Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 93: CHƯƠNG 93: CÓ YÊU KHÍ!



CHƯƠNG 93: CÓ YÊU KHÍ!

Editor: Luna Huang

“Vậy Thanh Hạnh chạy tới trong viện của tam tiểu thưđào đất làm cái gì?” Khóe miệng của Vu Lưu Vân mang cười hỏi.
Nghe nàng nói như thế, vẻ mặt của mọi người xung quanh đều là kinh hoảng, hoặc phẫn nộ, hoặc hoài nghi. Mà chỉ có Vu Xá Nguyệt vẫn là hình dạng nhàn nhạt.
Bạch Liên không biết làm sao khóc ròng nói: “Ta, ta thực sự không biết. Nàng bỗng nhiên liền vọt vào, còn có chút điên điên khùng khùng, lấy xẻng bên kia vườn hoa nhảy vào đào… Ta cũng không biết vì sao a! Nàng giống như là ma chướng tựđắc, ta là nàng, nàng còn không đểý ta. Liền, chính làđào, cũng không đào được hai cái, nàng bỗng nhiên chết…”
Mạnh Như Tuyết buông Bạch Liên ra, chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt khóc ròng nói: “Đạo trưởng! Ta cũng đã sớm nói nàng là một yêu tinh! Ngươi bây giờ tin chưa! Một kẻ ngu si trời sinh thế nào là có thể bỗng nhiên khỏi a, nàng nhất định là phụ thân trên người tam tiểu thư! Không như vậy Thanh Hạnh làm sao sẽ không giải thích được liền chết như thế!”
Vu Xá Nguyệt cũng bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, trách không được Mạnh Như Tuyết muốn đích thân đến Hương Sơn cầu phúc mời người. Phỏng chừng nàng là muốn mang tiền tài thu mua một đạo sĩ, nhưng đạo sĩ chân chính tu hành ở Hương Sơn không cảm kích. Cho nên nàng liền ở trên đường mang “Kỳ văn dị sự” của tướng phủ giảng cho người ta nghe, nói là muốn nhân gia tìm hiểu tướng phủ một chút, trên thực tế là nói vấn đề yêu ma.

Mạnh Như Tuyết chắc là thật tình chân ý cho rằng Vu Xá Nguyệt là yêu ma, phản ứng của nàng kích động đầy chân thực.
Đạo sĩ kia tựa hồ không biết đáp lại Mạnh Như Tuyết, hắn cau mày gương mặt do dự.
Mạnh Như Tuyết xoay người lại quỳ gối trong vườn hoa, cầm lấy vạt áo của Thanh Hạnh khóc ròng nói: “Thanh Hạnh a! Ngươi, ngươi thế nào bị người xấu hạđộc thủ! Hôm nay nàng giết ngươi, ngày mai không chừng giết ai a! Yêu ma này thực sự là pháp lực quá lớn, đạo trưởng sau này tướng phủ xong rồi!”
Quả nhiên, lão thái thái nghe xong sắc mặt biến đổi lớn, khẩn trương kéo đạo sĩ hỏi: “Đạo trưởng! Trên người tôn nữ của ta thật có yêu ma? Đúng, đúng rồi! Nàng đã từng điêu khắc cho ta một con mộc điểu, mộc điểu kia dĩ nhiên biết bay! Vậy rốt cuộc là có phải yêu thuật hay không? Ta đã nhiều ngày mỗi ngày thưởng thức, vật kia đặt ởở bên cạnh ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!”
Kết quả… Vu Xá Nguyệt bây giờ là nhìn thấu đám người kia. Cao hứng được người ca ngợi khích lệđó là thông thần, hiện tại gặp chuyện không may cái gì cũng còn chưa điều tra ra, trước hết hoài nghi nàng là yêu vật. Tương phản này thật đúng là châm chọc a. Nàng thực sự là uỗng phí tâm tư.
Đạo sĩ có chút hơi khó, “Bần đạo thực sự tìm không được ác quỷ, có lẽ là năng lực của bần đạo hữu hạn, không bằng lão phu nhân người mời cao minh khác?”
“Nhưng ——”
Khương Tình Tuyết tiến lên trấn an lão phu nhân nói: “Nương ngươi đừng có gấp, ta cũng không biết dưới hoa viên này để vật gì! Dĩ nhiên gọi Thanh Hạnh đi daod, thậm chí còn đánh mất tính mạng, chúng ta mở bùn đất xem một chút đi! Nhiều người như vậy, tổng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Liễu di nương cũng mau chóng tán thành, “Đúng vậy, đạo trưởng đãở, hơn nữa thanh thiên bạch nhật Càn Khôn lang lảnh, yêu ma gì còn dám ngược!”
Lão phu nhân nghe liên tục gật đầu, “Như vậy cũng tốt, Nguyệt nhi ngươi không cóý kiến gì chứ.”
Vu Xá Nguyệt diện vô biểu tình, mấy người này chắc là sớm muốn đào đất của nàng, nàng còn có thể cóý kiến gì, “Ta tự nhiên là nghe tổ mẫu, chỉ làđáng tiếc những hoa này, nởđẹp vậy liền bịđào ra.”
——
Vu Hàn Thiên lập tức để sai vặt đến xới đất, mọi người an vịở trên ghếđá trong viện nghỉ ngơi chờ.
Địa phương lớn bằng bàn tay, rất nhanh hải đường bịđào không còn gì nữa, trong không khíđều mang hương vị hoa bị nghiền nát.
Trong đó một sai vặt chạy tới quỳ xuống đất nói: “Lão gia, đãđào xong.”
Nghe được câu này, tất cả mọi người kích động nhìn sang, vưu kì Bạch Liên hầu như sắp đứng lên. Mạnh di nương nhịn không được đi đến bên kia đi hai bước, chỉ có Vu Tịnh Hoa cũng không dám nhìn tới, đây hết thảy đều bị Vu Xá Nguyệt thu hết vào đáy mắt.

Lão phu nhân lập tức truy vấn: “Bên trong có vật gì?”
“Hồi lão phu nhân, bên trong không có gì cả.”
Vẻ mặt Vu Tịnh Hoa vô cùng kinh ngạc, nàng trước còn không dám giương mắt nhìn, hiện tại vừa nghe liền bật người chạy tới xem.
Lão phu nhân vừa nghe thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà Khương Tình Tuyết lại không tin, “Các ngươi đào tỉ mỉ chưa?”
Sai vặt chỉ thiên đốn địa bảo đảm, “Phu nhân, đất này ta đào hai lần rồi, đều có thể chỉ có hoa, thật là cái gì cũng không có.”
Khương Tình Tuyết cau mày, nghiêng đầu trừng hướng Bạch Liên.
“Điều này sao có thể?” Bạch Liên cũng là vẻ mặt bất khả tư nghị, không, sai a… Đất này tối thiểu chôn bốn tử thi a! Nàng mỗi đêm cũng sẽđúng giờ nhìn, Vu Xá Nguyệt không có khả năng dời đi mà không để cho nàng phát hiện a!
Vu Xá Nguyệt đột nhiên hỏi nàng: “Ngươi đang nói cái gì không có khả năng.”
“Ta…” Bạch Liên thất kinh, nàng nói lắp nửa ngày, mới lại nghĩ tới giải thích: “Ta chính là thấy, thấy Thanh Hạnh rồi ngã xuống, dưới có cái gì… Khắp nơi… Tay nàng đều túm xuống… Ta gọi một cái thì không thấy nữa.”
Mạnh Như Tuyết đau lòng Thanh Hạnh, nàng lui về phía sau vài bước, một cái đến lão phu trước mặt đến lão phu khóc lên, “Lão phu nhân a, người làm chủ cho Thanh Hạnh a! Thanh Hạnh đây làđang đào vậy gì, có phải giấu quá sâu hay không?”
Vu Tịnh Hoa vội vàng nói vội vàng nói: “Vậy không bằng đào xuống chút nữa xem?”

Gã sai vặt kia tận lực cất giấu không vui đối với Vu Tịnh Hoa, “Không thểđào xuống nữa, đãđào hết ba thước rồi, mặt trên đều là trồng hoa, đào quá sâu, phía dưới chính là hòn đá trong viện này, làm sao có thểđào.”
Vu Tịnh Hoa bỗng nhiên kích động khóc lớn tiếng: “Điều này sao có thể? Các ngươi tìm kỹ a! Thanh Hạnh không thể chết không minh bạch được!”
Thấy Vu Tịnh Hoa kích động như vậy, Vu Lệ Hương vẫn trầm mặc cũng nhẫn không ra tưới chút dầu, ngả ngớn nói: “Đúng vậy, nếu không Thanh Hạnh làm sao sẽ cốý chạy tới chết tại vườn hoa này? Đây cũng quá quái dịđi?”
“Tất cả các ngươi câm miệng!” Vu Hàn Thiên bị mấy người này làm đau đầu.
“Các vị.” Mọi người la hét ầm ĩ, Vu Xá Nguyệt vẫn trầm mặc rốt cục mở miệng nói. Ánh mắt mọi người đều an tĩnh đều an tĩnh rơi vào trên người nàng.
Nàng trầm ngâm chỉ chốc lát, lúc này mới hoài nghi mở miệng nói: “Người này bỗng nhiên liền chết… Chẳng lẽ không cần báo quan trước, thỉnh người khám nghiệm tử thi đến khám nghiệm, sau đó bắt phạm nhân sao?”
“…” Vu Hàn Thiên ngạc nhiên, vẻ mặt của hắn tựa hồ là bị người tát một bạt tai.
Mọi người mặt mặt tư dò xét, trong lòng tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ, thế nào bọn họ vừa vặn tập thể phạm ngu xuẩn, tại sao phải tìm “Quỷ”, rốt cuộc là ai nắm mũi bọn họđi a!
Lúc này, Ti Ti dẫn phủ y vào cửa nói: “Lão gia, phủ y tới.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.