Tiểu cô nương bước đến cạnh tôi nhưng vẻ mặt lại rất dè dặt hỏi:“ đại phu nói nương nương không sao sẽ nhanh khoẻ lại, nhưng nếu người cảm thấy không tốt cứ gọi nô tì, nô tì sẽ bẩm báo lên hoàng thượng dù gì người cũng là hoàng hậu không thể để mình xảy ra bất trắc“.
Lại một thông tin như trời giáng xuống tôi như hoá đá, tự dưng xuất hiện ở một nơi xa lạ đã không nói cái này lại trở thành hoàng hậu chẳng lẽ tôi lại có số kiếp cùng chung nam nhân với người khác không bao giờ tìm được hạnh phúc cho chính bản thân. Tôi lại nhớ những chuyện vừa xảy ra trong tâm vẫn cảm thấy đau lòng...
Lệ Nhi cảm thấy hoàng hậu trước mặt rất khác, khác với trí nhớ của mình trong lòng rất bồn chồn:'' nương nương người sao vậy'', tôi thoáng giật mình nhận ra mình đã ngây người một lúc nên điều chỉnh tâm tình, trấn định lòng mình rồi mới quay lại lần nữa hỏi lần nữa:'' cô nương tên là lệ nhi đúng không“.
Lệ nhi ngay người rồi gật đầu nhưng sau đó lại kinh hoảng:“ nương nương người không nhớ mô tì sao nương nương, huhu người đừng làm nô tì sợ”, tiểu cô nương bị tôi hỏi như vậy đã khóc rất thương tâm, tôi nhìn ra tiểu cô nương này thật lòng đối tốt với mình.
Tôi vốn không có người thân lại bị người mình tin tưởng phản bội nên bây giờ thấy có người lo cho mình thì cảm động vô cùng, nghĩ thế tôi bèn kéo tay tiểu cô nương đó lại trấn an:'' đừng lo ta không sao chỉ tạm thời không nhớ được gì đầu óc còn rất mơ hồ''.
Tiểu cô nương bị tôi kéo tay càng kinh sợ hơn sắc mặt trắng bệt, tôi nhìn tiểu cô nương sợ mình như thế cũng mơ hồ đoán được người chủ trước kia của thân sát này đối xử với hạ nhân như thế nào., đúng vậy tôi đã xuyên không và hiện giờ tôi không còn là mình nữa tôi đã thành một người cổ đại.
“ Đừng sợ ta sẽ không làm gì ngươi chủ yếu ta muốn biết một số chuyện về mình thôi cô có thể kể cho ta nghe không''tôi dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng hỏi chính là lúc làm sát thủ tôi không nhận ra mình có thể nói chuyện nhẹ nhàng như thế.
Lệ nhi bỏ vẻ măt hoảng sợ bằng vẻ mặt không thể tin nhưng vẫn rất nhanh kể lại mọi chuyện cho tôi biết, tôi từ từ tiếp nhận thông tin vừa ngạc nhiên với tất cả thông tin vừa tiếp nhận, tôi biết được tên mình vốn dĩ họ và tên không khác biệt lắm chỉ có khác chữ lót là Lan nay đổi thành Lam.... Trần Lam Anh.
“vậy trong cung có tất cả bao nhiêu phi tần” chuyện này tôi chỉ bâng quơ hỏi cho biết
“ Hậu cung chỉ có hoàng hậu, hoàng thượng vốn không muốn nạp phi sở dĩ.... sở dĩ...” Lệ nhi có vẻ do dự không nói tiếp.
“ Sở dĩ làm sao?”
Lệ nhi không dám nói sợ tôi nổi giận vì thế tôi trực tiếp đoán:“ sở dĩ lập ta làm hậu là vì phụ thân ta cùng các triều thần ép buộc phải không”, đó là suy đoán của tôi nhưng khi Lệ nhi gật đầu thì tôi mới chắc chắn xem ra hoàng thượng này cũng không tệ lắm.
“ được rồi cảm ơn ngươi ta phải nghĩ ngơi có chuyện gì ta sẽ gọi” Lệ nhi rời đi tôi mới từ từ thanh tĩnh lại suy nghĩ về mọi chuyện một lần nữa, nếu cứ tiếp thu thông tin như thế tôi sợ đầu óc sẽ hỏng mất.
Trong phòng tĩnh lặng lạ thường tôi đang cố xử lí những thông tin lúc nãy thì bỗng đâu phát ra một giọng nói, tôi từ từ nhắm mắt nằm xuống giường chìm vào ảo cảnh, tôi thấy mình đi trong một màng sương cứ đi trong vô hướng rồi từ xa phát ra một giọng cười:“ ha ha ta đợi cô cũng thật lâu...”
“ ai..” tôi cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng nói.
“ ta là ai cô không cần biết ta đưa cô đến đây, và đến đây là số mạng của cô nó đã được định trước”
“ cái gì là người đưa ta đến đây, vì sao cái gì là định trước”
“ thiên cơ bất khả lộ, cô có thời gian một năm ở đây sau một năm có thể trở về chỉ sợ lúc đó cô lại không muốn về”
“ Nói vậy tôi không còn lựa chọn khác sao”
“ không có đây là số kiếp, để cô có thể thuận lợi sinh sống ta cho cô toàn bộ kí ước và một túi gấm, trong túi gấm sẽ xuất hiện 3 món đồ cô muốn có chỉ cần cô suy nghĩ về nó, nhiệm vụ của ta kết thúc tạm biệt“.
Làn sương biến mất tôi tĩnh dậy trong tay cầm chặc túi gấm đây là số mệnh đã không thể thay đổi.