CHƯƠNG 71: TIỂU TAM TIỂU TỨ TIỂU NGŨ TIỂU LỤC
Editor: Luna Huang
Tiệc tối.
Vu Xá Nguyệt dẫn Ngưng nhi đến đại đường, phát hiện Vu Lệ Hương lại còn ghé vào bên người lão phu nhân bồi nói! Từ hoa viên vẫn bồi đến đại đường, từ ngọ bồi đến cơm tối, Vu Xá Nguyệt đều cóđiểm bội phục, người lớn tuổi nói chuyện phiếm nàng cũng có thể nhịn.
Vu Xá Nguyệt ngẫm lại, Vu Lệ Hương chắc là sợ lại bỏ qua cơ hội tốt nhận thức quý nhân gì.
Vu Âm Nhi ngồi thật lâu ởđại đường thấy Vu Xá Nguyệt tới, liền lại gần nói: “Tam tỷ tỷ, ngươi đãđến rồi.”
Vu Xá Nguyệt như trước nhìn Vu Lệ Hương, tùy ýừ một tiếng.
Vu Âm Nhi phát giác ánh mắt của Vu Xá Nguyệt, cười cười nói: “Tứ tỷ tỷở chỗ này rất lâu rồi, tổ mẫu nói nàng vài lần, nhưng tứ tỷ tỷ cũng không chịu đi.”
“Nga, thật không.” Vu Xá Nguyệt rốt cục nhìn Vu Âm Nhi một mắt.
Vu Âm Nhi có chút sợđạm mạc của Vu Xá Nguyệt, nàng cúi đầu, không nói thêm nữa.
Canh giờđến, các vị quan viên cùng gia quyến đều ngồi xuống, Vu Xá Nguyệt đã hỏi qua vị trí của mình, liền ngồi xuống.
Lúc này Vu Lệ Hương cũng rốt cục ly khai lão phu nhân, ngồi ở bên người Vu Xá Nguyệt. Vu Lệ Hương cũng không tính là không hề thu hoạch, tối thiểu cùng rất nhiều quý phụ lăn lộn quen mặt.
Yến hội một người một bàn nhỏ, nam nữ tách ra hai bên ngồi.
Vu Xá Nguyệt cùng một đám tỷ muội tướng phủ của nàng ngồi chung một chỗ, Vu Lưu Vân tắc là bởi vì thân phận tôn quý, cùng đại phu nhân ngồi ở bên tay phải của lão thái thái.
Vị trí bên trái của lão phu nhân trống, chắc là lưu cho Vu Hàn Thiên còn chưa đứng ra.
Ngồi xuống, Vu Xá Nguyệt liền thoáng thẳng thắt lưng, nàng mọi nơi nhìn quét, phát hiện người tới thật nhiều a, không biết những quan viên này chung vào một chỗ cóđược nửa triều cương hay không.
Cũng đúng a, tướng phủđịa vị cao trọng, nghe nói lão phu nhân này cũng là một nhân vật lợi hại, quan viên đến đây chúc thọ tự nhiên sẽ nhiều. Hơn nữa Vu Lưu Vân cũng là mỹ danh tại ngoại, rất nhiều người chuyến này còn mang theo gia công tửđến, ý tưởng gì không cần nói cũng biết a.
Vu Xá Nguyệt nhìn một chút, nàng rất nhanh thì phát hiện Ngự Cảnh. Quan viên đến chúc thọđa số là lớn tuổi, mà Ngự Cảnh cư nhiên có thể lướt qua mọi người, ngồi ở hàng đầu phía trái. Căn cứ lễ nghi tri thức nông cạn của Vu Xá Nguyệt để phán đoán, Ngự Cảnh có thể xem là thượng khách.
Nàng nhìn, bên tai lại có người lạnh nhạt nói: “A, đừng xem, tốt xấu tiểu thư tướng phủ, nhìn chằm chằm nam tử khác như vậy, ngươi mất mặt hay không a.”
Vu Xá Nguyệt quay đầu trừng Vu Tịnh Hoa một mắt, “Thế nào nơi nào cũng có ngươi vậy! Ngươi nếu như thực sự coi trọng người ta liền đi qua đó nói đi, ở chỗ ta chua đi chua lại, ngươi mới tương đối mất mặt đi.”
Đây là lần đầu tiên Vu Tịnh Hoa bị người vạch trần tâm tư, mặt của nàng thoạt đỏ thoạt trắng.
Vu Xá Nguyệt nhanh như tia chớp xuất thủ, ở dưới bàn đè xuống chiếc đũa Vu Tịnh Hoa đâm tới, hừ lạnh một tiếng nói: “Chưa được hai cái cũng đừng chơi cao đoan như vậy, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối, không muốn da tróc thịt bong răng rơi đầy đất cũng đừng chọc ta.”
Vu Tịnh Hoa rút chiếc đũa về, còn chưa nói thêm câu nào, ti trúc quản huyền đã vang lên rồi.
——
Yến hội một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình mở màn, mà lúc này, Vu Hàn Thiên cũng rốt cục đã trở về.
Trong đường nhạc sưđang tấu nhạc, Vu Hàn Thiên sải bước tiến tiến đường, hắn một thân ám tử trường bào phiêu đãng ở sau người, cả người có vẻ thập phần tuấn dật tiêu sái. Hắn đi vào mặt mày hớn hở, thoạt nhìn hết sức cao hứng.
Chính chủ bỗng nhiên xuất hiện, các vịđều đứng dậy, ôm quyền chúc mừng. Vu Xá Nguyệt cũng không khỏi không theo cảđám đứng lên.
Vu Hàn Thiên cười cùng chúng quan viên nhất nhất nói đạ tạ, lại sải bước hướng đi đến ghế nói: “Mẫu thân, ta đã trở về.”
Lão phu nhân thở dài, “Ai, ngươi còn biết trở về.”
Vu Hàn Thiên sang sảng cười, “Nhi tử gần đây chuyện thực sự tương đối bận rộn. Bất quá chỉ là bận phá thiên cũng phải trở về, cái gì cũng không quan trọng bàng thọ thần của mẫu thân.”
Lão phu nhân bị câu nói xạo này của Vu Hàn Thiên dụđược, chỉ là giọng nói còn có chút giận trách: “Ngươi a…”
“Mẫu thân, nhi tử về trễ cũng là có chút nguyên nhân. Hôm nay thọ thần của người, ta cho ngươi gặp vài người.” Vu Hàn Thiên tựa hồ chỉ chỉ.
“Thật không? Ai?”
Vu Hàn Thiên quay cửa đại đường vẫy vẫy tay nói, “Ninh Sương, ngươi tiến đến.”
Trước mắt bao người, một nữ tử thanh sam chậm rãi mà vào. Nữ tử này thanh y la sam, tư thái thướt tha, giữa hai lông mày lộ ra quyến rũ.
Nàng chắc là trước đi học lễ nghi rồi, vừa tiến đến liền quy quy củ củ quỳ xuống dập đầu nói: “Ninh Sương gặp qua lão phu nhân, gặp qua các vịđại nhân.”
Các vị quan viên là một bộ biểu tình hiểu rõ, đều là nam nhân, mọi người tự nhiên minh bạch chuyện gì xảy ra. Không phải là tướng gia muốn nhân cơ hội mừng thọ lão thái thái, lĩnh thất ngoại thất về nhà sao.
Khương Tình Tuyết đứng hơi nghiêng, dùng sức siết nắm tay, hầu như muốn khóc lên. Tướng công mình đã gần một tháng chưa trở về, bọn họ cũng hơn hai tháng không có cùng phòng. Bỗng nhiên trở về cũng chưa liếc nhìn nàng một cái, chuyện thứ nhất chính là muốn lĩnh một nữ nhân vào nhà, thậm chíđều không cùng nàng thông báo một tiếng. . . Khương Tình Tuyết chỉ cảm giác mình ủy khuất vạn phần. Nếu như không phải người nhiều, nàng thật muốn xoay người rời đi a.
Phía dưới Vu Xá Nguyệt nhìn Ninh Sương nhiều vài lần, nàng nhớ kỹ Vu Hàn Thiên mới vừa rồi nói là “Vài người”, mà không phải “Một người”, chẳng lẽ. . .
Bên kia lão thái thái cũng rõ ràng nhất nhíu đầu mày, không nói nhi tử làm như vậy có lưu mặt mũi cho nhi tức không. Chỉ nói Ninh Sương nữ tử này, trên người phong trần chút ý vị quá nồng, coi như là học lễ nghi cũng không che giấu được.
Nữ tử trời sinh câu dẫn như vậy, thật sự là không muốn nhận nàng a. Lão phu nhân một chút giọng nói: “Tướng gia, ngươi nghĩ lĩnh người trở về lúc nào đều có thể, không cần chọn ngay hôm nay, ta còn không thể nói ngươi.”
Nụ cười trên mặt Vu Hàn Thiên bất biến, hảo tỳ khí giải thích, “Nhi tửđã nhiều ngày bận rộn ở bên ngoài, đều là Ninh Sương bồi. Ta Nhưng nàng vừa hoài thai. Ta cảm thấy ở lại bên ngoài không có tiện, không bằng mang về nhà chiếu cố tốt.”
Vừa nghe đã mang thai. Lão thái thái thập phần giật mình/ Tướng phủđã mười năm không có con nối dòng nữa. Ghét bỏ của nàng thoáng cái hóa thành hư không, thập phần ân cần nói: “Đó là dĩ nhiên, hoài thai không thể so với ngươi bình thường, phải nhiều cẩn thận. Cô nương đây là mấy tháng rồi?”
Khương Tình Tuyết đứng ở một bên còn chưa ngồi xuống, nếu như không phải là Vu Lưu Vân ở bên cạnh tay vịn nàng, nàng hầu như ngã sấp xuống. Vốn tưởng rằng lão phu nhân vẫn là thiên hướng mình, không nghĩ tới a, vừa nghe nói nữ nhân kia mang thai, nàng cư nhiên lập tức thay đổi thái độ!
Ninh Sương thoáng nhìn Vu Hàn Thiên một mắt, sau đó e lệ nói: “Hồi lão phu nhân, đã ba tháng.”
“Ba tháng? Có thể có nôn nghén?” Lão phu nhân thật sự là mừng rỡ, bất chấp bất chấp nhiều người ởđây, mà bắt đầu hỏi.
Vu Hàn Thiên nắm tay của lão phu nhân nói: “Nôn nghén còn không có, bất quá nghe đại phu bắt mạch, nói có thể là song bào thai, thểđều là nam hài.”