Ở phòng khách được trang hoàng tráng lệ, thức ăn bày trên bàn có thể nuôi sống cả đời một nhà bá tánh bình dân. Lực chú ý của Hủ Liên đặt lên người Lan đại nhân đang đứng một bên, tên mập mạp này tuyệt đối không chỉ dựa vào vận may mà có được tài sản như hiện nay.
“Tất cả mọi người ngồi xuống đi, không nên câu nệ.” Điền Triết Hiên rõ ràng là nói với Lan đại nhân. Nghe được Điền Triết Hiên nói như vậy, Lan đại nhân tạ ân rồi ngồi bên cạnh Lan Quý phi, hắn vừa ngồi xuống, bụng đã đụng vào bàn. Cái bàn có khả năng chịu lực, chỉ lung lay một chút, Lan đại nhân biến sắc, xấu hổ ngồi xa một tí.
“Tỷ tỷ, đây chính là tổ yến tốt nhất, ngươi nếm thử.” Một trận mùi hương thổi qua, Lan Quý phi cầm một chén tổ yến nhỏ đưa tới.
“Này thực sự là cảm tạ muội muội, bất quá bản cung từ trước đến nay ăn không quen mỹ vị bậc này, thật đáng tiếc.” Hủ Liên mỉm cười, khách khí chuyển qua cho Điền Triết Hiên “Mời Hoàng thượng ăn đi.”
Sắc mặt Điền Triết Hiên lúc trắng lúc xanh, hắn bị kẹp giữa hai nữ nhân, có thể ngửi được hương khí trên người Lan Quý phi cực kì rõ ràng, cũng vì vậy mà muốn ăn giảm đi. Nhưng nếu không ăn thì lại có vẻ không thích hợp, hắn không thể làm gì khác hơn là bày ra bộ dáng hưởng thụ, nuốt một ngụm.
Lan Quý phi tuy rằng hận Hủ Liên không cho ả mặt mũi, nhưng thấy Điền Triết Hiên ăn rồi cũng không tính toán nữa. Cục diện toàn bộ bữa tối trở thành Lan Quý phi không ngừng gắp thức ăn cho Điền Triết Hiên, mà Điền Triết Hiên cũng chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.
Còn Hủ Liên thì lại nhàn nhã ăn đồ chay của mình, dù sao loại thịt cá này ăn nhiều cũng không tốt cho cơ thể. Cô cười thầm, Điền Triết Hiên, ngươi rốt cuộc cũng biết tề nhân chi phúc* hóa ra cũng không phải dễ hưởng thụ a.
(R: tề nhân chi phúc: cuộc sống giàu sang, sung sướng, nhiều thê thiếp).
Điền Triết Hiên thống khổ dùng cơm, cuối cùng lấy lí do đường xá mệt nhọc mà kết thúc bữa tối. Vừa nghe Điền Triết Hiên nói mệt, Lan đại nhân lập tức khoe nữ nhân của mình rất thạo xoa bóp.
“Không cần, đêm nay dừng ở đây thôi, trẫm và Hoàng hậu về phòng nghỉ trước.” Điền Triết Kiên kéo Hủ Liên nãy giờ vẫn như người ngoài cuộc rời đi.
“Phụ thân, thuốc con dặn cha chuẩn bị đã có chưa?” Lan Quý phi ghen ghét nhìn bóng lưng Hủ Liên, âm trầm nói.
“Thuốc này tương đối đặc biệt, chỉ sợ là phải mang từ Tây Vực về.” Lan đại nhân tán dương nhìn nữ nhi của mình, nếu cách này thành công, Hoàng hậu kia nhất định sẽ thất sủng.