Chạy chưa bao xa, Thư Dao đã hối hận rồi. Tại nơi không quen không biết này thì làm sao mà sống đây. Nhìn người chung quanh càng ngày càng ít, Thư Dao bắt đầu lo lắng.
“Không như vậy thì muộn tao nam chắc sẽ khẳng định mình phải cùng anh ta đi, mình là người không có chính kiến như vậy sao.” Thư Dao vừa đi vừa lầm bầm “Đều do muộn tao nam, tức chết mình.”
Thư Dao ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cô tựa hồ chạy vào một cái hẻm vắng nhỏ rồi. Thầm nghĩ không tốt, trong hoàn cảnh này nhất định sẽ có kẻ xấu xuất hiện.
“Đại ca, huynh xem cô nàng này lớn lên không tệ. Chúng ta bắt nàng đến Lệ Xuân Viên bán lấy vài phân tiền, huynh thấy sao?” Vừa định đi, hai gã đại hán say rượu đã bước đến.
“Nói rất hay, không có rượu sao được, đem nàng bán đi rồi hai huynh đệ chúng ta tha hồ khoái hoạt.” Tên có râu nói to, hai ánh mắt gian tà đáng giá Thư Dao.
Thư Dao thoáng chốc lạnh cả lưng, vừa nhắc là có liền vậy. Cô trấn định lại một chút, nhìn hai gã đại hán một trái một phải tiến tới.
“Có chuyện gì thì thương lượng nha, hai vị vừa nhìn đã biết là anh hùng hảo hán, sao có thể ra tay với một thiếu nữ như tôi chứ.” Thư Dao xanh mặt, nói ra chuyện mà ngay cả cô cũng không tin. Tuy không thích gạt người, nhưng gặp phải tình huống này cũng chỉ có thể kiên trì nói dối.
“Hai người chúng ta đương nhiên là anh hùng hảo hán rồi, cô nương nhỏ tuổi như vậy đi một mình sao được, hay là để huynh đệ chúng ta hộ tống thế nào?” Hai gã đại hán hiển nhiên sẽ không bỏ qua miếng thịt béo đã đưa đến miệng là Thư Dao.
Bị hai gã đốc xúc, Thư Dao mơ hồ đã nghe được tiếng gọi mời khách của nữ nhân cùng tiếng cười ngả ngớn của nam nhân. Thư Dao càng bước càng ngắn, cuối cùng cũng không dám động nữa.
“Ta đi, ta tự mình đi.” Thư Dao bất đắc dĩ đi ra trước, nhìn hẻm nhỏ phức tạp này cũng không biết chạy trốn chỗ nào. Cô suy nghĩ một chút, nhất định phải chạy trốn được trước khi đến Lệ Xuân Viên, nếu không cô sẽ thực sự xong đời.
“Đi mau, ca ca đang vội.” Một đại hán cười to vài tiếng, thúc giục Thư Dao. Hiển nhiên là biết đường không còn xa, đã rục rịch hưng phấn lên.
Thư Dao nhất thời tuyệt vọng, phía trước còn có một ngã rẽ nữa là đến Lệ Xuân Viên rồi. Cô hầu như đã ngửi được mùi son phấn tầm thường của các nữ nhân ở đó.