Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 50: Chương 50:




Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 50: Trước hoa dưới nguyệt
 
“Bệ hạ tha mạng, đó là ý của Lương quý phi, nương nương nói giải thể cung nữ cũng được, nhưng nếu nhóm thái giám cũng đi sẽ rất khó tìm người mới bù vào, nên đã sai nô tài giữ lại hết thái giám, nô tài cân nhắc nếu đã giữ lại tiểu thái giám, vậy giữ lại thêm vài cung nữ cũng không có vấn đề gì, hiện tại tất cả những người quét rác làm việc nặng trong ngự hoa viên, đều là người của tiền triều lưu lại.”
 
Hắn cũng không to gan lớn mật đến mức để người tiền triều hầu hạ chủ tử, chỉ là nhất thời lười biếng, hơn nữa còn có thể kiếm được chút tiền tài, hà cớ gì lại không làm.
 
Suy cho cùng đều là người làm việc, có mấy kẻ trung thành tận tâm với tiền triều? Ngươi không nói ta không nói, ai mà biết được.
 
Hơn nữa nếu có người biết, cũng có thể đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Lương Ngọc.
 
Tiền Nguyên Hằng buồn bực: “Vậy là có rất nhiều, ngươi còn muốn sống, cung nữ mấy ngày trước Mã thị lang đem đi chính là công chúa tiền triều Sơ Vân.”
 
Người đối diện mặt trắng như giấy, mắt trợn trừng thật lớn, Tiền Nguyên Hằng còn chưa kịp nói gì, đã thấy hắn lăn đùng ra ngất.
 
Tiền Nguyên Hằng im lặng một hồi, nhìn người nằm như một đống sình lầy dưới đất, cất giọng: “Người đâu, đưa hắn tới hình bộ giao cho Mã thị lang, đừng để trẫm trông thấy mặt hắn nữa.”
 
Trẫm phiền lòng, ngươi trái lại bớt việc thảnh thơi, trẫm phải làm thế nào, lại còn cầu trẫm tha mạng, không tru di cửu tộc đã là rất nhân từ rồi.
 
“Trẫm nhớ là con trai lớn của Chu thượng thư đang làm viên ngoại lang(*) tại lễ bộ, điều hắn tới phủ nội các tiếp quản công việc, Lý ma ma của Thừa Càn cung cũng đi theo hỗ trợ, kiểm kê rõ ràng lại cho trẫm, nếu còn xảy ra chuyện này lần nữa, trẫm lấy đầu bọn họ.”
 
(*) Viên ngoại lang: Một chức phó quan là chức phó quan.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn Viên Hoàn, tức giận nói: “Tên nào tên nấy gan to bằng trời, trẫm coi như được diện kiến tận mắt rồi.”
 
Viên Hoàn an ủi: “Bệ hạ, đây cũng là chuyện tốt, mặc dù ngài bị thương, nhưng có thể tìm ra phản tặc, đỡ cho hoàng hậu nương nương sau này bị người ta mưu hại, ngài cũng không bớt nỗi lo về sau.”
 
“Hơn nữa ngài nghĩ thử xem, phản tặc tất nhiên sẽ hao tâm tổn trí làm khó ngài, bọn chúng làm vậy mặc dù không tốt, nhưng không phải không muốn ngụy trang, ngài một lưới bắt hết không phải tốt sao?”
 
Viên Hoàn rất chán ghét cách làm của tổng lĩnh phủ nội các, nhưng cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất có thể bắt được công chúa tiền triều, nếu khi xưa thả đi, nàng ta ở bên ngoài làm mưa làm gió, không biết còn gây ra loại chuyện gì nữa.
 
Như hiện tại cũng tốt.
 
Tróc một tầng da tróc của bệ hạ đổi lấy an ổn, vậy cũng hời rồi.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn hắn, bất lực nói: “Ngươi cũng thực biết cách an ủi người khác, nếu ai cũng nghĩ được như ngươi thì nào có nhiều chuyện phải lo nghĩ như vậy, trẫm dạo gần đây bận tới nỗi tóc cũng rụng hết rồi.”
 
Viên Hoàn nói: “Bệ hạ thân thể tráng kiện khỏe mạnh mới rụng tóc đấy, ngài xem Châu thượng thư một bó lớn tuổi rồi, muốn rụng cũng không rụng được, mùa thu những cây rụng lá nhiều nhất đều là đại thụ to lớn, cây non cùng cây già yếu bệnh tàn, hâm mộ đến chết mà cũng chẳng rụng nổi một tầng.”
 
Tiền Nguyên Hằng nhịn không được bật cười, nói: “Viên Hoàn à Viên Hoàn, ngươi...ngươi muốn trẫm cười chết hả?”
 
“Có thể khiến bệ hạ cười nhiều hơn một chút, đó là vinh hạnh của nô tài.” Viên Hoàn đáp lại một câu, “Bệ hạ, ngài còn phải trở về với hoàng hậu nương nương, đừng tức giận nữa, ngộ nhỡ nương nương nghĩ ngài đang tức với người, ầy...”
 
Viên Hoàn lắc đầu, hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh nương nương tức giận im lặng không nói một lời, bệ hạ thì khúm núm khép nép.
 
Tiền Nguyên Hằng ngồi dựa vào sau ghế, Tiền Chính Hiên đã sớm bị đuổi đi, hắn phẩy tay, “Viên Hoàn ngươi cũng ra ngoài trước đi, để trẫm an tĩnh một lúc, mệt mỏi quá.”
 
Nếu có thể kể cho A Ninh, nói không chừng nàng còn có thể giúp hắn nghĩ cách, nhưng nếu không phải không còn cách nào khác, hắn thực sự không muốn khiến Tần Ninh và Tiền Chính Hiên lo lắng, biết bên cạnh vẫn còn mấy nhân tố không chịu yên ổn, loại lo lắng thấp thỏm này, quả thực rất khó chịu.
 
Cứ để mình hắn chịu thì hơn.
 
Tiền Nguyên Hằng nằm trong ngự thư phòng ngủ.
 

Nửa canh giờ sau Viên Hoàn mới rón rén đi vào, khẽ thở dài một tiếng, không dám làm ồn hắn, quay người trở lại Thừa Càn cung, gọi Tần Ninh tới.
 
Cái tính tình này của bệ hạ, trông thì hòa nhã, kì thực trong lòng bề bộn suy nghĩ, tâm tư nặng nề, chỉ có hoàng hậu nương nương mới có thể vỗ về.
 
Viên Hoàn cũng là lo lắng, nói không chừng hiện tại Tiền Nguyên Hằng đang âm thầm tự trách.
 
Vì sự lơ là của bản thân mà khiến trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, còn gây nguy hiểm cho hoàng hậu nương nương, tâm trạng của hắn thực sự tốt không nổi.
 
Trong ngự thư phòng chén trà Tiền Nguyên Hằng ném vỡ đã sớm được dọn sạch sẽ, toàn bộ căn phòng gọn gàng sạch sẽ trước sau như một, an tĩnh không một tiếng động.
 
Tiền Nguyên Hằng dựa trên ghế ngủ, dưới vành mắt hơi xanh đen, khi ngủ cũng không an ổn.
 
Tần Ninh lay tỉnh hắn.
 
Tiền Nguyên Hằng mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh, sau đó ngáp một cái: “A Ninh, sao nàng lại tới?”
 
Tần Ninh xoa vành mắt của hắn, bất đắc dĩ nói: “Ta buồn ngủ, một mình không ngủ được, chàng trở về ngủ cùng ta.”
 
Tiền Nguyên Hằng nhu nhu thái dương, cười đáp: “Nàng đó...được rồi, ta về còn không được sao.”
 
A Ninh cũng rất cố gắng, vì không muốn hắn cảm thấy xấu hổ, còn bịa ra lời nói dối khiến người ta dở khóc dở cười này.
 
Thời tiết bên ngoài rất đẹp, Tiền Nguyên Hằng giữa trưa lại buông rèm ôm Tần Ninh ngủ ngon lành.
 
Tối qua Tần Ninh ngủ ngon, vốn dĩ cũng không buồn ngủ, kết quả bị hắn ôm trong lòng, nhiệt độ ấm nóng trên người nam nhân truyền tới, dần dần bị hun đến buồn ngủ.
 
Nàng chớp chớp mắt, vùi đầu vào lồng ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
 
Thời gian yên tĩnh lại.
 
Khi Tần Ninh tỉnh dậy, Tiền Nguyên Hằng đã không còn bên cạnh, chăn đệm bên cạnh còn lưu lại hơi ấm nhàn nhạt, ngoài cửa loáng thoáng truyền tới mấy câu đối thoại.
 
“Bệ hạ, tin tức từ bên hình bộ nói, Sơ Vân công chúa muốn tự vẫn, đã được cứu về.” Thanh âm Viên Hoàn đè xuống thật thấp, chỉ là trong phòng rất yên tĩnh, nghe được rõ ràng từng chữ.
 
Tiếp đó là giọng của Tiền Nguyên Hằng: “Cứu về được là tốt, thái độ này của nàng ta, trẫm hoài nghi không chỉ có một người, mà người này còn quan trọng hơn cả tính mệnh nàng ta.”
 
Công chúa Sơ Vân là công chúa tiền triều, người có địa vị còn quan trọng hơn nàng ta, cũng chỉ có huynh đệ của nàng, chính là người sẽ gánh vác nhiệm vụ phục quốc.
 
Nhưng nàng ta bị bắt đã lâu cũng không thấy có ai tới cứu, có thể thấy người huynh đệ kia là một tên thỏ đế nhát gan, không gan dạ như nàng.
 
Theo Tiền Nguyên Hằng nói, còn không bằng tự dựa vào chính mình, dâng người ra để giữ mạng mình, thông thường mọi người sẽ xem nhẹ một công chúa bình hoa mỹ mạo, nàng chờ thời cơ hành động, cơ hội thành công còn lớn hơn nhiều so với dựa vào huynh đệ.
 
Chỉ tiếc là không nghĩ ra.
 
Tần Ninh nghe một lúc, không hiểu lắm, bèn ngồi dậy gọi hắn một tiếng.
 
Tiền Nguyên Hằng xoay người tiến vào, sau khi ngủ một giấc tinh thần đã sáng láng hơn, hắn cười hôn nàng một cái, “Tỉnh rồi?”
 
Tần Ninh ôm chăn ngồi trên giường, tựa như một tiên nữ xinh đẹp lộng lẫy, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ xuân, mở to đôi mắt như bảo thạch nhìn hắn.
 
Tần Ninh nói: “Sao chàng không gọi ta? Đã canh giờ này rồi, có phải tới giờ dùng bữa rồi không?”
 
“Thấy nàng ngủ ngon quá, không nỡ gọi dậy.” Tiền Nguyên Hằng cười khẽ, “Dậy đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát, ban ngày ngủ lâu quá, tối đến lại ngủ không được.”
 
Hắn nói rồi kéo Tần Ninh dậy, tự mình giúp nàng thay y phục, Tần Ninh muốn phản kháng, nhưng lại cảm thấy thực sự không có sức lực, cuối cùng để tùy ý hắn.
 
Nói là hai người cùng nhau đi dạo, nhưng phía trước là người cầm đèn, đằng sau là người hộ tống, cả trước cả sau tổng cộng mấy mươi người, Tiền Nguyên Hằng nắm tay Tần Ninh đi ở giữa, trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện nói gì. Thực ra hắn cũng có suy nghĩ đem người giải tán, nhưng lại lo lắng hình bộ bắt được công chúa Sơ Vân, đồng đảng của nàng ta sẽ chó cùng dứt dậu mà lao ra kiếm chuyện, bên cạnh không có người theo, Tiền Nguyên Hằng không thể an tâm được.

 
Chỉ có thể nắm tay trò chuyện thuần khiết không gì sánh được.
 
Đêm mùa hạ ánh trăng như nước, ánh sáng ngân bạch rót xuống nhân gian, những đóa hoa trăm hương nghìn sắc trong ngự hoa viên cũng được nhuốm một tầng sáng bạc, so với vẻ đẹp diễm lệ rực rỡ ban ngày lại tăng thêm vài phần lạnh lẽo, càng kinh tâm động phách hơn.
 
Tiền Nguyên Hằng chỉ vào một đóa hoa màu vàng nói: “Nàng xem có giống nàng không.”
 
Tần Ninh nhàn nhạt nói một câu: “Ta xấu vậy sao? Cũng không khác chàng là bao, đóa hoa béo tròn, trông lại còn ngốc nghếch.”
 
Loài hoa này rất đẹp, nhưng nếu lấy ra so sánh với người lại có vài phần diễm tục, chỉ có ngốc như Tiền Nguyên Hằng mới nói loại lời thoại không khiến người ta yêu thương được này.
 
Tiền Nguyên Hằng không phục nói: “Ta đang khen nàng đó, sao nàng cứ ghét bỏ ta như thế, nàng còn vậy nữa ta sẽ tức giận đấy.”
 
Tần Ninh không mấy thành ý dỗ dành một câu: “Ta sai rồi, chàng không ngốc chút nào, hôm nào có thời gian chàng tới võ trường luyện tập một chút cũng tốt, ta nghe nói trước đây ngày nào chàng cũng đi, thế nhưng ta lại chưa thấy lần nào.”
 
Tiền Nguyên Hằng có chút xấu hổ, trước kia quả thực hắn rất cần mẫn, ngày ngày chăm chỉ đi luyện võ, dù sao cũng là thiên hạ đoạt lấy trên lưng ngựa, một ngày cũng chưa từng lười biếng.
 
Nhưng từ khi đưa Tần Ninh vào cung, hắn mỗi khi có thời gian rảnh rỗi liền muốn cùng nàng ngọt ngào ân ái, không có thời gian cũng phải chắt nặn ra bằng được, nào có nỡ lãng phí nguyên cả canh giờ vào làm mấy chuyện vô bổ chứ.
 
Vì thế mà qua thời gian dài, thói quen kia cũng bị bỏ hoang.
 
Tần Ninh nói: “Thân thể Chính Hiên cũng không cường tráng khỏe mạnh, trước kia ở thư viện thuộc vào loại thư sinh gầy yếu, sau này chàng đưa nó đi luyện tập, cường thân kiện thể cũng tốt, bằng không ta nhìn lại lo lắng.”
 
Tiền Chính Hiên khi còn nhỏ vì gia cảnh nghèo khó, ảnh hưởng tới thân thể, tuy ngoài mặt không biểu hiện ra, nhưng kì thực cơ thể rất yếu ớt, trước còn hay sinh bệnh, mấy năm nay tuổi lớn hơn chút mới đỡ hơn.
 
Nhưng một người mười lăm tuổi, theo lí mà nói cũng không còn nhỏ nữa, thế nhưng khuôn mặt cậu vẫn là khuôn mặt non nớt của thiếu niên.
 
Trước đây cũng mời đại phu đến xem thử, đại phu nói không đáng ngại, ngoại trừ yếu hơn so với người khác một chút, cũng không ảnh hưởng gì, kêu nàng yên tâm. Khi mới vào cung nàng cũng từng hỏi thái y, Bạch lão tiên sinh cũng nói vậy, duy chỉ đề nghị nàng để yên quan sát thêm, còn cái gì cũng không làm.
 
Tần Ninh cảm thấy luyện võ cũng là cách tốt, có Tiền Nguyên Hằng ở đó, cũng không cần lo lắng dục túc bất đạt, chỉ cần thân thể con trai tốt là được.
 
Tiền Nguyên Hằng gật đầu: “Được rồi được rồi, ngày mai ta đưa nó đi, nhất định sẽ hoàn trả cho nàng một đứa con trai giống ta, được chưa.”
 
Tần Ninh cười khúc khích, duỗi tay đánh hắn một quyền: “Chàng đừng có như vậy, con trai ta là thư sinh văn nhã, không phải nam nhân thô lỗ như chàng, chàng mà dạy hư nó thì không xong với ta đâu.”
 
Một đấm nhẹ hều, không đau không ngứa, Tiền Nguyên Hằng thực sự không có cảm giác gì.
 
Nhưng vẫn phối hợp kêu lên một câu: “A Ninh nàng thật ác độc, ta đồng ý với nàng là được rồi, sao lại đánh ta.”
 
Hắn nói xong chính mình cũng nhịn không được bật cười, ôm lấy hai vai nàng cười vui vẻ.
 
Nhóm cung nhân cũng rất thức thời, cả đám ngẩng đầu ngắm trăng, kiên quyết không đi làm phiền bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương của bọn họ ân ái mặn nồng.
 
Những ngày này tốt đẹp biết bao, trước đây không có hoàng hậu nương nương, bệ hạ mặc dù tính tình vẫn luôn rất tốt, nhưng cả ngươi lúc nào cũng trầm ổn như núi, cũng không thích vui đùa với người khác, Lương quý phi với Thẩm thục phi tranh quyền đoạt thế, bầu không khí trong cung lúc nào cũng âm trầm ngột ngạt.
 
Không như bây giờ, mỗi ngày tâm tình bệ hạ đều rất tốt, cũng hay cười hơn, đối xử với người khác cũng ôn hòa hơn, hoàng hậu nương nương cũng là người hiền hòa thiện lương.
 
Bọn họ rất vui lòng tiếp tục sống cuộc sống thế này.
 
Hai người dạo quanh ngự hoa viên một vòng, mặt trăng bên trên dần lên cao, hoa cỏ phía dưới cũng dần động hơi sương, không khí trở nên ẩm ướt lạnh lẽo.
 
Tiền Nguyên Hằng sờ một bàn tay khác của nàng, quả nhiên là ấm áp.
 
“Trở về thôi, hôm nay ta phải ngủ sớm, ngày mai công việc nặng nề.” Tiền Nguyên Hằng nắm tay nàng, trong giọng nói vẫn tràn ngập ý cười.
 

Tần Ninh lật tay lại nắm lấy bàn tay hắn: “Triệu ma ma nói, trước kia chàng thường xuyên làm việc cả ngày lẫn đêm, thân thể cũng đều chịu được, bây giờ mới chỉ có một ngày, chàng tự mình xem xem bản thân đã thành cái dạng gì rồi, sau này nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, thân thể chàng khỏe mạnh mới có ngày sau.”
 
Tần Ninh xót xa, Tiền Nguyên Hằng rất biết cách điều dưỡng thân thể cho nàng, từ khi có thuốc của Bạch lão tiên sinh, nàng uống liền mấy tháng, cảm thấy thân thể khá lên rất nhiều, ít nhất bệnh cũ ho khan, đến nay cũng không thấy tái phát nữa.
 
Nhưng hắn lại không biết tự chăm sóc bản thân, cũng không thử nghĩ xem, nàng khỏe mạnh còn hắn lại gục, còn đâu thiên trường địa cửu.
 
Cái gọi là đầu bạc răng long, không phải ngươi chăm sóc tốt cho người kia, mà không quan tâm tới chính bản thân mình. Hai người cùng bên nhau tới khi bạc đầu, đó mới gọi là đầu bạc răng long.
 
Nam nhân ngốc này.
 
Nàng mềm giọng nói câu “Mới có ngày sau” có kích thích rất mạnh mẽ tới Tiền Nguyên Hằng, nam nhân này lần đầu tiên biết quý trọng bản thân, trước kia chỉ muốn yêu thương bảo hộ A Ninh, cả đời này không thương tổn nàng không rời xa nàng, nhưng lại chưa từng nghĩ nếu có một ngày hắn ra đi, A Ninh sẽ phải làm sao.
 
A Ninh nghĩ xa, cũng nghĩ nhiều hơn hắn.
 
Trái tim Tiền Nguyên Hằng ê ẩm chua xót, lại mang theo chút ngọt ngào.
 
Tần Ninh cười bảo: “Chàng nói xem, mỗi ngày được chàng dưỡng, ta cũng khỏe lên nhiều, trước mắt sống tới trăm tuổi cũng không phải vấn đề, nhưng nếu ngày sau không có chàng, ta còn sống tới trăm tuổi làm cái gì.”
 
Nàng cúi đầu, mười lăm năm trước nàng từng không muốn sống nữa, chỉ là không nỡ để Chính Hiên bơ vơ trên đời chịu khổ, khó khăn lắm mới được đoàn tụ, đời này không muốn chia xa nữa, nếu có một ngày nam nhân này rời xa nàng, vĩnh viễn không trở lại nữa, nàng thực sự không biết bản thân có thể sẽ làm ra chuyện gì.
 
Chính Hiên đã lớn rồi.
 
Nó đã có thể tự mình sống tốt.
 
Nàng nói tới cuối cùng, trong thanh âm đã mang vài phần nghẹn ngào.
 
Tiền Nguyên Hằng không nói gì, chỉ là bàn tay dùng lực nắm chặt tay nàng.
 
Lực đạo cùng nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay nam nhân truyền tới, thanh âm tuyên thệ của Tiền Nguyên Hằng vang lên khe khẽ bên tai, hắn nói: “A Ninh, ta nhất định sẽ đi cùng nàng tới ngày cuối cùng của cuộc đời.”
 
Trước đây hắn từng nói sẽ bên nàng tới già, nhưng lại chưa từng nghĩ đến một vấn đề, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, hắn lại không hề để ý tới sức khỏe bản thân, khó trách A Ninh không có cảm giác an toàn.
 
Lần này, hắn sẽ không nói nhiều nữa, A Ninh sẽ thấy A Hằng của nàng, thực sự rất cố gắng vì tương lai của hai người mà sống.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiền Chính Hiên thức dậy sớm theo Tiền Nguyên Hằng lên triều buổi sớm, vốn còn muốn trở về cung ngủ thêm chút nữa, ai dè lại bị Tiền Nguyên Hằng xách tới trường luyện võ.
 
Tiền Chính Hiên nhìn từng hàng binh khí hùng dũng khí thế trước mặt tới mức xuất thần.
 
Với sức y, cầm lên thì được, còn muốn vung đao múa kiếm thì chính là si tâm vọng tưởng, phụ hoàng đưa y tới đây làm gì, để trơn mắt ngắm sao?
 
Tiền Nguyên Hằng xoay người đi thay một thân trang phục kỵ xạ, Tiền Chính Hiên trong nháy mắt mở lớn hai mắt.
 
Áo giáp của các tướng quân Đại Càn mặc đều rất đẹp, những bộ giáp khí thế ngời ngời rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, thời điểm thắng trận khải hoàn càng rực rỡ chói mắt.
 
Bộ giáp trên người Tiền Nguyên Hằng lại không giống người thường, là bộ giáp mềm nhẹ được dệt thành từ sợi kim loại, không nặng như những loại giáp thông thường, lại có cảm giác như đang phát sáng, mặc lên người khí thế bừng bừng, uy phong lẫm liệt, càng lộ rõ dáng người cao lớn, khí thế xẻ núi lấp biển.
 
Tiền Chính Hiên nhìn không chớp mắt, có thiếu niên nào chưa từng ôm giấc mộng chinh chiến sa trường, nhưng luôn vì đủ mọi lí do mà bị hạn chế, y rất hâm mộ dáng vẻ này của Tiền Nguyên Hằng.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn y: “Con thích sao? Ta sai người làm cho con một bộ, đợi mấy hôm nữa là có, con đi đổi y phục nhẹ nhàng dễ hoạt động, hôm nay cứ...chạy năm vòng quanh võ trường đi.”
 
Hắn định nói mười vòng, nhưng trông Tiền Chính Hiên chân tay mảnh khảnh, đành sửa lại, đây là con trai ruột, không phải binh sĩ dưới trường, phải biết đau lòng.
 
Tiền Chính Hiên giật mình: “Vì sao con phải chạy?”
 
“Là ý của mẹ con, nói thân thể con không tốt, kêu phụ hoàng đưa con đi rèn luyện, con trai ngoan nghe lời, chạy đi, hôm nay chạy xong thì nghỉ, không bắt con làm cái khác nữa.”
 
Tiền Chính Hiên nghe hắn nói là ý của Tần Ninh thì ngoan ngoãn ngậm miệng, xoay người tiến vào phòng ban nãy Tiền Nguyên Hằng thay đồ.
 
Tiền Nguyên Hằng đã sớm chuẩn bị cho y một bộ trang phụ thuận tiện hoạt động, xấu quá thể đáng, Tiền Chính Hiên thậm chí không biết phải bắt đầu mặc từ đâu, hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ quái dị của cha mình, rõ ràng bản thân mặc đẹp như vậy, thế mà lại kiếm cho y một bộ xấu muốn chết.
 
Hay là nói Tiền Nguyên Hằng hiểu sai gì về y rồi.
 
Tiền Chính Hiên rất không cam nguyện thay y phục, khi bước ra Tiền Nguyên Hằng đã bắt đầu đánh với người ta trong võ trường.
 
Hai bộ giáp dưới ánh mặt đồng thời tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, cùng với □□ sắc bén cầm trên tay, ngươi một chiêu ta một chiêu, có cảm giác khí thế ngất trời.

 
Tiền Nguyên Hằng tranh thủ thời gian quay sang hô lên với y một câu: “Con trai, đi chạy đi.”
 
Tiền Chính Hiên thấy tức ngực.
 
Vị này nghe nói là cha ruột của y, tướng mạo bề ngoài giống y không sai, nhưng vì sao những phương diện khác lại khác biệt nhiều tới vậy.
 
Vì sao y không thể là nam nhân cường tráng, mà lại là thư sinh Giang Nam văn nhược.
 
Rõ ràng, nếu y là nữ nhân, y cũng sẽ thích kiểu người như Tiền Nguyên Hằng, nam tính biết bao nhiêu.
 
Còn nói chọn Chu tiểu thư, chỉ sợ Chu tiểu thư vừa gặp đã không thích y thôi.
 
Tiền Nguyên Hằng trong lòng rất không vui, hâm mộ nhìn hai người trong võ trường, sau đó mới chậm rì rì bắt đầu chạy vòng quanh.
 
Hi vọng một ngày y cũng có thể trở thành nhân vật có thể nhấc lên đỉnh đồng.
 
Tần Ninh tới lúc nào không ai hay biết, Tiền Nguyên Hằng vừa quay mặt lại đã trông thấy nàng đứng một bên thì hoảng hốt, suýt nữa thì thua.
 
Người đối diện nhìn theo tầm mắt của hắn, cũng thu lại binh khí, thanh âm như sấm dậy mà hô một câu: “Hoàng hậu nương nương vạn an.”
 
Tiền Chính Hiên cũng quay đầu, vừa định ngừng lại, Tiền Nguyên Hằng đã nhàn nhạt liếc nhìn y, dùng ánh mắt bắt cậu tiếp tục chạy.
 
Bản thân lại ném binh khí, bỏ lại đối thủ, trực tiếp đi đến trước mặt Tần Ninh.
 
Hắn cười nói: “Sao nàng lại tới đây, có phải muốn nhìn thử tư thái anh tuấn của phu quân nhà nàng không.”
 
“Ta tới xem thử xem chàng có nghe lời ta hay không.” Tần Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, lấy khăn tay giúp hắn lau mồ hôi trên trán, sau đó vỗ vỗ vai hắn, giống như trưởng bối mà khen một câu: “Khá lắm.”
 
Tiền Nguyên Hằng lắc đầu cười: “Nàng đó, đừng đi, xem phu quân nàng lợi hại ra sao.”
 
Tần Ninh đáp: “Ta đã sớm biết rồi, phu quân nhà ta khi còn trẻ đã có thể một mình đánh hổ, tất  nhiên là lợi hại, Chính Hiên đang làm gì vậy?”
 
“Nó thân thể yếu ớt, tùy tiện vào đánh sợ bị thương, ta để nó luyện tập trước đã, tốt xấu gì cũng phải rèn chút nền tảng.”
 
Tần Ninh nhìn một lúc, hơi lo lắng nói: “Chàng đừng để nó mệt quá, thương nó nhiều một chút, nó là con trai chàng đó.”
 
“Ta có chừng mực.” Tiền Nguyên Hằng cười nói, “Mệt một chút là chắc chắn, không mệt chết là được, A Ninh nàng đừng nhìn nữa, đợi lát nữa tiểu tử này không muốn luyện nữa, lại làm nũng với nàng, nàng kiềm lòng được thì sao?”
 
Hắn không tin.
 
Tần Ninh thực sự vẫn chưa có tự tin có thể cưỡng lại khi con trai làm nũng, suy cho cùng con trai cũng không phải Tiền Nguyên Hằng.
 
Nghĩ vậy, nàng xoay người muốn đi.
 
Một tay Tiền Nguyên Hằng kéo lấy tay nàng, “Trong lòng nàng quả nhiên chỉ có con trai, ta tốn sức để nàng nhìn ta như thế, nàng lại chỉ muốn đi.”
 
Tần Ninh cười khúc khích: “Trêu chàng thôi, ai kêu chàng không chịu nói thẳng, lại cứ thích vòng vèo.”
 
Nàng ngắm Tiền Nguyên Hằng từ trên xuống dưới một lượt, sự yêu thích trong mắt dường như sắp tràn ra ngoài.
 
“Bộ giáp chàng mặc rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với y phục rườm rà lúc bình thường.”
 
Nàng nói rồi vươn tay chạm vào bộ giáp của Tiền Nguyên Hằng, mặt mày rạng rỡ nói: “Ta lần đầu tiên trông thấy đó. Chỉ tiếc không được nhìn cảnh tượng chàng đánh nhau với người khác.”
 
Một thân giáp phục của Tiền Nguyên Hằng không chỉ đẹp, trọng điểm là hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Tần Ninh, bộ giáp này làm nổi bật dáng vóc vai rộng eo thon của Tiền Nguyên Hằng, ngay cả chút thịt mới mọc thêm gần đây cũng không thấy đâu.
 
Nhìn hắn, quả thật chỉ có một từ anh tuấn để miêu tả.
 
Tiền Nguyên Hằng cười đáp: “Cái này cũng không đơn giản, Viên Hoàn, đem một chiếc ghế dựa tới cho hoàng hậu nương nương, mang cả đồ ăn đồ uống tới nữa.”
 
“A Ninh, hôm nay xem xong, trở về nàng phải khen ta đó.”
 
Tần Ninh cười mắng hắn: “Da mặt chàng cũng thật dày, ta không khen chàng lúc nào, chàng còn muốn tự đòi.”
 
Nhưng nàng cũng rất vui, nam nhân của mình vừa anh tuấn lại khí phách, bao nhiêu nữ nhân phải ganh tỵ với nàng, nhưng ganh tỵ cũng vô dụng, nam nhân tối nhất trên đời này chính là của nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.