Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 40: Chương 40:




Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 

Chương 40: Con trai hại cha
 
“Lộn xộn cái gì, đi học mấy cái lễ tiết rườm rà này.” Tần Ninh bất lực nói: “Ta đang nói chuyện chọn vợ cho Chính Hiên, con nói xem muốn tìm người như thế nào.”
 
Tiền Chính Hiên níu cánh tay nàng, không chút khách khí nói: “Con thích cô nương xinh đẹp, dịu dàng hòa nhã thấu tình đạt lý, nếu thực sự rất xinh đẹp, vậy không dịu dàng cũng được.”
 
Tiền Nguyên Hằng ho khan.
 
Quả đúng là con trai hắn và A Ninh, sở thích cũng y hệt, A Ninh vì tướng mạo của hắn mà trong lòng nảy sinh yêu thích, hắn cũng vì vẻ đẹp của nàng mà coi nàng như trân bảo.
 
Hiện tại con trai hai người cũng chỉ muốn kiếm cô nương xinh đẹp.
 
Tiền Chính Hiên hùng hồn nói: “Phẩm hạnh con người, nếu thực sự muốn làm bộ làm tịch tất sẽ nhìn không ra, thứ duy nhất không thể làm giả chính là diện mạo, như vậy, nếu bỏ qua diện mạo mà lấy những mặt khác, nói không chừng sẽ là hai bàn tay trắng.”
 
Những thiên kim tiểu thư trong thành ai ai cũng là tinh nhân(*), nếu muốn lừa gạt Tần Ninh, vậy thì thật không dễ dàng, chỉ có khuôn mặt của bọn họ mới không lừa được ai.

 
(*)Tinh nhân: người lanh lẹ, giỏi tính kế.
 
Tiền Chính Hiên cảm thấy mình thật thông minh.
 
Tần Ninh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bèn gật đầu: “Vậy thì chọn một mỹ nhân xinh đẹp, nếu cô nương đó tốt, con cũng phải đối xử tốt với người ta, không được bắt nạt nghe chưa.”
 
Tiền Chính Hiên gật đầu đáp: “Con biết rồi, con đâu phải kẻ lăng nhăng, mẹ nghĩ sai về con trai mẹ rồi.”
 
Tiền Nguyên Hằng than thở: “A Ninh nàng quá chiều nó đấy, lấy vợ sao có thể chỉ trông diện mạo, phải biết là, người có nhan sắc hơn người, đa phần đều là người gây họa cho quốc gia.”
 
Tần Ninh liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Chàng thấy ta không xinh đẹp?”
 
Hay là cảm thấy ta gây họa cho quốc gia?

 
Tiền Chính Hiên cười tít mắt nhìn cha mình nghẹn họng không nói nên lời, rõ ràng bản thân cũng yêu mỹ sắc, lại còn ra vẻ đứng đắn, đáng đời.
 
Tiền Nguyên Hằng nghĩ một lát, vẫn nói: “Ta đâu phải hoàn toàn vì nàng xinh đẹp mới thích nàng, cho dù nàng không xinh đẹp, ta cũng sẽ thích nàng.”
 
Tần Ninh đỏ mặt, trước mặt con trai, cũng không biết ngượng, lời gì cũng nói ra được.
 
Tiền Chính Hiên chậc lưỡi: “Phụ hoàng người hơi quá đáng rồi đó, con trai người vẫn còn là trẻ con, người sao có thể ở ngay trước mặt con mà...”
 
Hừ, đúng là người cha không có trách nhiệm gì hết.
 
Y đảo mắt, cười nói: “Mẹ, hôm nay con gặp ông cậu rồi? Hắn nói hắn là cậu của mẹ?”
 
Để xem mẹ còn có thèm để ý tới cha nữa không, lúc nào cũng bắt nạt mình nhỏ tuổi.
 
Tần Ninh quả nhiên bị dời lực chú ý.
 
“Con nói ai? Cậu của ta?” Nàng nhìn Tiền Nguyên Hằng, hỏi: “Chuyện là thế nào?”
 
“Là Tô Như Hội, hắn nói mẹ nàng là tỷ tỷ ruột của hắn, nàng là cháu gái hắn, ta không tin lắm, nhìn hắn cũng không giống nàng.”
 
Tiền Nguyên Hằng sẽ không thừa nhận bản thân đang ghen, người thân của A Ninh càng ngày càng nhiều, ngay cả người cậu thất lạc nhiều năm cũng đã xuất hiện, đám người này phân tán đi bao nhiêu lực chú ý của nàng, sau này trong lòng A Ninh liệu có còn vị trí cho hắn, mắt nàng liệu vẫn sẽ nhìn thấy hắn.
 
Nghĩ một chút liền thấy vô cùng sốt ruột, thậm chí không muốn để bọn họ gặp nhau chút nào.
 
Tần Ninh suy nghĩ, “Chắc là người đó rồi, ta không nhớ cậu tên gì nữa, mơ hồ cũng có chút ấn tượng, chỉ nhớ khi còn nhỏ, có một người cậu đối xử rất tốt với ta, ta gọi hắn là tiểu cữu cữu(*).”
 
(*) Chỗ này để cậu nhỏ hay cậu bé đều không hợp nên mình giữ nguyên hán việt nhé.
 
Người này tướng mạo ra sao, tên gọi là gì, nàng không còn nhớ nữa, thậm chí còn không nhớ rõ người đó là nam hay nữ.
 
Sau này nàng không còn kí ức liên quan tới tiểu cữu cữu nữa, về sau, đôi khi có nghe Tần cử nhân nhắc tới cậu em vợ của mình.
 
Nói cho Tần Ninh, rằng nàng có một người cậu rất yêu thương nàng, chỉ vậy mà thôi.
 

Nhưng cái tên Tô Như Hội này quả thực rất giống tên mẫu thân nàng Tô Như Trinh, nói là tên hai tỷ đệ, chắc cũng không ai nghi ngờ.
 
Tần Ninh đáp: “Ta muốn gặp hắn, nếu thực sự là tiểu cữu cữu, có lẽ ta sẽ nhận ra.”
 
Cha hình như từng nhắc tới, tiểu cữu cữu và mẫu thân rất giống nhau, nàng từng thấy bức họa của mẫu thân, hơn nữa thường ngắm nhìn, chắc chắn sẽ nhận ra được.
 
Nếu nhìn không giống, vậy nhất định là giả.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn vẻ mặt thiết tha mong ngóng của nàng, chỉ đành nuốt xuống lời hoài nghi của bản thân, bất đắc dĩ đáp: “Đợi ngày mai, ta truyền hắn vào cung cho hai người gặp mặt.”
 
Còn có thể thế nào, không cho gặp A Ninh sẽ tức giận.
 
Tiền Chính Hiên cười hì hì, “Phụ hoàng thật tốt với mẹ.”
 
Tiền Nguyên Hằng trừng y, đúng là con trai ruột, đang yên đang lành lại đi gây rắc rối cho hắn.
 
Hắn thực sự không hề muốn để Tô Như Hội gặp A Ninh, nghe tên đó mở miệng ra gọi Ninh Ninh đã đủ phiền lòng rồi, nếu gọi trước mặt...
 
Mặc kệ hắn là tiểu cữu cữu của A Ninh hay ai, dù là cha cũng không được phép.
 
Tiền Nguyên Hằng ôm tâm tình báo thù, thản nhiên nói: “Ta nghe nói con gái nhà Mã thị lang lớn lên rất xinh đẹp, còn có cháu gái binh bộ Chu thượng thư cũng là mỹ nhân, hai nhà gia giáo nghiêm khắc, tính tình đoan trang, Chính Hiên con chọn lấy một người đi.”
 
“Phụ hoàng đừng hòng lừa con, Chu thượng thư mặt đầy nếp nhăn, hồi trẻ chắc cũng được tính là tướng mạo ngay ngắn, nhưng không thể so được với mỹ nam, còn về Mã thị lang, con thực sự không tin hắn có thể sinh ra con gái xinh đẹp.”
 
Tiền Nguyên Hằng hiên ngang lẫm liệt đáp: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nói không chừng Mã phu nhân dung mạo xinh đẹp, con gái sinh ra giống nàng thì sao, không thể chỉ vì thấy Mã thị lang không dễ nhìn thì cho rằng con gái nhà người ta cũng như vậy.”
 
Con gái Mã thị lang trước giờ nổi tiếng có tài, nhưng luận về nhan sắc, trong ngoài kinh thành đều không đáng nhắc tới.
 
Tiền Nguyên Hằng cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, nào có trực tiếp quyết định con dâu được chọn.
 
Tần Ninh nói: “Cha con hai người, đừng tranh cãi nữa, ta sẽ tìm cơ hội, xem xem cô nương nhà ai chưa gả đi, chọn lấy một người cả phẩm hạnh lẫn diện mạo đều tốt.”
 
“Mẹ tốt với con nhất.” Tiền Chính Hiên nói, “Sau này con và con dâu của mẹ cùng nhau hiếu kính người.”
 

“Con lấy vợ rồi, an ổn mà sinh sống là được, tuổi này của ta chưa cần các con hiếu thuận, ngược lại con còn nhỏ, ngàn vạn lần phải ổn trọng một chút.”
 
Tiền Nguyên Hằng ghen tỵ con trai thân thiết với A Ninh, hắn không nói không rằng kéo Tiền Chính Hiên dậy, chính mình ngồi xuống bên cạnh Tần Ninh.
 
Nghiêm mặt nói: “Chuyện đưa Thẩm thị tới am đường, trẫm đã phái người làm rồi, nhưng sợ có người bị mua chuộc, con đi xem xem, nhất định phải đưa người tới đó, không được để nàng ta giữa đường chạy mất.”
 
Loại chuyện Ly miêu hoán thái tử(*) không phải ít, hắn rất lo lắng, thục phi dù không có bản lĩnh gì nhưng vẫn có những người trung thành nguyện chết vì nàng, khó đảm bảo sẽ không có ai nảy sinh chủ ý.
 
(*)Trong truyền thuyết dân gian của Trung Quốc, câu chuyện về Lý Thần phi được thuật lại bằng truyền thuyết Ly miêu hoán thái tử (狸猫换太子), theo truyền thuyết năm đó Lý Thần phi cùng Lưu Hoàng hậu cùng lúc có thai.
Khi cả hai hạ sinh, Lưu Hoàng hậu sinh ra một công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một Hoàng tử. Lưu Hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con ly miêu (貍貓), nói rằng Lý Thần phi sinh hạ yêu nghiệt.
Sau đó, bà bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung đã được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời bà gặp được Bao Chửng, còn gọi là Bao Thanh Thiên (包青天). Bao công minh oan cho bà, được đón vào cung tôn làm Hoàng thái hậu. (wikipedia)
 
Đánh rắn không chết, tất sẽ lưu lại hậu họa. Hắn không muốn tạo sát nghiệp, càng không muốn lưu hậu họa về sau, chỉ có triệt để khống chế thục phi mới có thể nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay.
 
Tiền Chính Hiên trong lòng nảy sinh sự đồng cảm, y vốn cho rằng Tiền Tranh Tiền Dung đều rất ngu ngốc, đối phó với bọn họ không cần tốn nhiều sức lực, thậm chí không thấy gian nan bằng những lần tranh đoạt nhau hồi còn ở thư viện Vấn Tâm.
 
 Đến tận bây giờ mới cảm thấy có sự khác biệt.
 
Tại thư viện Vấn Tâm, mọi người dù tranh đấu kịch liệt hơn đi nữa cũng chỉ vì cái tiền đồ, tiền đồ này còn có thể thông qua cách khác để đạt được, mọi người không đến mức phải đấu nhau tới chết. Nhưng tranh đấu chốn cung đình, thực sự chính là ngươi chết ta sống, vì mạng sống, người có ngu ngốc hơn nữa cũng sẽ bộc phát ra những chủ ý khó có thể tưởng tượng.
 
Giống như cách làm của Tiền Tranh, nếu y không có khuôn mặt giống Tiền Nguyên Hằng, vậy thực sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể thanh minh.
 
“Con biết rồi, nhất định sẽ không lơ là.”
 
Cho dù mẫu tử thục phi sẽ không gây chuyện nữa, y cũng sẽ không dễ dàng buông tha, bọn họ từng muốn hãm hại y, bây giờ cũng nên trả cái giá tương ứng, ai cũng đừng mong chạy thoát.
 
Tần Ninh rũ mắt, không nói gì.
 
Chuyện xảy ra tại Tông Nhân phủ hôm nay đã sớm truyền tới tai nàng, đối với chuyện Tô Như Hội làm, nàng cũng biết rõ, nếu truy cứu xử phạt bình đẳng, Tô Như Hội có lẽ cũng bị...
 
Tần Ninh nghĩ một lát, không nhắc tới chuyện này nữa mà quay sang hỏi: “A Hằng, chàng nói với ta trước xem, chuyện hôn sự của Chính Hiên, có tiểu thư nhà ai không nên chọn.”
 
Cô nương dù tốt cũng không thể chọn người vì gia thế hay vì những nguyên nhân không thể nói, chỉ đành loại trừ.
 
Tiền Nguyên Hằng đáp: “Mấy thế gia đại tộc nổi danh đó đều không cần chọn, sớm muộn gì ta cũng sẽ cùng bọn họ đấu đá, đừng làm khó Chính Hiên và con dâu.”
 
Dù Lương gia có Lương Văn Cảnh cũng sẽ phải bị thanh toán, thế gia đại tộc chiếm cứ các nơi, khu trực thuộc dân chúng lầm than, phàm là hắn có năng lực, nhất định sẽ không buông tha cho đám người đó.
 
Tần Ninh gật đầu.
 
Nếu đã như vậy, cũng không cần kiếm phiền phức nữa.

 
Tiền Chính Hiên chống cằm nói: “Phụ hoàng, vì sao bây giờ không xử bọn họ luôn, trông thấy phiền lòng, tiên sinh con nói, triều đình hoàn toàn đủ sức chống chọi với thế gia.”
 
Còn muốn tranh thu thuế giành giật tiền tài với triều đình.
 
Tiền Nguyên Hằng cười nhạt một tiếng: “Vị tiên sinh kia của con...bỏ đi, con có từng nghe câu bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau chưa, nếu ta cùng thế gia đại tộc tranh đấu, kì thực không khó, nhưng phía sau có bao nhiêu kẻ như hổ đói rình mồi nhìn chòng chọc vào thiên hạ này.”
 
Rất nhiều thời điểm không phải ngươi có làm được hay không, mà là sau khi ngươi làm rồi sẽ mang tới hậu quả gì, hậu quả đó ngươi có thể gánh chịu hay không.
 
Nếu vì chèn ép thế gia đại tộc mà khiến thiên hạ lâm vào chiến loạn lần nữa, vậy làm chuyện này có ý nghĩa gì chứ.
 
Tiền Nguyên Hằng rất muốn châm chọc vị tiên sinh kia của Tiền Chính Hiên, con trai hắn tin lời ông ta như vậy, vừa nghĩ liền bực mình. Nhưng người ta vất vả dạy dỗ Tiền Chính Hiên bao nhiêu năm, hắn không thấy biết ơn, ngược lại lại có chút cảm giác vong ơn bội nghĩa.
 
Vẫn không nên mở miệng thì hơn.
 
Tiền Chính Hiên cũng từng nghĩ tới điểm này, nhưng y không hiểu, thực sự có người có thể lật đổ thiên hạ sao? Nói thế nào thì chính quyền tân triều đã rất vững chắc.
 
Y cho rằng, uy hiếp lớn nhất hiện giờ, chính là thị tộc.
 
Tiền Nguyên Hằng thở dài.
 
“Đứa trẻ ngốc, cha con năm đó cũng chỉ là một thống lĩnh nghĩa quân nhỏ bé.”
 
Cũng là kẻ đi tranh đoạt Trung Nguyên giành giật thiên hạ mà thôi.
 
Sự thành do người, nếu cho kẻ khác cơ hội, chắc chắn sẽ có kẻ tìm được lỗ hổng, từ đó phát triển lớn mạnh.
 
Tần Ninh ngẩng lên nhìn hắn, Tiền Nguyên Hằng vô thức vươn tay xoa đầu nàng.
 
Tiền Chính Hiên nhìn hai người ân ái, bĩu môi nói: “Được rồi được rồi, con đi trước đây, phụ hoàng thực đáng ghét, giờ mẹ cũng không thèm để ý con nữa.”
 
Hồi trước, trong mắt trong tim Tần Ninh chỉ có một mình y, từ khi có Tiền Nguyên Hằng thì khác hoàn toàn, nam nhân này còn có mặt mũi nói ‘Trong lòng nàng chỉ có mình Chính Hiên’.
 
Ta là con trai ruột của mẹ ta, nàng quan tâm thương yêu ta là chẳng phải chuyện nên làm sao?
 
Tần Ninh bất đắc dĩ nhìn cha con hai người, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, không để ý bọn họ.
 
Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Đợi con lấy vợ rồi, tất nhiên sẽ có người trong tim trong mắt chỉ có con.”
 
Tần Ninh kéo ống tay hắn, “Được rồi, hai người cũng thật là, Chính Hiên về trước đi, ta có chuyện muốn bàn với phụ hoàng con.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.