“Diệp Lôi, Liên Nhi thế nào rồi?” Một nam tử trung niên đang đứng trước cửa số, thấy ái tử đến liền xoay người hỏi chuyện của Hủ Liên.
“Muội muội lần này tựa hồ như thay đổi thành một người khác, con đi hỏi qua thị nữ thiếp thân của nàng, đích thật là thay đổi rất nhiều. Nhưng thật ra, con nghĩ đây lại là chuyện tốt, chí ít không phải như trước đây, mọi việc đều thể hiện ra mặt như một đứa nhỏ.” Diệp Lôi đứng trước mặt nam nhân kia cung kính nói.
“Được, vậy là tốt rồi. Ta vốn sợ nó làm lỡ kế hoạch của chúng ta, hiện tại nghe con nói như vậy thì nhất định không có vấn đề gì. Hôn quân này để Liên Nhi đợi đã nhiều năm, Nam Cung gia chúng ta há có thể chịu nhục lớn như thế? Liên Nhi đã hai mươi mới vào cung, đây là hắn cố ý, hắn cố ý khiến Nam Cung gia chúng ta hổ thẹn.” Nam nhân tức giận đánh một chưởng nát mặt bàn.
“Phụ thân yên tâm, kế hoạch lần này nhất định thiên y vô phùng*, có một số việc con có thể từ từ nói với muội muội sau.” Nghe được ái tử nói như vậy, nam nhân dần dần điều chỉnh cơn tức giận, từ từ bình tĩnh lại.
(R: thiên y vô phùng: vô cùng hoàn hảo, k có kẽ hở.)
“Lần này nhất định phải kéo tên hôn quân kia xuống khỏi vương vị, vị trí này vốn phải để ta, Nam Cung Hoành Văn ngồi mới đúng.”
“Đúng vậy, phụ thân” Diệp Lôi cúi đầu phụ họa với hắn.
Sáng sớm hôm sau, Hủ Liên đã bị Diệp Lôi gọi vào thư phòng. Cô lẳng lặng ngồi ở một bên xem thư tịch trên giá sách, cùng đợi Diệp Lôi gọi cô đến nhưng vẫn chưa nói một lời nào.
“Muội muội hiện tại đối với sử sách rất hứng thú?” Diệp Lôi đứng trước mặt, nhìn quyển sách trên tay cô. “Trước đây muội muội chính là ghét nhất phải xem loại trúc trắc khô khan này.”
“Ca ca tìm ta là có chuyện gì quan trọng muốn thương lượng?” Trở mình một cái, không ngước mắt lên, Hủ Liên biết nam nhân này gọi cô đến nhất định là nói chuyện nhập cung. Ngày hôm qua nói với nhau đôi câu vài lời, cô có thể thấy được chuỵên vào cung lần này tựa hồ là một chuyện có ẩn nhiều nội tình.
“Nếu muội muội đã trực tiếp như thế, ta đây cũng chỉ có thể nói thẳng ra. Lần này muội vào cung làm Hoàng hậu, chắc chắn rất nhiều người bất mãn muốn diệt trừ muội, đến lúc đó, phụ thân thân là Thừa tướng nhất định giúp đỡ muội.” Diệp Lôi nhìn Hủ Liên biểu tình vẫn như cũ, lo lắng không biết cô có nghe hắn nói không.
“Ta hiểu mà.” Nhẹ nhàng gấp sách lại, Hủ Liên trả sách lên giá. “Ca ca còn có chuyện gì nữa?”