Thấy hắn đến song nhi vội vàng rời đi, để lại nàng cùng ba người bọn họ nói chuyện. Bọn họ thà đi luyện tập chứ không muốn ở lại đây nghe câu chuyện nhàm chán này.
Thấy Tuyết Nhi và Lệ Nhi rời đi Tiểu Điệp vội cản lại:“ Bọn ngươi muốn đi đâu”rồi sau đó chỉ tay vào Tuyết Nhi:“ Ngươi đụng phải ta muốn trốn à“.
Tuyết nhi cũng chẳng vừa đớp lại:“ Ta đã xin lỗi ngươi rồi, là ngươi cố tình gây khó đễ ta thì có“.
Tiểu Điệp quyết không thua:“ Ta không nghe thấy ngươi xin lỗi, chi bằng hiện tại quỳ xuống xin lỗi ta, ta miễn cưỡng tha cho ngươi“.
Tuyết nhi không tức giận quay sang Lệ Nhi:“ Ngươi nói xem khi nãy ta xin lỗi một người điếc nha, còn không biết tiếng của người nữa chứ thật là sai lầm“.
Tiểu Điệp tức giận chỉ tay vào Tuyết nhi:“ Ngươi...... ngươi....”
“ à ngươi muốn chỉ tóc của ta à, ta mới chải đó ta cảm thấy đẹp lắm, ngươi cũng thấy vậy à”Tuyết nhi bộ dạng không chọc tức ngươi ta không vừa lòng.
“ Ngươi.... ngươi....”
“ À ở đây nhiều ruồi lắm mở miệng to thế coi chừng nó bay vào thì khổ, đau bụng thì khó coi lắm đó“.
Song Nhi nói xong rời đi bỏ lại cho nàng ta một cục tức to đùng, hắn cũng nhếch mép cười, Tiểu Xuân bộ dạng kiềm nén, còn nàng rất không khách khí cười to” ha...ha....ha....ha“.
Vừa bị cho ăn cục tức, thêm bị cười nhạo nàng ta tức giận mặt đỏ bừng chạy đến bên hắn:“ Biểu Ca bọn họ khi dễ muội “
Tiểu Điệp vừa kéo tay hắn vừa làm nũng, hành động này trước mắt nàng vô cùng chướng mắt, nàng khẽ ho:“ nên xem đây là chỗ của ai, các ngươi như thế ra thể thống gì“.
Giờ hắn mới chợt tĩnh lúc nãy lo cười không để ý, giờ nhìn lại tình hình rất không ổn hắn làm không khéo thì nguy cơ không được vào phòng rất cao. Hắn đã có kinh nghiệm khi nàng tức giận, hình phạt đó khủng khiếp với hắn.
Hắn tránh xa cánh tay của Tiểu Điệp:“ Muội đừng có nháo nữa”
Rồi nhìn qua nàng khẽ nói:“ Nàng đừng hiểu lầm hai nàng là biểu muội của ta thôi, phụ thân họ muốn gởi họ đến đây nhờ vã vài tháng rồi sao đó sẽ đón họ về”
Nàng dịu xuống:“ À thì ra là vậy”
Một bên thấy hai người trò truyện Tiểu Điệp ghen tức, nàng là ai sao biểu ca lại nhân nhượng, cư xử dịu dàng như thế chứ, đoán chừng đây chỉ là một phi tử nho nhỏ, sao huynh ấy lại quan tâm như thế.
Tiểu Điệp biết được tính cách hoàng hậu không tốt, cực ghét nữ nhân nào bên cạnh Biểu ca, nay thấy nữ nhân này bên cạnh biểu ca chẳng lẽ hoàng hậu không xử trí chứ, hay là hoàng hậu không biết sự hiện diện của người này, xem ra nên đến Điệp Trung Cung một chuyến.
Nhưng có một điều Tiểu Điệp không biết, người nàng vừa nhắc đến đang sờ sờ ngồi trước nàng ta.
“ Biểu ca nhất định phải lấy lại công bằng cho muội” Dẹp suy nghĩ đó đi Tiểu Điệp tiếp tục làn nũng, đoán trừng hôm nay không xử trí thì không cam lòng.
Nhưng phải làm nàng ta thất vọng rồi, không biết nàng nói gì vào tai hắn mà sắc mặt hắn biến đổi vội rời đi.
Hiện giờ chỉ còn lại ba nữ nhân đối diện nhau, thấy biểu ca rời đi Tiêu Điệp ngỡ ngàng đây là chuyện gì chứ.
Nàng cũng không biểu hiện gì khác chỉ gọi người đến:“ Người đâu“.
“ Có thần ạ” một Tiểu thái giám đang cung kính đứng một bên, chứ không quỳ ( nàng nói họ không cần quỳ trước nàng).
“ Ngươi sắp xếp chỗ ở cho hai người bọn họ, rồi đưa họ đi nghỉ đi”
“ Vâng ạ,mời”thái giám lui xuống.
Sau khi nghe hắn giải thích thì nàng đã hiểu tất cả, nên không muốn chấp nhất nữa,còn Tiểu Điệp cái gì cũng không hiểu. Nàng vốn muốn đến đòi lại công bằng, chớ không phải đến đây nhận chỗ ở mà.
Tiểu Thái giám dẫn hai người họ đi, nàng vội lên tiếng:“ Tiểu Xuân cô nương có thể ngồi đây trò truyện một lúc không“.
Nghe nàng gọi Tiểu Xuân bình tĩnh đứng lại, đợi hai người kia đi xa nàng mới chỉ tay xuống ghế:“ ngồi đi“.
Tiểu Xuân bình tĩnh ngồi xuống:“ Chẳng hay hoàng hậu nương nương gọi ta lại có việc gì“.
Nghe Tiểu Xuân nói thế nàng không hề bắt ngờ, ý cười trong mắt tỏ ra:“ Ngươi biết“. Tiểu Xuân gật đầu.
Nàng cũng không vòng vo hỏi:“ Ngươi là ai“.
Tiểu Xuân giật mình cũng nhanh chấn tĩnh đáp:“ không biết người có ý gì, ta là Tiểu Xuân biểu muội của hoàng thượng“.
“ Phải không, người che dấu khí rất tốt nhưng không qua được mắt ta đâu”
Tiểu xuân kinh ngạc đoán vị hoàng hậu này không phải là người bình thường:“ Ngươi nhận ra“. Nàng không né tránh trả lời;” Đúng“. “ Tại sao“. Ý cười nàng càng sâu:“ ta cũng có“.
Khí chất đến từ một sát thủ được giải phóng mạnh mẽ, cường hãng phá ra từ cơ thể nàng, làm Tiểu Xuân king ngạc.
Nàng đã dự đoán trước được phản ứng của Tiểu Xuân nên hỏi tiếp:“ Ngươi không phải người thế giới này” rồi lấy chiếc điện thoại ra” Ngươi biết cái này là gì chứ, ta nghĩ ngươi cũng có một cái“.
Tiểu Xuân đã thay vẽ ngạc nhiên bằng kinh hỉ:“ ngươi giống ta”
Nàng hỏi lại:“ ngươi nói xem” câu hỏi thay cho lời thừa nhận.
Nàng đưa ra một yêu cầu:“ trao đổi thân phận “
“ Được”
Nàng nói trước:“ hiện đại 2016, New York,số 1, Ảnh Hồ”
Tiểu Xuân nói sau” Hiện đại 2016, Paris số 2, Mị hồ“.
Thân phận họ đặt thù ý nghĩ của những con chữ đó là gì chương tiếp sẽ biết