Lúc gần chạng vạng, Điền Triết Dực cùng Thư Dao đã đến thành thị lớn nhất Tây Vực. Khí hậu khô hanh cùng tường cao chót vót chính là ấn tượng đầu tiên của Thư Dao với chỗ này, quả nhiên có là có phong vị của một nước khác
Tiểu thương cùng dân chúng trên đường đều đội một loại mũ có hình dạng đặc biệt, mà nữ tử thì lại đeo khăn che mặt. Cho dù đã trễ như thế, trên đường vẫn rất náo nhiệt. Tuy Thư Dao rất muốn ngừng lại ngắm ngía một chút, nhưng nhìn gương mặt của Điền Triết Dực bên cạnh, ý tưởng đó đã bị cô quăng vào trong xó.
Lại nói đợi đến khi anh xong việc, tôi có thể một mình ở lại chỗ này từ từ chơi. Thư Dao âm thầm lên kế hoạch, bất quá có một vấn đề cô không nghĩ tới, đó là cô căn bản không có tiền.
Điền Triết Dực mang nụ cười có chứa đao kiếm hỏi vài người qua đường đã có được đáp án mong muốn. Không ngờ Tây Vực Độc Thần này lại dễ tìm như vậy, ở ngay trong khách điếm bình dân thành Bắc.
Điền Triết Dực lạnh lùng cười, ngay cả mấy người Tây Vực ở bên cạnh nhìn lén hắn cũng phải hoa dung thất sắc. Thư Dao ở phía sau cười trộm vài tiếng, trong lòng lại thầm mắng hắn lưu manh.
“Đi.” Đơn giản nói một tiếng, Thư Dao đã bị hắn ôm lên ngựa. Vốn Thư Dao định ăn mừng mình đã thoát khỏi khốn khổ, không ngờ giờ lại tiếp tục.
Tật Lôi phóng nhanh trên đường, dấy lên từng trận bụi cát vàng, trong chốc lát trên đường không ai dám ngăn cản họ. Rất nhanh họ đã đến khách điếm trong lời người qua đường nói, Điền Triết Dực xoay người xuống ngựa, vọt thẳng vào trong. Thư Dao nhảy xuống theo, xoa mông rồi cũng chậm rì rì đi vào.
“Khách quan cần gì ạ?” Lão bản khách điếm vừa thấy Điền Triết Dực hùng hổ tiến vào liền bật người đứng dậy nghênh tiếp.
“Tây Vực Độc Thần ở nơi nào? Bảo hắn ra đây cho ta.” Thanh âm Điền Triết Dực không lớn, nhưng toàn bộ người trong khách điếm đều nghe rõ ràng.
“Vị khách quan này, cái kia…” Không đợi lão bản nói xong, ánh mắt Điền Triết Dực đã ngăn lão lại. Vừa thấy đối phương như vậy, lão bản hé ra gương mặt đau khổ, khách điếm của hắn hôm nay sợ là không ổn rồi.
“Tiểu huynh đệ, thẳng hô biệt hiệu của lão hủ như vậy, ngươi là người thứ nhất a.” Trong góc là một bàn hai người, một là lão đầu ăn mặc rách rưới, bên cạnh lão lại là một nam nhân mặt mũi thanh tú.