“Báo ân, này thực sự là rất có ý tứ.” Nếu Hoàng hậu đã biết nói ra hắn cũng không tin vậy thì nói làm gì? Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu hắn rồi biến mất, Điền Triết Lỗi nghĩ thầm không phải là Hủ Liên thực sự chịu ân huệ gì của Hoàng huynh chứ?
“Thời gian cũng không sớm, ta về tẩm cung nghỉ ngơi trước. Vương gia mời tiếp tục ngắm trăng, khí trời ngày hôm nay tốt lắm.” Hủ Liên đứng lên nhìn trăng sáng ngoài đình, không khí ở cổ đại thật tốt, ánh trăng nhìn thấy cũng lớn đến vậy.
“Như vậy ta cũng cáo từ.” Thấy Hủ Liên đã đi, Điền Triết Lỗi nghĩ ở lại cũng không còn ý nghĩa gì.
Trở lại tẩm cung, Hủ Liên đầu tiên thấy được Điền Thần Chích đang ở trước bàn ngủ gà ngủ gật. Cung nữ phía sau cô thấy vậy muốn tiến lên đánh thức Điền Thần Chích, lại bị Hủ Liên ngăn lại. Cho bọn họ lui xuống, Hủ Liên đi tới trước bàn, nhìn một chút sơ đồ phác thảo đang bày ra trên đó.
“Quả nhiên là con trai của Điền Triết Hiên, nhanh như vậy đã dựa trên cơ sở mà phát huy được trí tưởng tượng.” Buông sơ đồ phác thảo, Hủ Liên ôm lấy Điền Thần Chích. Suy cho cùng cũng là đứa nhỏ tám tuổi, Hủ Liến ôm thấy có chút nặng.
“Ta là một nam nhân.” Điền Thần Chích nằm ở trên giường, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi lầm bầm. Hiển nhiên lời này là nói cho Hủ Liên nghe, cô lắc đầu, thay Điền Thần Chích cởi giày.
“Khi còn bé, thành tích Điền Triết Hiên so với mình tốt hơn, nếu như không phải nhờ nam nhân lưu manh kia, mình có thể cũng không có thành công như ngày hôm nay.” Hủ Liên thở dài “Điền Triết Hiên a, Điền Triết Hiên, tôi đã không còn là tiểu cô nương chỉ biết là cái bóng đuổi theo sau lưng anh. Biết trong lòng anh vĩnh viễn chỉ xem tôi như một trợ thủ đắc lực, một người lo lắng mọi việc cho anh mà thôi. Nếu không phải tôi tỉnh ngộ tương đối sớm, có thể sẽ thật sâu mà yêu thương anh, dù sao lực hấp dẫn của anh đối với phụ nữ cũng giống như khiến thiêu thân lao vào lửa vậy.”
Dời cái ghế đến trước cửa sổ, lắng nghe côn trùng thỉnh thoảng kêu vang trong bụi cỏ. Ánh trăng dường như phủ thêm một tầng ngân quang lên cung phục màu trắng của cô, Hủ Liên cảm nhận gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.
“Hiện tại anh chính là hoàng thượng, tôi làm Hoàng hậu giúp đỡ anh diệt trừ những trở ngại cũng là chuyện đương nhiên. Nam Cung gia, lẽ nào mình sẽ bởi vì bọn hắn mưu triều soán vị thất bại mà cả nhà rơi đầu, tịch thu tài sản sao? Nếu như là kết cục này mà nói, Nguyệt lão đã cho mình sống lại hẳn sẽ rất đau đầu a. Bất quá mạng của mình là do Điền gia cho, lúc đó mình tự nhiên sẽ không lùi bước.”