Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 167: Ngoại truyện 2: Khắc tinh của Vũ vương 12



Edit: PT a.k.a Ring.

Thư Dao trong lúc mơ hồ, nghe được đối thoại của bọn họ. Hơi nghiêng đầu, nhìn Điền Triết Dực cầm ấm sắc thuốc bước ra ngoài. Cô thật không ngờ Điền Triết Dực lại còn một mặt có nhân tính như vậy, là cô hiểu lầm hắn sao?

“Ngươi yên tâm, lấy công lực hắn mà nói, hẳn là không có vấn đề gì, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Hạo Trạch đi tới bên cạnh Thư Dao, lại đem khăn đặt trên trán cô đổi một lần nữa.

Thư Dao gật đầu, cổ họng như có lửa thiêu khiến cô không thể nào mở miệng, chốc lát sau lại chìm vào giấc ngủ. Chưa được bao lâu, cô cảm thấy đầu mình được một bàn tay to đỡ lên.

Một mùi thuốc đông y nồng đậm xộc vào mũi, Thư Dao theo thói quen nghiêng đầu tránh né. Muốn mở mắt ra, nhưng phát hiện chính mình ngay cả khí lực mở mắt cũng không có.

Người kia thở dài, còn chưa đợi Thư Dao nghĩ ra đó là ai, trên môi đã có cảm giác ấm áp, chốc lát sau, một ngụm thuốc nước được đổ vào miệng cô.

Cảm thụ được vị đắng, Thư Dao nhíu chặt mày, muốn ngậm chặt miệng lại. Nhưng không đợi cô kịp phản kháng, ngụm thuốc thứ hai đã được đưa vào.

Một chén thuốc rất nhanh đã đút xong, Điền Triết Dực xoa khóe miệng. Nhìn vẻ mặt nhăn lại vì đắng của Thư Dao, hắn lại cầm lên chén nước đường bên cạnh.

Đợi sau khi hắn đút xong chén nước đường, biểu tình của Thư Dao cũng chậm rãi hòa hoãn lại. Nhìn cô đang ngủ yên, Điền Triết Dực quay đầu lại nhìn Hạo Trạch nãy giờ vẫn đứng một bên.

“Ta cái gì cũng không thấy.” Đôi mắt Hạo Trạch liếc trái liếc phải, có tật giật mình nói.

“Nếu ngày mai nàng còn không xuống giường được, ngươi cũng không cần theo ta đi giải độc nữa.” Điền Triết Dực lạnh lung nói “Hiện tại, ngươi có thể đi ra.”

Hạo Trạch rùng mình một cái, bay nhanh biến ra ngoài. Nếu không nhờ hắn, Điền Triết Dực làm sao có được cơ hội thân mật chứ, thực sự là nam nhân qua cầu rút ván.

Điền Triết Dực sau khi thấy Hạo Trạch đã rời đi, không chống đỡ nổi nữa mà ngã ngồi trên giường Thư Dao. Vừa rồi chuyên tâm vận nội lực nửa canh giờ, khiến hắn nhất thời có cảm giác mệt mỏi.

Để sắc thuốc được nhanh hơn, hắn đã dùng toàn lực, không giữ lại chút nào cho cơ thể. Hắn sắc mặt trắng bệch, lập tức ngồi xuống điều hòa hơi thở.

Trong phòng an tĩnh lại, Thư Dao đã ngủ say, mà Điền Triết Dực thì ngồi trên giường điều tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.