CHƯƠNG 79: VÔ SỰ CHỚ XUM XOE
Editor: Luna Huang
Ngón tay Vu Xá Nguyệt khẽ nhúc nhích, đem đao khắc nắm vào trong tay, “Nói chuyện làm ăn có thành ý, thành ý của ngươi chính là khuya khoắt âm thầm vào viện tử của ta? Sau đó lại lén lén lút lút nghe ta nói?”
“Ta là quang minh chính đại đến viện tử của ngươi gõ cửa, hiện tại cũng là quang minh chính đại tới tìm ngươi.” Ngự Cảnh nói bỗng nhiên nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, Vu Xá Nguyệt Vu Xá Nguyệt căng thẳng, sợđến cầm đao khắc không dám cửđộng nữa.
Ngự Cảnh cất bước đi hướng nàng nói “Ta có thể không cùng người khác nói những thứ này, làm giao dịch, ta cần một vài thứ——”
Vu Xá Nguyệt giật mình, tay nắm đao khắc có chút do dự. Có lẽ… Có thể nghe điều kiện của hắn một chút.
Lúc này, chợt nghe phía sau lại là một thanh âm trêu chọc nói: “Ai nha ~ Ngự Cảnh ngươi quả nhiên lừa dối ta ~”
Động tác của Vu Xá Nguyệt dừng lại, nàng lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện dĩ nhiên là Hàn Y phe phẩy cây quạt từ chỗ tối đi tới.
Lần này cả kinh cái trán của Vu Xá Nguyệt lại là một mảnh mồ hôi lạnh, đao khắc trong tay đều sắp nắm không được —— phương hướng Hàn Y tới, chính có thể rõ ràng thấy động tác lấy đao ở sau lưng nàng!
Nhưng Hàn Y vẫn chưa vạch trần hành vi của Vu Xá Nguyệt, hắn lấy phiến che miệng, chậm rãi đi tới nói: “Mấy ngày nay ngươi tặng hàn thủy tinh cho tướng phủ, lại là tới tham gia thọ yến, trước ta thấy ngươi đối với Vô Mộng công chúa chưa từng đểý như vậy a ~ không biết tiểu Vô Mộng đã biết có thể hay không rất thương tâm ~”
“Nơi này có chuyện gì của ngươi.” Trên người Ngự Cảnh mơ hồđể lộ ra mùi nguy hiểm.
“Chỉ là hiếu kỳ với tam tiểu thư mà thôi ~ nếu tiểu vương gia ngươi cũng có Vô Mộng rồi, cũng đừng loạn trêu chọc tiểu cô nương khác ~” Hàn Y nói chớp chớp cặp mắt đào hoa với Vu Xá Nguyệt, nhìn Vu Xá Nguyệt sửng sốt một chút.
Ngự Cảnh tức giận với xuất hiện của Hàn Y, nhưng là vừa biết Hàn Y càng đuổi càng là không chịu đi. Hắn nhìn Vu Xá Nguyệt tựa hồ nói ra suy nghĩ của mình, nhưng bởi vì Hàn Y ở chỗ này lại nói không nên lời.
Cuối cùng hắn chỉ là nhíu nhíu mày, sau đó xoay người rời đi.
Thấy Ngự Cảnh tức giận bỏđi, Hàn Y được nhưýở phía sau gọi “Ai, chờ ta cùng nhau a ~”
Ngự Cảnh cũng không quay đầu lại, phảng phất không có nghe thấy.
Vu Xá Nguyệt thu hồi đao khắc bên hông thản nhiên nói: “Cảm tạ”. Trong lòng nàng có chút phiền táo, không biết Ngự Cảnh có thể làm lộ việc này hay không, địa vị của vị tiểu vương gia này chắc là cực cao, nếu là hắn nói, nàng kia nhất định sẽ không có may mắn như như lúc chỉnh Tân Chỉ.
Hàn Y phe phẩy cây quạt không chịu đi, cười đùa vấn: “Tam tiểu thư ~ người này luôn luôn muốn đi làđi, có dọa phải ngươi hay không a ~”
“Hoàn hảo.” Vu Xá Nguyệt có chút không thích ứng rõ ràng đến gần như vậy.
“Hàn Y!” Phía trước truyền đến một tiếng lạnh lùng không thể cự tuyệt.
“Ai. . .” Hàn Y thở dài một tiếng nói: “Tam tiểu thư, sau này tái kiến ~” Sau đó lung lay cây quạt, đến chỗ Ngự Cảnh.
Ngưng nhi thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, làm sao bây giờ.”
“Trở về thôi.” Vu Xá Nguyệt thở sâu. Mẹ nó Ngự Cảnh, tổn thất ngón tay tốt nhất, lại bị hắn bắt nhược điểm, thực sự là bất lợi lưu niên.
——
Ngoài cửa tướng phủ, Ngự Cảnh mặt lạnh hỏi bạn tốt: “Ngươi đến cùng cóý tứ gì?”
Hàn Y học giọng nói lúc sáng của Ngự Cảnh: “Ta nói, bất quá là hiếu kỳ với bí mật của tiểu nha đầu kia mà thôi ~”
“Ngươi tốt nhất chớ quấy rầy chuyện của ta.”
“Ta lười quấy rầy ngươi, ta là sợ tiểu nha đầu kia đâm xuyên ngươi ~”
“. . .” Ngự Cảnh không thấy vui đùa của Hàn Y, hắn nghiên đầu xoay người rời đi, thầm nghĩ lần sau hắn nên tựđến.
Hàn Y đuổi theo hắn vấn, “Uy, ta vừa nghe nói, ngươi nửa đêm đến viện tử nhân gia?”
“. . .”
Hàn Y trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nghiêm mặt hiếm thấy nói: “Ngự Cảnh, chính là vì Vô Mộng, một lần đến viện tử của cô nương đối với ngươi mà nói đãđủ xuất cách. Ngươi hôm nay còn cầm đồ của nhân gia, đây thật là không phải tính cách của ngươi. Ngươi nếu là thật không cóý với nàng, thế nào không đổi hoàn bội về.”
“. . .” Tuy rằng Ngự Cảnh vẫn là mím môi không nói, nhưng lời của Hàn Y vẫn là niệm chú nghe lọt được. . .
Ngự Cảnh rõ ràng, bản thân đã cóđiểm siêu thoát với việc làm của Vu Xá Nguyệt. Đêm hôm đó, hắn vốn có chỉ là muốn đi hỏi đi hỏi Vu Xá Nguyệt một việc mà thôi. Kết quả. . . Cái tiểu cô nương kia dĩ nhiên sẽđánh lén hắn, sẽ làm ra cửđộng như vậy. . .
Ngự Cảnh hơi cụp mắt, Hàn Y a, ngươi hiếu kỳ với nàng, ta đối với nàng không hiếu kỳ sao?
——
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đi trên đường nhỏ hồi tây viện, sắc trời cực tối, xung quanh đến một sai vặt tuần tra ban đêm cũng không thấy, hai người ôm một cái đèn lồng.
Ngưng nhi gần đây cùng Vu Xá Nguyệt luyện lá gan cũng lớn, chính là nàng đi một mình đi đường tối cũng không biết sợ.
Dọc theo con đường này, Ngưng nhi thấy sắc mặt Vu Xá Nguyệt vẫn luôn bất hảo, trong lòng có chút nóng nảy. Đã nhiều ngày tiểu thư vì làđồ, một đêm đều ngủ không ngon a.
Nàng an ủi: “Tiểu thư, người đừng suy nghĩ, ta cảm thấy tiểu vương gia chưa chắc đi nói với người khác đâu.”
“Ta cũng biết, hắn nếu như muốn vạch trần ta, sớm đứng ra giúp Vu Tịnh Hoa rồi.” Bất quá, nàng lo lắng chính là Ngự Cảnh sẽ khai ra điều kiện nàng không đủ sức. Quên đi, binh tới tướng đở. Ngự Cảnh nếu lại nhiều lần tìm đến, nói vậy chắc là nàng có thể làm được.
Nàng nghĩ, từ trong lòng ngực móc ra hoàn bội vuốt ve. Hoàn bội trong suốt, mang theo nhũ bạch nhàn nhạt ở trong tay có thể lộ ra màu da cam của ngọn đèn dầu. Bạch sắc như có khuynh hướng cảm xúc kỳ diệu.
Ngự Cảnh. . . Người này thực sự quá kỳ quái.
Vu Xá Nguyệt sâu đậm suy tư, chuyện mỗi người của tướng phủ này làm đều cũng có nguyên do, thế nhưng Ngự Cảnh bỗng nhiên xuất hiện nguyên do là cái gì chứ.
Các nàng đi tới, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên dừng cước bộ. Chỉ thấy Vu Âm Nhi đứng ở phía trước cách đó không xa, bởi vì ngọn đèn dầu hôn ám, thập phần không để cho người chúý.
Ngưng nhi hành lễ nói: “Ngũ tiểu thư.”
“Đã trễ thế này, muội muội còn không quay về.” Vu Xá Nguyệt trầm tĩnh đem hoàn bội bỏ vào trong ngực.
Vu Âm Nhi liếc mắt động tác cất hoàn bội của Vu Xá Nguyệt một cái, ngại ngùng xấu hổ cười, đi lên phía trước nói: “Bởi vì tiện đường, nên ở chỗ này chờ tam tỷ tỷ cùng nhau. Ta còn tưởng rằng đợi không được, phải đi về.”
“Vậy đi thôi.” Vu Xá Nguyệt từ bên cạnh nàng đi qua. Vu Âm Nhi vừa nghe, tắc tắc vui vẻđuổi theo cước bộ của nàng.
Dọc theo đường đi, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đều không nói lời nào, ngược lại là Vu Âm Nhi một mực nói: “Tam tỷ tỷ, ngươi là càng ngày càng lợi hại, điểu kia thật là xinh đẹp a.”
“Thật không.”
“Đúng rồi tam tỷ tỷ ~ có vị tiểu thư nói ngươi biết làm thơ, còn đặc biệt lợi hại, là thật sao?”
Vu Xá Nguyệt ngoái đầu nhìn liếc nàng một cái, “Ngươi vốn không nhiều lời như vậy.”
Vu Âm Nhi bị nàng nói sửng sốt, lập tức lúng túng giải thích: “Nga. . . Ta, ta chính là. . . Muốn cùng tam tỷ tỷ thân cận một chút. Tô tiểu thư nói, vậy phải, phải nói nhiều mới được. . .”
Vu Xá Nguyệt cau mày lại, nàng nghiêng đầu nhìn Vu Âm Nhi, thập phần khó chịu nói: “Trước chúng ta không phải là sống rất tốt. Tại sao muốn thân cận.”