“Muộn tao nam.” Một mực bôn ba trên đường, khó tránh khỏi sẽ buồn chán, đặc biệt là khi đi cùng tên Điền Triết Dực âm dương quái khí này. Thư Dao thầm nghĩ cùng hắn đi thật sự là một sai lầm.
“Nửa canh giờ nữa đến biên thành Tây Vực, đến lúc đó là có thể nghỉ ngơi rồi.” Không nhìn đến mặt Thư Dao, Điền Triết Dực nhàn nhạt nói.
“Anh một ngày đêm nói như vậy không thấy nghẹn chết sao?”
“Ngươi một ngày đêm nói nhiều vậy không khát nước sao?” Điền Triết Dực liếc mắt nhìn Thư Sao, so sánh với Hủ Liên, nữ nhân này phiền phức hơn không phải một chút. Chí ít, lấy tính cách Hủ Liên sẽ không lải nhải như vậy.
“Anh chê tôi phiền vậy mang tôi đi làm chi.” Thư Dao không chút chịu thua trừng lại Điền Triết Dực. Điền Triết Dực trầm tư một lúc, hắn vì sao muốn mang cô ra chứ, khó hiểu…
Kỳ thực lúc đầu hắn cũng không có dự định mang Thư Dao đi Tây Vực, nhưng tình huống khẩn cấp cũng chỉ có thể điều chỉnh lại kế hoạch cũ. Vốn quen độc hành, hắn không biết nên chiếu cố cô như thế nào, cũng may Thư Dao chịu được, nếu không đã sớm ngã xuống.
Thấy Điền Triết Dực không trả lời, trong lòng Thư Dao trầm xuống, chẳng lẽ hắn thực sự ghét bỏ cô? Thư Dao cứng đầu không thèm nói nữa, chỉ tùy ý để Điền Triết Dực phi ngựa đi.
Lại qua vài ngày, Điền Triết Dực cảm thấy càng ngày càng không thích hợp. Làm sao mà vài ngày nay không thấy Thư Dao lảm nhảm nữa, tuy thanh tịnh nhưng hắn lại thấy thiếu cái gì.
“Rất nhanh sẽ đến biên thành, đến lúc đó ngươi muốn nhìn một chút không?” Điền Triết Dực cúi xuống nhìn Thư Dao ngồi trước.
“Tùy tiện.” Nhẹ giọng nói hai chữ đơn giản.
Điền Triết Dực nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ là tăng tốc độ nhanh hơn.
Mấy ngày nay ngoại trừ những lúc cần phải nói, còn lại Thư Dao đều là lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa. Xóc nảy mấy ngày khiến cô khó chịu, dù thân thể cô tốt, nhưng cuộc sống ở hiện đại làm gì có vụ mỗi ngày cưỡi ngựa như vậy.
Thư Dao nhìn cảnh vật lùi về sau, thẳng thắn nhắm mắt làm ngơ, cô từ từ nhắm mắt lại cảm nhận xóc nảy trên ngựa. Đợi đến khi Điền Triết dực tìm được thứ hắn cần, cô sẽ cùng hắn mỗi người một ngã.
Điền Triết Dực tất nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Thư Dao, chỉ nghĩ bộ dạng yên tĩnh của cô rất tốt, không biết đây là dấu hiệu xa cách.