“Hoàng hậu sao không nói vậy trước mặt Hoàng thương? Vậy không phải đã không có nhiều hiểu lầm sao.” Đột nhiên một thanh âm vang lên bên người Hủ Liên, làm Hủ Liên đang trầm tư suy nghĩ giật mình nhảy dựng.
Nhìn lại, Hủ Liên chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Cô ngồi xuống bên cạnh người nọ, lãnh tĩnh nhìn hắn.
“Vương gia ban đêm xông vào tẩm cung của bản cung như thế, có phải là thất lễ không?” Ngữ khí không nhanh không chậm, thế nhưng nếu như tỉ mỉ phân tích lời nói của cô có thể thấy được cô đang tức giận.
“Bản vương chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây mà thôi, nhưng không ngờ Hoàng hậu lại là một nữ tử thâm tàng bất lộ như vậy. Cho nên bản vương mới đứng trên nóc nhà một lúc.” Điền Triết Dực không cho là đúng tự mình rót trà.
“Như vậy Vương gia vì sao lại hiện thân vào lúc này vậy?” Hủ Liên đã trấn định vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn nghe lén.
“Hoàng hậu là bởi vì bản vương nghe được lời nói đó của người nên căm tức sao?” Mang theo tươi cười tà mị, Điền Triết Dực nâng mắt nhìn Hủ Liên.
“Người biết nhiều bí mật thường phải gặp nguy hiểm, Vương gia chẳng lẽ không biết sao?” Hủ Liên không hề tránh né đón nhận ánh mắt của hắn.
“Nàng chính là người đầu tiên dám uy hiếp ta, ngay cả mẫu hậu cũng chưa nói nặng với ta một câu.” Nói như vậy, nhưng trên mặt Điền Triết Dực lại nhìn không ra một chút tức giận.
“Này đúng là vinh hạnh của bản cung.” Hủ Liên tất nhiên biết không ai dám đắc tội với Vũ Vương âm trầm này, nhưng cô cũng không phải loại tự nhiên đi chọc giận người khác. Qua vài lần tiếp xúc, cô biết Vũ vương chỉ là tính cách như vậy, cũng không phải thực sự hung ác nham hiểm.
“Có biết vì sao lần đầu tiên thấy nàng lại muốn nàng đi theo ta không?”
“Bản cung sao biết được, bất quá sắc trời đã tối, không biết Vương gia khi nào rời khỏi?” Hủ Liên nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách, bị hắn nghe được đối thoại của cô với Điền Triết Hiên đã đủ áp lực rồi, bây giờ còn muốn cùng cô uống trà nói chuyện phiếm nữa hả?
“Nàng vốn không hợp với nơi hậu cung tranh đấu này, rõ ràng chán ghét lại phải ở đây. Nhìn thấu tất cả nhưng vẫn cự tuyệt lún sâu vào, đối với nàng, ta là cực kì hứng thú.” Điền Triết Dực làm như không nghe thấy lời Hủ Liên, tự mình trả lời.