Lúc này đám người các nàng đang đứng trước cổng thành sừng sửng, thị vệ có nề nếp gác hai bên tránh sự đột nhập của kẻ gian.
Thấy các nàng bước tới thị về liền mở cổng cho ra ngoài, đây cũng không phải lần đầu bọn họ kéo bè kéo phái ra ngoài, nên thì vệ cũng chả có hứng ngăn cản, với lại có lệnh bài đó thì biết là thân tính của hoàng thượng rồi.
Bọn người các nàng sau khi ra thành thì chia nhóm tách đi riêng tìm chỗ vui chơi, chỉ có khi về là tập trung lại cùng vào thôi.
Hiện giờ nàng, tiểu Điệp, Tiểu xuân và song nhi là người cùng một nhóm. Tiểu Điệp khi biết thân phận của nàng thì thoạt đầu bàng hoàng không tin, nhưng giờ thì đã hoàn toàn tin tưởng rồi.
Bây giờ Tiểu Điệp giấu vẻ ngạo mạn thay bằng đáng vẻ hiền lành, làm nàng thấy có chút không thực tế.
Bọn họ bước vào Vạn Tiêu Lầu một tửu lầu lớn và nguy nga nhất kinh thành để nghĩ ngơi, tiểu nhị ở đây vô cùng ân cần đưa họ đến một giang phòng cách biệt tránh bị gây phiền nhiễu.
Trên đường bọn họ đến giang phòng đó nàng vô tình nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đi hướng ngược lại, không ai khác chính là phụ thân và Đệ Đệ của hắn tam hoàng tử Lăng Bắc Thương.
Nàng nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp thôi, nào ngờ lát sau nàng phát hiện ra một sự trùng hợp nữa là nàng ngồi ở phòng cạnh bọn họ.
Tạm thời không có gì nói đến. Bọn họ ngồi vào bàn gọi món Tiểu Điệp mới chút dè dặt hỏi:“ Tỷ là hoàng hậu thật sao“.
Nàng:“ Có thể coi vậy đi“.
Tiểu Điệp:“ Nhưng ta nhớ là.....”
Nàng:“ ý ngươi là không giống sao“.
Tiểu Điệp gật đầu.
Nàng cười ha hả nói:“ con người ai chẳng thay đổi“.
Tiểu Điệp:“ Lúc trước đắt tội với tỷ là ta sai cho ta xin lỗi”
Nàng:“ không sao ta không để bụng đâu”
Tiểu Điệp nhẹ nhỏm hẵng, quay sang Tiểu Xuân ngờ vực:“ Thái độ này chẳng lẽ tỷ đã biết trước sao“.
Tiểu Xuân không có ý nói không chỉ bình thản gật đầu.
Khúc mắt cưỡi bỏ Tiểu Điệp lại vui vẽ như bình thường đánh chém thức ăn, nàng chỉ uống một chun trà thì bỗng nghe bên phòng kế có tiếng nói còn cười nữa nàng nổi hứng tò mò.
Để Tiểu Điệp lại cho Song nhi lo, nàng kéo Tiểu Xuân qua bên mình nói nhỏ.
Nàng:“ Ta vừa gặp người quen “
T. Xuân:“ Hai người lúc nãy”
Nàng:“ sao ngươi biết”
T. Xuân:“ suy đoán, mà chỉ là gặp người quen có chuyện gì quan trọng đâu”
Nàng:“ Ta không biết nhưng cứ cảm thấy gặp họ nơi này không bình thường chút nào“.
T. Xuân:“ Đi...”
Nàng:“ Đi đâu”
T. Xuân:“ trèo nóc nhà nghe lém là biết chứ gì”
Nàng:“.....????? “
~~~~~~~~~~~~~~~~
Giang phòng bên cạnh.
Hai người nam nhân ngồi đối diện với nhau, ngoài ra trong đó còn có một vài người ăn mặt hơi kì lạ. Nàng trên nóc nhà nhìn xuống thấy không có gì bất thường cho lắm.
Bỗng Lăng Bắc Thương cất tiếng nói:“ kế hoạch của chúng ta thế nào rồi“.
Người lạ mặt:“ Ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, khi nào Tam hoàng tử lên ngôi vua đừng bỏ bọn ta là được rồi“.
Lăng bắc Thương:“ Haha ta giày công sắp xếp hạ đọc ngũ đệ mối đe dọa chỉ còn hoàng huynh thôi, cũng mai tứ đệ biết điều không thì đó cũng là một cái gai trong mắt“.
Thừa tướng:“ Tuy mọi chuyện đã ổn thỏa nhưng hắn mưu lực vô cùng ta sợ....”
Lăng Bắc Thương:“ Thừa tướng xin yên tâm đi, ta biết được người mà huynh thương yêu nhất là hoàng tổ mẫu cùng hoàng hậu, lợi dụng hai người này chắc chắn sẽ không lo ngại“.
Người lạ mặt:“ Nghe nói hoàng hậu là nữ nhi thừa tướng mà sao lại....”
Thừa tướng:“ Đúng là nữ nhi của ta nhưng ngươi yên tâm sau khi thâu tóm được hoàng thượng, nàng ta sẽ được Tam hoàng tử thu nhận làm phi, lúc đó hai đứa con của ta điều là phi tử hoàng thượng“.
Tam hoàng tử:“ Nàng xinh đẹp thế ta có thể cho nàng làm hậu cũng được nói chi phi tử“.
Thừa tướng:“ Nàng ta chẳng qua là đứa con vô dụng, ngôi hoàng hậu đó phải của Tiểu Nhu chứ“.
Người lạ mặt:“ Đúng, hành sát nàng làm nàng đau khổ trước mặt hắn, làm nhục nàng trước mặt hắn hahaha”
Nói rồi cả dám người cười rộ lên, thừa tướng cười với vẻ thích chí ông xem đứa con này là công cụ.
Nàng ở trên đó nghe hết vẻ mặt lạnh dần, cảm giác nàng quả thật không sai đúng là có âm mưu, nhưng không may đễ nàng nghe hết rồi để xem nàng làm sao trị bọn họ, lấy nàng cợt nhã ư nàng làm bọn họ sống không yên.
Tiểu Xuân vẽ mặt cũng chẳng vui vẽ gì cả, âm trầm thấu xương.
Tiểu Xuân:“ Ngươi nghĩ sao”
Nàng trào phúng:“ họ đã bày ra như vậy e rằng ta phải phối hợp một chút”
Tiểu Xuân:“ ý ngươi là....”
Nàng:“ tương kế tựu kế nhưng ta cần ngươi giúp ta một việc”
Tiểu Xuân:“ Được ta giúp người”
Nghe xong đoạn hội thoại đó tâm trạng nàng không biến hoá vui vẻ dạo chơi rồi tập hợp về cung, Tiểu Xuân khâm phục trước nàng đúng là số một không thể xem nhẹ.
Thật ra nàng đang suy nghĩ trong đầu về vị hoàng tử bị hạ độc với người hắn nói đến hôm đó phải chăng là một người, nàng cần về sớm để điều tra rõ ràng.