“Có thể cưỡi lừa được không, tôi cho tới bây giờ chưa từng…” Một câu của Thư Dao còn chưa nói xong, hắc mã bên dưới đã động đậy, hí một tiếng thật dài tỏ vẻ bất mãn.
“Nói ngươi hai câu làm gì dữ vậy, còn muốn đá hậu nữa hả?” Thư Dao từ trên Tật Lôi cao lớn nhảy xuống, quay đầu lại còn không quên kích thích nó.
“Tật Lôi là liệt mã có huyết thống cao quý, ngươi nói nó như vậy, nó sẽ trả thù ngươi.” Điền Triết Dực nhìn Tật Lôi đang giậm giậm chân hừ mũi. Từ lúc hắn tìm được Tật Lôi, tốc độ đi Tây Vực của hai người cũng nhanh lên không ít.
“Kiêu ngạo khiến người thất bại, ngựa cũng vậy, thực sự là chủ nào tớ nấy.” Thư Dao bước đến bên dòng suối nhỏ, vốc nước lên rửa mặt.
Đối với công kích của Thư Dao, Điền Triết Dực đã lười đáp lại. Bất quá dọc đường có cô líu ríu như vậy, lộ trình cũng trở nên thú vị không ít.
“Tôi nói, anh đi Tây Vực tìm thuốc giải cho Hủ Liên à?” Rửa mặt xong, Thư Dao nhàn nhã ngồi xuống tảng đá bên dòng suối.
“Ừm.”
“Như vậy có phải anh vẫn còn thích Hủ Liên hay không?” Thư Dao vẻ mặt nhiều chuyện.
“Ngươi rất quen thuộc với Hủ Liên sao?” Điền Triết Dực hỏi lại.
“Tuy không phải rất thân thuộc, nhưng đã tới đây thì cũng là người một nhà rồi.” Thấy Điền Triết Dực chuyển sang chủ đề khác, Thư Dao nghĩ quan hệ giữa hai người cũng khá phức tạp
“Hủ Liên là người ở đâu?”
“Người Địa cầu.” Thư Dao không cần suy nghĩ đã trả lời Điền Triết Dực.
“Cái gì người Địa cầu?”
“Cùng người cổ đại như anh nói chuyện, khác biệt đúng là sâu như rãnh Mariana*.”
(R: rãnh Mariana: rãnh biển sâu nhất thế giới đã biết cho đến giờ).
“Hủ Liên không phải là tiểu thư Nam Cung gia sao?” Điền Triết Dực biết Thư Dao thường sẽ nói ra một ít từ ngữ kì quái, cho nên không thèm hỏi nhiều.
“Quan tâm người ta đến vậy a?” Thư Dao nhặt một viên đá, biểu tình trêu đùa nhìn Điền Triết Dực.
Gương mặt Điền Triết Dực co quắp một chút, đột nhiên có ý muốn một chưởng đánh chết cô. Dù hắn không phải quân tử nhưng trước giờ vẫn chưa từng có ý muốn đả thương nữ nhân. Vậy mà người trước mắt cứ khiếu chiến nhẫn nại của hắn, còn mang vẻ mặt đương nhiên.
“Nhìn sắc mặt anh không phải muốn đánh tôi chứ, anh đối xử với thục nữ như vậy đúng là không có thiên lý a?”
“Hừ” Điền Triết Dực hừ lạnh một tiếng. Nếu cô là thục nữ, như vậy sẽ không có quân tử hảo cầu* rồi.