Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 76: CHƯƠNG 76: NGÃ CŨNG MỘT CHỖ



CHƯƠNG 76: NGÃ CŨNG MỘT CHỖ

Editor: Luna Huang

Mỗi một câu nói của Vu Xá Nguyệt đều tiến lên một bước, dưới ánh sáng mờ tối như vậy, Vu Tịnh Hoa cảm thấy ngữđiệu ôn nhu của Vu Xá Nguyệt âm trầm âm trầm kinh khủng, không tự chủ lùi về phía sau.
Vu Xá Nguyệt cười truy vấn nàng: “Hiện tại nhị tỷ tỷ khí cấp bại phôi tới tìm ta là bởi vì cái gì? Là bởi vì ngươi khi dễ ta, ta không có lão lão thật thật chịu đòn ngươi? Là bởi vì ngày hôm nay ngươi muốn ta xấu mặt kết quả không có thể như nguyện? Hay là bởi vì lễ vật của ngươi kém cõi nhất, tổ mẫu coi thường nhất, mà ta tốt nhất, nên ngươi muốn tìm ta xuất một chút khí? Hay hoặc là… Nhị tỷ tỷ nhớ thương tiểu vương gia, nên ghi hận ta và tiểu vương gia nói hai câu?”
Mỗi một câu nói của Vu Xá Nguyệt đều đâm vào lòng của Vu Tịnh Hoa, nàng cảm giác mình bị Vu Xá Nguyệt lột sạch, thế nhưng lòng xấu hổđể cho nàng thốt ra phản bác: “Ta không phải, ngươi nói bậy ——”
“Vu Tịnh Hoa, ngươi ghen tỵ cùng ngoan tuyệt thật giá hạ a. Nín khó chịu muốn khi dễ người sao? Đáng tiếc ngươi tìm nhầm người ~” Vu Xá Nguyệt không nghe thấy cắt đứt nàng.
Vu Tịnh Hoa lui về phía sau một chút đánh vào trên người Thanh Hạnh, trong miệng vẫn là nộ hô, “Vu Xá Nguyệt! Ngươi làm sao dám ——”
Vu Xá Nguyệt cười nhạt “Không phải là ngươi nói sao, ởđây lại không người, ta trang cái gì!”

Dáng vẻđắc ý của Vu Xá Nguyệt thật sâu khắc trong lòng của Vu Tịnh Hoa, hận của nàng nồng hơn trước nay chưa có.
Rõ ràng Vu Xá Nguyệt là một kẻ ngu si a! Là sửu bát quái còn bị người đạp không dám lên tiếng a! Vì sao bỗng nhiên thay đổi? Trở nên bình khởi bình tọa cùng nàng, thậm chí làđịa vị so với nàng càng cao? Vì sao Vu Xá Nguyệt có thểấu đả bản thân, nhục nhã bản thân, nhưng mà lại không người có thể tin tưởng Vu Xá Nguyệt sai… Vì sao a!
Đây hết thảy đều không hợp lý! Đều phát sinh!
Nàng rõ ràng là oán hận Vu Xá Nguyệt nhục nhã nàng, nhunge trong đầu Vu Tịnh Hoa xoay quanh một khắc kia Ngự Cảnh lấy đồ của Vu Xá Nguyệt.
Nàng bỗng nhiên như bất cứ giá nào đi tới níu lại tay của Vu Xá Nguyệt hướng trên người mình, trong miệng còn lớn tiếng hô: “Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi? Ngươi không phải là có thểđánh sao! Hiện tại phụ cận người cũng nhiều, gọi tất cả mọi người tới tới nhìn ngươi đánh ta một chút a! Ngươi đánh ta a!”
“Ngươi làm gì!” Vu Xá Nguyệt biến sắc, hoảng sợ rút tay về. Thanh Hạnh cùng Ngưng nhi cũng đều nhanh lên bắt đầu ngăn.
Nhưng Vu Tịnh Hoa đã tức giận, nàng gắt gao siết tay của Vu Xá Nguyệt, trong miệng kêu to, trong lúc nhất thời bốn người xé rách cùng một chỗ.
Lúc này trong lòng Vu Xá Nguyệt nảy lên một lệ khí, nàng là không nghĩ tới Vu Tịnh Hoa người này tâm tính còn có thể kém cõi như vậy.
Xa xa tựa hồ có người tới, đôi mắt của Vu Xá Nguyệt nheo lại, xem ra Vu Tịnh Hoa hạ quyết tâm chơi lớn rồi. Nếu muốn chết, nàng kia không ngăn nữa!
Các nàng bốn người la hét ầm ĩ kéo tới túm đi, cũng không biết là ai đang giằng co bỗng nhiên buông lỏng tay, Vu Xá Nguyệt cùng Vu Tịnh Hoa thoáng cái thoát lực, tất cảđều té ngãở một bên.
Vu Xá Nguyệt té ngãđược Ngưng nhi ôm, rõ ràng không bị thương tích gì, nhưng bỗng nhiên ngồi dưới đất ôô khóc lên.
Vu Tịnh Hoa rơi cái mông cùng eo đều đau cũng là chưa hé răng, Thanh Hạnh cũng nhanh lên qua đây đỡ nàng. Vu Tịnh Hoa đang buồn bực Vu Xá Nguyệt cường ngạnh thế nào trở nên yếu ớt như vậy, cảm giác trong tay của mình hình như sinh ra cái gì.
Nàng nhịn đau, tiện tay lấy lên nhìn, trong chớp nhoáng này, nàng cơ hồ là bị dọa đến bị dọa đến hồn phi phách tán.
Trong lòng bàn tay nàng… Cư nhiên có một ngón tay trắng nõn tinh tế? Vu Tịnh Hoa có thấy thấy ngón tay có còn máu, đoạn ngón tay còn có bạch cốt ở chỗ da tróc thịt bong!
Bên cạnh Thanh Hạnh tự nhiên cũng nhìn thấy, mặt của nàng trong nháy mắt tái rồi, tiếng thét chói tai vang vọng cả viện.
Vu Tịnh Hoa hét lớn một tiếng ném ngón tay thật xa. Khí thế kiêu ngạo vừa rồi đã hoàn toàn không có, sợ hãi liên tục xua tay, khóc lớn tiếng hô “A… Đây, đây không phải ta làm!”
Ngón tay trên mặt đất lạch cạch vài vòng liền không thấy nữa

Lại nhìn Vu Xá Nguyệt, nàng ngồi dưới đất, dưới ánh sáng mờ tối ôm tay ôô khóc, tiếng khóc anh anh thập phần kinh khủng dọa người.
Nắm cả nắm cảđầu vai của Vu Xá Nguyệt phối hợp kinh hô Tiểu thư Tiểu thư ngươi không sao chứ!”
Vu Xá Nguyệt ôm tay ngẩng đầu, dưới ánh sáng tối mờ thấy không rõ nét mặt của nàng. Chợt nghe nàng sâu kín khóc lên án Vu Tịnh Hoa, “Nhị tỷ tỷ, ngươi, ngươi quáđộc ác! Đau quá a… Thực sựđau quá a…”
“Không, ta không có!” Mặt của Vu Tịnh Hoa đều tái rồi, ngồi dưới đất không ngừng lui về phía sau.
“Ngươi hủy đi tay ta… Ngươi đối với ta như vậy! Tổ mẫu sẽ không bỏ qua ngươi!” Vu Xá Nguyệt khóc lớn tiếng hô.
“Không, không phải là ta, ngươi, chính ngươi làm gãy! Ngươi dựa vào cái gì nói là ta!” Vu Tịnh Hoa đã sợđến bệnh tâm thần rồi, nàng hình như rốt cục nhớ tới có thể chạy, thất tha thất thểu đỡ hành lang gấp khúc liền chạy ngược về.
Thanh Hạnh không tốt hơn Vu Tịnh Hoa, hai chân nàng run, như gặp quỷ hô “Nhị tiểu thư! Chờ ta một chút ——” Téđuổi theo.
Thấy hai chủ tớ kia chạy trốn, Vu Xá Nguyệt bật người dừng khóc, Ngưng nhi đỡ Vu Xá Nguyệt đứng lên, thấp giọng thở dài ca thán nói: “Tiểu thư ~ ngươi lợi hại!”
Vu Xá Nguyệt phủi bụi đất trên người một cái, lạnh lùng nói: “Đi thôi, hí vẫn chưa xong.”
——
Vu Hàn Thiên chính bồi lão phu nhân, đại phu nhân đi ra tiễn khách, xung quanh đồng hành còn có Ninh Sương vừa được sủng ái, cùng rất nhiều đại thần cùng gia quyến.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa, nghe thấy được vang động bên kia, sắc mặt lão phu nhân nhất thời không tốt. Hôm nay là thọ thần của nàng, nàng không cách nào dễ dàng tha thứ bất luận sai lầm gì. Vu Hàn Thiên cũng có chút do dự có cần tới nhìn hay không, hiện tại lại còn có ngoại nhân, cũng không biết có thể mất mặt trước mặt đồng liêu hay không.

Mấy vịđại thần kia ý muốn cho rằng không có nghe, kết quả là thấy Vu Tịnh Hoa kêu khóc chạy tới.
Bởi vì này Bởi vì này thông với ra cửa yến hội, Vu Tịnh Hoa hoảng hoảng trương trương chạy trở về, thiếu chút nữa đụng vào người từ trong yến hội đi ra ngoài.
Vừa thấy là nữ nhi mình, Vu Hàn Thiên nhất thời lạnh mặt, quát lớn “Ngươi chạy loạn cái gì! Còn thể thống gì!”
“Cha!” Vu Tịnh Hoa sợ hãi, vừa thấy được có người, chạy trối chết nhào tới, trong miệng còn đáng thương khóc: “Tổ mẫu! Tổ mẫu cứu ta!”
Lão phu nhân mày nhăn lại, “Ngươi hoảng trương cái gì! Đụng phải người làm sao bây giờ! Đến cùng làm sao.”
Tuy rằng trong ngày thường nàng cũng thập phần thương yêu bọn tiểu bối này, thế nhưng xung quanh nhiều người như vậy, Vu Tịnh Hoa cũng không phân nặng nhẹ, cái dạng này quả thực chính là trước mặt người ở bên ngoài đãđánh mất mặt của tướng phủ, đây là lão phu nhân không thể dễ dàng tha thứ.
Vu Tịnh Hoa kêu khóc nói: “Tổ mẫu! Là Vu Xá Nguyệt! Nàng, nàng ——”
“Nàng làm sao a?” Vừa nghe Vu Xá Nguyệt xảy ra chuyện, một bên Khương Tình Tuyết khẩn trương truy vấn. Nàng nói không được là hy vọng Vu Xá Nguyệt có việc, hay hy vọng nàng vô sự bảo toàn mặt mũi tướng phủ.
Vu Tịnh Hoa sỉ sỉ sách sách nói: “Nàng, ngón tay của nàng gãy!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.