Hoàng Hậu Tái Hôn

Chương 5



Hoàng đế đã chứng kiến cảnh Laura lăng mạ người mà hắn đang say mê. Một cảnh đáng xem đấy nhỉ.

Laura và các thị nữ khác nhanh chóng hành lễ, nhưng hắn chỉ trừng mắt nhìn họ. Ta mới gặp Sovieshu trong cung lúc trước nên chỉ đứng lặng thay vì chào hỏi lại. Sovieshu nhìn Laura, rồi lại quay sang Rashta.

"Chúa ơi."

Sovieshu thở dài. Mắt Rashta ươn ướt, chắc hẳn vì quá đỗi bất ngờ, và đôi mắt tròn xoe khiến cô ta càng giống một con thú đáng thương đương sợ hãi.

"Đừng khóc."

Bất chấp những nỗ lực dỗ dành, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt Rashta.

"Ta bảo là đừng khóc mà."

Dù giọng điệu của hắn có chút cộc cằn, Rashta không ngừng khóc. Cô ta có vẻ chẳng sợ hãi gì cái thái độ lạnh lùng của vị đế vương kia. Ta vẫn cứ nhìn chằm chằm như vậy. Khi Rashta tiếp tục khóc, trước sự ngạc nhiên của ta, Sovieshu lấy ra chiếc khăn tay thêu màu vàng và đưa nó cho cô. Những giọt nước mắt chẳng ngừng kể cả khi chiếc khăn tay được đưa tới, Sovieshu bèn thở dài và tự tay lau mặt cho Rashta.

"Nàng phiền phức thật đấy."

Có chút gì đó như là lo lắng trong giọng của hắn, và tim ta bỗng nhói lên. Không, điều đó là tự nhiên.. Rất bình thường. Ta nhớ lại lời của nữ bá tước Eliza, xoay người lại và ra lệnh cho các thị tùng đi theo.

"Đi thôi, chân ta đau rồi."

Ta không thể ngăn Sovieshu lập thiếp, nhưng ta có thể ngăn bản thân nhìn thấy điều đó. Các thị nữ cũng nhanh chóng bước theo ta.

"Khoan. Dừng lại."

Sovieshu gọi giật ta lại khi mới chỉ đi được vài bước. Đầu tiên là Rashta, giờ là hắn? Sovieshu nhìn chằm chằm vào Laura và chỉ vào cô bé.

"Hoàng hậu, để ả thị nữ đó lại đây."

"Để làm gì?"

"Để ả lại đây."

"Cô ấy là thị nữ của ta. Chàng cần hỏi ý kiến ta trước."

Mặt Laura tái đi. Ta bỗng thấy một cơn gió đáng sợ thổi ngang qua dòng suy nghĩ.

Hắn chắc sẽ không trừng phạt Laura vì những gì cô bé nói với Rashta, đúng không? Mặc dù lời nói của Laura quả thật không được mẫu mực, cô bé vẫn là nữ thị tùng của Hoàng hậu. Mặt khác, Rashta thậm chí còn chẳng phải là phi tử của Bệ hạ hay là một quý tộc bậc thấp. Cô ta thậm chí còn giống như một nô lệ bỏ trốn. Việc bị Sovieshu trừng phạt công khai chắc chắn là một nỗi ô nhục với Laura.

Cũng như với ta – Hoàng hậu.

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn lại quay đi nhìn Laura.

"Cô ta là thị nữ của Hoàng hậu, nhưng cũng là con dân của ta. Sao cô ta lại dám nói như thế chứ?"

"Vậy ta sẽ khiển trách cô ấy."

"Nàng nghĩ khiển trách một người sẽ làm người đó ngừng việc gọi người khác là bẩn thỉu? Đương nhiên không có chuyện đó."

Sovieshu ra lệnh cho một tên lính canh gần đó, hất cằm về phía Laura.

"Nhốt cô ta trong ba ngày, chỉ được đưa nước và bánh mì cứng vào."

Mặt Laura trắng bệch cả, và các thị tùng khác khẽ kêu lên đau khổ.

"Hơi quá đáng rồi đấy, thưa Bệ hạ."

Ta bước về phía trước, nhưng Sovieshu nhìn thẳng về phía ta một cách lạnh lùng.

"Cô ta gọi một người phụ nữ đang ngồi xe lăn, thậm chí còn chẳng bước đi tử tế là đồ bẩn thỉu. Nàng có nghĩ như vậy là quá đáng không?"

"!"

"Ồ phải, nàng chỉ đứng xem trò hay thôi mà. Hẳn nàng cũng nghĩ như vậy nhỉ?"

"Thị nữ của ta chỉ ngăn cô ấy lại vì đã túm lấy tà váy của ta thôi."

Cái nhìn của Sovieshu càng trở nên tối dần.

"Tại nàng đi quá xa cô ấy."

"Bệ hạ."

"Và việc nắm váy thì sao chứ? Bộ váy của Hoàng hậu còn quý giá hơn cả bàn tay con người cơ à?"

"Vậy ta sẽ nhờ người hầu của chàng túm lấy gấu áo choàng của chàng nhé? Tấm áo choàng không quý giá bằng bàn tay con người cơ mà, vậy vẫn được đúng không?"

Sovieshu nhướng mày và nhếch mép.

"Điều đó thật vô nghĩa, nàng nghĩ hai tình huống đó giống nhau ư?"

"Có khác à?"

"Khác chứ."

"Vậy điểm khác biệt là gì đây?"

"Rashta không phải là người hầu."

Ta muốn hỏi hắn liệu ta có thể đổi lại ví dụ của mình được không, kiểu như chàng sẽ làm gì nếu tiểu thiếp túm lấy y phục.

"Nhốt thị nữ của Hoàng hậu lại trong năm ngày."

Trước khi ta có thể nói gì khác, Sovieshu đã ra lệnh tăng hình phạt. Ta càng chống đối lại lệnh, hắn sẽ càng tỏ ra hà khắc hơn.

Ta thấy Rashta ngồi phía sau Sovieshu, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào hắn như thể nhìn vào một vị anh hùng. Điều ta muốn nói suýt tràn ra khỏi khoé miệng, nhưng ngay cả Hoàng hậu cũng không thể lật lại mệnh lệnh của Hoàng đế. Ta có thể mở một phiên tòa để chống lại hình phạt của Laura, nhưng chờ đến lúc phiên tòa được mở thì cô ấy cũng đã được thả ra rồi.

"Thần xin chấp nhận hình phạt này, thưa Bệ hạ."

Khi ta đang khó chịu vì thua Sovieshu, Laura nhanh chóng bước về phía trước. Mặt ta đỏ lên, vì xấu hổ, và vì tức giận.

"Đi."

Thay vì hỏi tại sao người phụ nữ đó lại lảng vảng quanh chính điện, Sovieshu khen ngợi ta đã làm việc chăm chỉ suốt một ngày.

Sovieshu và ta chẳng phải đôi tình nhân say đắm, nhưng chúng ta là bạn tốt của nhau. Và giờ sẽ không như thế nữa. Ta nghiến răng quay đi, cuối cùng đã hiểu vì sao mẹ lại khuyên không nên dây dưa với mấy ả tiểu thiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.