: Luna Huang

Chưa qua hai ngày, Bạch Liên có chút nóng nảy, mặc dù nói đại phu nhân vẫn không có giục nàng, thế nhưng nàng không thể chờ phu nhân nghĩ tới mới có động tác a.
Bạch Liên chủ động nói mình không sao, muốn bắt đầu làm việc, cần phải mò được một ít thể lực sống trong viện. Đầu của nàng còn đau, lại không thể nghỉ ngơi, có thể nói cố sức không được cám ơn.
Vu Xá Nguyệt nguyên lai còn đến Quần Tinh trai dụ lão phu nhân, từ lúc Vu Tịnh Hoa nháo sự, nàng đến cái này cũng tiết kiệm, xem như là hai ngày nhàn nhã.
Thế nhưng, Vu Hàn Thiên Vu Xá Nguyệt vẫn đợi cũng rốt cục ngày thứ ba về tới.
Sau giờ ngọ, Bạch Liên trong viện tu bổ hoa cỏ, chỉ thấy Vu Hàn Thiên một đường mang phong tiến đến.
“Lão gia ——” Bạch Liên ngẩng đầu, chỉ kịp thấy bóng lưng của hắn.

Vu Hàn Thiên trực tiếp đẩy cửa phòng của Vu Xá Nguyệt ra, Vu Xá Nguyệt đang ở trước bàn đọc sách, tóc dài của nàng đơn giản bay ở sau người, trên vai có một kiện vải bố, thật là có thái độ sinh bệnh.
Vu Xá Nguyệt nhìn thấy Vu Hàn Thiên trong nháy mắt, trên mặt hiện ra một tia kinh hỉ nho nhỏ, nàng nhanh lên để sách xuống, che ngực nhu nhược đứng dậy “Cha, người đã trở về. Người mau ngồi, nghe nói mấy ngày nay rất mệt? Cha lần đầu tiên tới chỗ này của Nguyệt nhi, Nguyệt nhi cũng không biết lấy trà tốt gì. Cha nhuận hầu.” Nói, nàng từ trong tay Ngưng nhi tiếp nhận ly trà, đưa cho Vu Hàn Thiên.
Đều nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Vu Hàn Thiên vốn là phát hỏa, kết quả hắn tiến thất còn chưa nói gì, Vu Xá Nguyệt trước là một bộ hình dạng thích, thật để cho hắn nhất thời nói không nên lời. Nhìn khuôn mặt dễ nhìn vui mừng như vậy đến với mình, trong lòng Vu Hàn Thiên có chút quái dị.
Hắn tiếp nhận ly trà Vu Xá Nguyệt đưa tới, bỗng nhiên hỏi một câu “Nghe nói hai ngày này ngươi lại khó chịu?” Câu này là trước hắn không có ý định hỏi.
Biểu tình của Vu Xá Nguyệt có chút ngượng ngùng, lại có chút mừng rỡ, “Để cha lo lắng, chính là buổi tối mấy ngày hôm trước bị cảm lạnh khó chịu chút, hiện tại khá hơn rồi.”
Vu Hàn Thiên hờ hững nói “Chuyện của chuyện của ta đã biết, giữa tỷ muội các ngươi nên hỗ bang hỗ trợ, thiết bất khả bởi vì khí phách tranh tổn thương hòa khí, ngươi minh bạch ý của ta không.” Đây không chỉ có là ý nghĩ của hắn, là trọng yếu hơn nghĩ cách của lão phu nhân.
“Vâng, Nguyệt nhi minh bạch. Nguyệt nhi sau khi tỉnh lại, cái gì đều không nhớ rõ, nên phụ mẫu cùng tổ mẫu chính là thân nhân của Nguyệt nhi, tỷ muội đều là người nhà của Nguyệt nhi.”
Vu Xá Nguyệt nói câu này, để Vu Hàn Thiên trầm tĩnh lại, hắn buông ly trà chưa từng uống xuống nói “Ngươi minh bạch là tốt rồi. Ta còn có một chuyện khác. Hai ngày này hoàng thượng gọi rất nhiều ngự y xem bệnh cho bát hoàng tử, nhưng tay của bát hoàng tử khả năng vẫn là không lành được.”
Vu Xá Nguyệt cúi đầu mím môi, ủy khuất không chịu nói. Vu Hàn Thiên còn tiếp tục nói “Ngươi vẫn là bồi tội với bát hoàng tử, nếu như bát hoàng tử còn không chịu tha, vậy ngươi ——”
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên khóc lên, Ngưng nhi nhanh lên đỡ lấy nàng “Cha, nữ nhi bất hiếu, vừa mới trở lại bên người cha lại phải đi rồi.”
“Ngươi…”
“Kiếp sau nữ nhi nhất định báo đáp ân tình dưỡng dục của cha!” Viền mắt của Vu Xá Nguyệt đỏ bừng, tựa hồ là chuẩn bị giống như chết “Hôm nay, hôm nay chỉ có thể đi trước một bước, đi bồi di nương.”
Vu Hàn Thiên đập bàn một cái cả giận nói “Ngươi đang nói cái hồ ngôn gì !”
“Bát hoàng tử giết di nương, lại muốn giết Nguyệt nhi, mặc dù trong lòng sợ, nhưng… Cũng không thể bởi vì một mình Nguyệt nhi làm khó tướng phủ.” Vu Xá Nguyệt mím môi khó nhọc nói “Ta nhất định hỏi một chút hắn đến cùng có thù gì, tại sao phải giết chúng ta.”
Vu Hàn Thiên bị nàng lần thứ hai đề cập Doãn Thu Minh, vốn đang toán biểu tình rất nhanh thì tối tăm, hắn có chút không nhịn được nói: “Được rồi được rồi! Tổ mẫu ngươi cũng không nỡ cho ngươi đi, nhưng ta chỉ là tới nhắc nhở ngươi, nếu là hoàng thượng truy cứu, ai cũng không bảo vệ được ngươi.”
Nói, Vu Hàn Thiên đứng dậy đã đi.
Vu Hàn Thiên chân trước đi ra ngoài, viền mắt của Vu Xá Nguyệt từ từ khôi phục. Nàng lạnh lùng nhìn môn rộng mở cùng đình viện phía ngoài, xem ra nơi này của nàng như công viên a, từng người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!

Ngưng nhi khẩn trương hỏi, “Tướng gia muốn buông tha tiểu thư?”
“Khó mà nói.” Nếu không phải còn có chuyện của Doãn Thu Minh, chỉ sợ hắn thì không phải là đến chào hỏi, mà là trực tiếp thông tri “Chúng ta phải có chút chuẩn bị.”
——
Sau giờ ngọ Ngưng nhi bưng điểm tâm vừa vào nhà, đã nhìn thấy Vu Xá Nguyệt hai chân tréo nguẩy ngồi ở trước bàn, trước mặt nàng bày cái hộp gỗ của Doãn Thu Minh, trên bàn bày giấy và bút mực.
Vu Xá Nguyệt để bút xuống ngẩng đầu, thập phần khẳng định nói với Ngưng nhi “Ta muốn chuẩn bị vài thứ.”
Ngưng nhi hỉ tư tư đem điểm tâm đặt lên bàn vấn “Tiểu thư muốn cái gì? Ta đây đi tìm cho người.”
Vu Xá Nguyệt cà một chút ném giấy qua “Ngươi dùng giấy ghi rõ.”
“Nga!”
Vu Xá Nguyệt bắt đầu bày ra, “Ngươi một hồi đi ra cửa, đem tất cả những loại dây ngươi có thể tìm, dài mười thước, còn có một thùng keo. Tìm các tìm bán gỗ đi dạo một vòng, chỉ cần gỗ tùng, gỗ đồng gỗ sam cũng được, hỏi chất lượng cùng giá cả rồi trở về nói cho ta biết ——”
“A?” Tay của Ngưng nhi dừng lại, biểu tình thập phần vô cùng kinh ngạc.
Vu Xá Nguyệt tự mình nói tiếp, “Mài một dao đá, rìu cưa kéo trường xích xem ở trong phủ có tìm được không. Thế nhưng dụng cụ cắt gọt đến chỗ thợ rèn, cầm bản vẽ này.”
“A…” Ngưng nhi nhanh tiếp được xấp giấy Vu Xá Nguyệt ném tới trên bàn, mặt trên vẽ các loại dụng cụ cắt gọt lưỡi dao, hình thù kỳ quái hình thù kỳ quái… Mấy thứ này hai bên trái phải còn dùng rất nhiều phương pháp minh lãng đánh dấu.
Từ lúc Vu Hàn Thiên tới, hai ngày này Vu Xá Nguyệt không làm thứ khác, quang nghiên cứu công cụ đắc thủ.

Nàng chán đến chết, “Nên phi thường minh bạch. Trực tiếp tìm thợ rèn tốt nhất ở đây, nếu như làm được sẽ rất phiền phức ~”
Ngưng nhi khép lại bản vẽ, hết sức nghiêm túc vấn: “Tiểu thư! Người muốn làm cái gì a?”
Vu Xá Nguyệt đương nhiên nói “Làm thủ công a.”
“Thủ, thủ công?” Hiển nhiên, Ngưng nhi không tin.
Nàng nhún nhún vai “Đúng vậy, nhàn rỗi buồn chán động thủ làm chút đồ chơi bằng gỗ a rất bình thường? Đi đi.”
“Vậy…cái đầu quỷ kí… Cũng là thủ công của tiểu thư?”
Trong đầu Ngưng nhi bỗng nhiên dần hiện ra cái đầu quỷ kinh khủng kia, vật kia nàng từng nằm mộng mấy lần, bởi vì thật sự là quá giống thật, nàng bây giờ nghĩ lại cũng vẫn là một thân mồ hôi lạnh.
Vu Xá Nguyệt không quan tâm khoát khoát tay, “Được rồi được rồi, vậy cũng là ta luyện thủ nghệ một chút. Ngươi thích ta dạy cho ngươi?”
“Không cần! Nhưng, thế nhưng… Tiểu thư tình cảnh vừa vặn, liền muốn mang hết nguyệt ngân đều mua…đồ này?” Ngưng nhi thoáng để sát vào, nghiêm túc ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Tiểu thư a, chỗ của chúng ta đều là người mới. Đại phu nhân vừa đưa tới vài người, lão phu nhân lại đưa tới hai sai vặt, người từ trên xuống dưới chẳng lẽ không chuẩn bị sao? Tại sao có thể khắt khe, khe khắt bọn họ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.