Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 65: Chương 65:




Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 65:
 
Tiền Nguyên Hằng cười nói: “Lát nữa Chính Hiên tới thì sao?”
 
Tiền Chính Hiên nghe được chuyện này, sớm muộn cũng sẽ chạy tới thăm Tần Ninh, nếu vất vả chạy tới mà cha mẹ đã lăn ra ngủ mất, y tốn công vô ích một phen, chẳng phải xấu hổ lắm sao.
 
“Vậy cứ kệ nó tới.” Tần Ninh ngẩng đầu lên đáp: “Nó sẽ không giận đâu.”
 
Tiền Nguyên Hằng còn có thể làm gì, chỉ đành yêu chiều khẽ niết mặt nàng, trèo lên giường, vẫn không quên cho nàng uống thuốc dưỡng thai, sau đó mới ôm nàng vào lòng ngủ.
 
Ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã sáng tỏ, nghe chuyện hoàng hậu nương nương gặp phải thích khách, không ít người trình thẻ bài muốn vào cung thăm hỏi.
 
Sôi nổi nhất là mấy vị phu nhân không hiểu biết gì nhưng lại có gia thế hiển hách.
 
Tỷ như, thẩm thẩm của Lương Văn Cảnh, Lan Lăng Tiêu thị, Thái Nguyên Vương thị, đều không chịu thua kém.
 
Tần Ninh nhìn thiệp, “Ngày mai truyền mẹ con Dương gia và gia quyến Chu gia, ngày kia truyền phu nhân thế gia, danh sách bổn cung đưa ngươi sau.”
 
Ai cũng có thể trình thẻ bài, nhưng không phải ai cũng có thể gặp hoàng hậu nương nương.
 
Truyền Dương gia tới cũng vì nể mặt Tĩnh An hầu, sau này Dương tiểu thư sẽ là Tĩnh An hầu phu nhân, chính là nữ nhân có địa vị nhất trong số các triều thần, còn truyền Chu gia đương nhiên là vì Chu Đồng.
 
Tiền Nguyên Hằng ngồi bên cạnh nàng: “Cần gì phải phiền phức như thế, gọi tất cả tới, để bọn họ hành lễ, xong nói vài câu là được rồi.”
 
Hà tất phải làm khó bản thân, dù sao cũng sẽ chẳng có ai dám nói năng điều gì ra ngoài, bọn họ vốn chẳng có gan này.
 
Tần Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, không ngờ lại gật đầu: “Như vậy cũng tốt, ta cũng không đủ kiên nhẫn để tiếp bọn họ, vậy ngày mai cứ gọi tất cả vào cung, gặp ở trong Thừa Càn cung.”
 
Nàng nhìn về phía Tiền Nguyên Hằng, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng không đi đâu, nàng khẽ gãi nhẹ tay đối phương.
 
“Bệ hạ đi làm chính sự đi, ta tới Trường An cung thăm Mông Mông, mang theo nhiều người, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
 
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy chỉ có ở trước mặt hắn Tần Ninh mới an toàn, bằng không sẽ xảy ra đủ loại vấn đề, hắn hiện giờ đang rất hối hận lúc nghị sự không đưa Tần Ninh tới ngự thư phòng, cho nên bây giờ nhất quyết không di chuyển lấy một bước, không muốn đi chút nào.
 
Tần Ninh chỉ đành tiếp tục nói: “Thích khách ngày hôm qua chàng không đi thẩm vấn sao, ta bị dọa sợ một phen, chàng đi bắt hung thủ sau màn báo thù cho ta đi, nghe lời.”
 
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ.
 
“Được, ta đưa nàng tới Trường An cung, sau đó đi giải quyết sự vụ, nàng ở đó đợi ta tới đón nàng, không được chạy loạn lung tung biết chưa?”
 
Sau khi đưa Tần Ninh tới Trường An cung, Tiền Nguyên Hằng không tới ngự thư phòng, cũng không đi thẩm vấn tiểu thái giám nọ, mà trực tiếp ngồi kiệu tới hình bộ.
 
Lương Văn Cảnh và Mã thị lang cùng hình bộ thượng thư đang đứng đợi trước cửa, “Thần khấu kiến bệ hạ.”
 
Lương Văn Cảnh đã sớm đoán được Tiền Nguyên Hằng sẽ tới, chuyện này chắc chắn có liên quan tới nữ nhân đang nhốt trong lao phòng kia, thực không hiểu, một nữ nhân sao có thể thông minh tài trì tới vậy, thế lực còn có thể đạt được tới mức này.
 
Bọn họ rất muốn hỏi nàng, ngươi thông minh như vậy, vì sao năm xưa không dứt khoát đoạt luôn hoàng vị của cha ngươi, tự mình đăng cơ làm hoàng đế, cũng đỡ cho chúng ta phải khổ cực tranh đấu giành giang sơn.
 
Công chúa Sơ Vân ngồi bên trong, trước mặt đặt mấy đĩa dưa muối cùng vài cái màn thầu, nàng ta nhàn nhã ăn cơm, thấy bọn hắn tới thì mỉm cười như hoa: “Sao thế, có phải chịu thiệt rồi?”

 
Tiền Nguyên Hằng nhìn nàng nói: “May mà trẫm chưa trực tiếp giết các ngươi, xem ra thiện giả thiện báo là có thật, lần này phải dùng tới các ngươi rồi.”
 
Hắn cười lạnh: “Đường đường là cành vàng lá ngọc, lại đi dựa dẫm câu kết với tiểu thái giám hầu hạ trong ngự thư phòng, khiến người ta vì ngươi mà thần hồn điên đảo, quả nhiên lợi hại.”
 
Mạt đế có vô năng tàn bạo hơn nữa thì cũng vẫn có vài phần tự tôn, khi ngụy triều đánh vào kinh thành, hắn đã trực tiếp nhảy khỏi thành lâu tự vẫn, bảo vệ tính mạng của bách tính toàn thành, nhưng con gái hắn lại làm ra loại chuyện này.
 
Công chúa Sơ Vân nuốt miếng màn thầu cuối cùng, chậm rì rì nâng cốc trà lên uống mấy ngụm.
 
“Ngay cả chuyện này ngươi cũng tra ra được, còn tới tìm ta làm gì? Chắc sẽ không cho rằng ra vẫn còn con át chủ bài khác đấy chứ.”
 
“Không, ta chỉ lấy ngươi làm mồi dụ, sẽ không hỏi ngươi điều gì.” Hắn rút kiếm trong tay thị vệ phía sau ra, vung lên một đường, chiếc bàn trước mặt công chúa Sơ Vân vỡ thành hai mảnh, lưỡi kiếm sắc bén kề sát cổ nữ nhân, Tiền Nguyên Hằng nói: “Đưa Tiểu Đỗ Tử ra đây, để hắn gặp nữ nhân này, điều gì nên nói điều gì không nên nói, tự bản thân hắn sẽ rõ.”
 
Công chúa Sơ Vân muốn đối phương làm việc cho nàng, cho dù người ta mất đi lí trí, bị nàng mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo nhưng cũng không phải kẻ ngốc, những chuyện nên biết hắn đều biết hết, Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Đưa cả tên hoàng tử ngu xuẩn và đám thuộc hạ của hắn tới luôn, Mã ái khanh đi tìm một tên đao phủ tới, nếu không khai, trước tiên chặt đứt đầu ngón tay, mười đầu ngón tay mười đầu ngón chân là đủ để ép chúng khai ra nhiều rồi.”
 
Sắc mặt công chúa Sơ Vân khẽ biến, nhìn xuống ngón tay trắng nõn như ngọc của mình, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ khai hết, ngươi tha cho tay ta đi.”
 
Công chúa Sơ Vân không quan tâm tới tính mạng, nhưng nàng rất quý trọng đôi bàn tay của mình, đôi tay này, từng được mẫu phi nắm lấy, dạy nàng viết từng nét chữ, từng được mẫu phi đích thân cầm tay dạy nàng gảy đàn, nếu không còn đôi tay, xuống dưới hoàng tuyền, làm sao để nói cho mẫu phi biết, nàng đã học được hết mỗi một khúc đàn bà dạy.
 
Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Ta không tin lời ngươi nói, một câu cũng không.”
 
Công chúa Sơ Vân hít mạnh một hơi: “Sơ Vân ta thề với trời, nếu lời ta nói có nửa câu dối trá sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không có đất chôn thân, sau khi chết...sẽ không được gặp mẫu phi, làm cô hồn dã quỷ suốt ngàn vạn năm!”
 
Lời thề này thực đủ độc ác.
 
Mã thị lang nhìn Tiền Nguyên Hằng, tựa hồ như muốn khuyên hắn.
 
Tiền Nguyên Hằng không mảy may dao động, “Đưa người tới, tốt nhất ngươi khai ra hết cho ta, như vậy mới giữ được đôi tay ngươi, bằng không trên đường tới hoàng tuyền, ngươi không có tay cũng chẳng còn chân, chỉ có thể bò mà đi.”
 
Tiểu Đỗ Tử rất nhanh đã được mang tới, kèm theo tới còn có tiểu hoàng tử da trắng thịt trơn, tiểu hoàng tử vừa trông thấy công chúa Sơ Vân thì miệng đã liến thoắng hô lên: “Tỷ tỷ, sao tỷ không cứu ta ra ngoài, sao tỷ lại vô dụng như thế!”
 
Công chúa Sơ Vân không để ý tới hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Tiền Nguyên Hằng, “Những chuyện hai tên ngu xuẩn bọn chúng biết cũng chỉ là chút lông tóc bên ngoài, ngươi để ta thống khoái mà chết, ta sẽ nói với ngươi hết tất cả, không chút giấu giếm, loại ngu xuẩn này không đáng để ta bày mưu tính kế lâu như vậy.”
 
Mã thị lang và Lương Văn Cảnh nhìn tiểu hoàng tử vẫn đang lớn lối tức giận bất bình, trong lòng thầm tán đồng với lời công chúa Sơ Vân, loại người này quả thực không xứng.
 
Tiền Nguyên Hằng nói: “Tiểu Đỗ Tử, đem những chuyện ngươi biết nói hết ra, bằng không...”
 
Hắn nâng thanh kiếm trong tay, từ cổ nàng lướt xuống cánh tay nàng, “Bằng không trẫm sẽ để ngươi nhìn xem, trẫm cắt đứt từng ngón tay ngón chân nàng ta như thế nào!”
 
Tiểu Đỗ Tử kinh hãi muốn chết: “Bệ hạ, là nô tài bị quỷ ám nên mới ám sát hoàng hậu nương nương, không liên can tới Xuất Vân, cầu xin bệ hạ tha cho nàng, nô tài cam tâm tình nguyện chịu chết.”
 
“Lưu Tư Chế của thượng y cục là người của ta.” Công chúa Sơ Vân nói: “Còn có Mao công công của phủ nội các, cung nữ quét lá trong ngự hoa viên Liễu Lục, tiểu thái giám ngoại điện Thừa Càn cung Tiểu Thẩm Tử, tiểu đội trưởng đội thị vệ Lưu Lang, tất cả đều là người của ta, chỉ có bấy nhiêu thôi, ngươi tha cho tay của ta, còn muốn làm gì cũng được.”
 
Ánh mắt nàng vô cùng kiên định, “Nếu trừ những người này ra trong cung vẫn còn người của ta, Sơ Vân ta đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.”
 
Mọi người đều không ngờ nàng sẽ như thế, Lương Văn Cảnh hỏi: “Chẳng lẽ bàn tay ngươi còn quan trọng hơn cả tính mạng?”
 
“Quan trọng hơn tính mạng ta, chỉ có mẫu phi, người đã chết rồi, chỉ cần các ngươi không động tới tay ta, ta cam nguyện làm dao kiếm sắc bén nhất trong tay các ngươi.” Công chúa Sơ Vân đáp: “Ngươi thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi làm những chuyện ngươi không thể làm được, ta lấy tính mạng ra thề, nếu có bất kì tâm tư muốn phá hoại nào, ta sẽ thân thể mục rữa, chân tay lìa thân, vĩnh viễn không được hoàn lại.”
 
Tiền Nguyên Hằng nói: “Ta lại muốn giết ngươi hơn.”
 
“Vậy ngươi giết ta đi!”
 

Công chúa Sơ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, “Mỗi câu mỗi chữ ta nói đều là sự thật, ngươi vừa lập hoàng thái tử, hoàng hậu của ngươi đang mang thai, hiện tại ngươi sẽ không giết người, như vậy, đợi một thời gian nữa, ngươi xem lời của ta có phải thật hay không, rồi hãy quyết định!”
 
Mã thị lang thật lòng cảm thấy công chúa Sơ Vân rất thành khẩn, hơn nữa cảm thấy nàng rất có bản lĩnh, nếu có thể trở thành con dao sắc bén trong tay, hẳn rất có tác dụng.
 
Chí ít, lấy tên tuổi thần toán tử của hắn cũng nhìn không ra công chúa Sơ Vân đang giả bộ.
 
Lương Văn Cảnh cười nhạt: “Hay cho một công chúa Sơ Vân miệng lưỡi trơn tru, ngay cả bổn hầu cũng bị lừa, ngươi nói đều là thật? Có lẽ, nhưng ai biết chứ, công chúa Sơ Vân tiền triều gian trá xảo quyệt, bệ hạ sẽ tin ngươi sao?”
 
Thật nực cười.
 
Sắc mặt Tiền Nguyên Hằng không thay đổi, nhìn sang Tiểu Đỗ Tử khủng hoảng sợ hãi, nhàn nhạt hỏi: “Nàng ta nói thật sao?”
 
Tiểu Đỗ Tử run rẩy sợ sệt gật đầu.
 
Tiền Nguyên Hằng lạnh lùng nói: “Vậy ngươi sống cũng chẳng có tích sự gì nữa, giam vào lao phòng chỉ tổ lãng phí lương thực, Mã thị lang, đưa hắn tới mỏ đá ở Tây Sơn.”
 
Hắn nhìn quanh quất một lượt, “Cả vị tiểu hoàng tử này nữa, đưa hắn cũng thủ hạ của hắn qua đó hết đi.”
 
Mỏ đá là quan doanh, điều kiện nơi đó vô cùng gian khổ, do mấy tên tướng lĩnh cấp thấp trông coi, bởi vì lương bổng cao cho nên rất nhiều kẻ lớp trước lớp sau ùn ùn muốn tới, vì để kịp thời hoàn thành chỉ thị của triều đình nên những kẻ đưa tới đây khai thác đều là tử tù, đối với đám người này...có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
 
Những thủ đoạn tàn khốc kia, Tiền Nguyên Hằng chỉ nghe cũng thấy khó chịu, nhưng vẫn luôn mặc kệ không quan tâm, bằng không nếu cứ giam phạm nhân đợi ngày hành quyết, thời gian dài như vậy, hình bộ lấy đâu ra tiền.
 
Đương nhiên hắn cũng không phải người không hiểu lý lẽ, trừ khi là tử tù phạm tội mưu nghịch, còn không nếu ở mỏ đá chăm chỉ tích đủ công lao, ngươi có thể được tha, miễn cho tội chết.
 
Như thế cũng coi như là một chuyện tốt.
 
Thiên hạ chiến loạn nhiều năm, người chết quá nhiều, suy cho cùng cũng không có lợi đối với phát triển dân sinh, đặc xá cho một bộ phận hối cải trở lại làm người cũng cho thấy quốc gia phồn hoa hưng thịnh.
 
Còn đám người này thì đừng mơ tưởng được đặc xá, nhưng lao động thì vẫn phải làm, đừng mong được bớt.
 
Mã thị lang chắp tay: “Thần tuân chỉ, vậy...” Hắn nhìn công chúa Sơ Vân.
 
Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói: “Giữ lại, nếu ngươi dám tự sát, đừng nói ngón tay ngón chân, trẫm sẽ chặt cả tứ chi của ngươi, tiền triều rất am hiểu văn thơ nhạc họa, ta nghĩ chắc ngươi cũng biết chuyện về Thích phu nhân(*).”
 
(*) Thích phu nhân (hay còn gọi là Thích Cơ), một phi tần rất được sủng ái của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Sau khi Hán Cao Tổ băng hà, Thích phu nhân cùng con trai bà bị mẹ của Hán Duệ Đế là Lữ hậu ra tay giết rất tàn bạo. Lữ hậu sai người chặt chân tay Thích phu nhân, rồi móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai người để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư (人彘; có nghĩa là người lợn).Sau mấy hôm, Thái hậu cho gọi Huệ Đế vào để xem "Nhân trư". Hán Huệ Đế trông thấy, ngạc nhiên bèn hỏi là ai, khi biết đó là Thích phu nhân thì liền khóc rống lên, sai người nói với Thái hậu:"Việc đó không phải là việc con người làm! Ta là con của Thái hậu, không thể nào trị thiên hạ được!".(wikipedia)
 
Công chúa Sơ Vân ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta sống rất vui vẻ, vả lại ta đã nói rồi, những lời ta nói đều là sự thật, Sơ Vân ta không phải người tốt, nhưng ta cũng khinh thường mấy trò lừa gạt người khác.”
 
Tiền Nguyên Hằng ném lại thanh kiếm cho thị vệ phía sau, quay người rời đi, Mã thị lang bận rộn kêu người đưa đám nghịch tặc tới mỏ đá, còn Lương Văn Cảnh đứng suy nghĩ chốc lát, sau đó cũng theo bước Tiền Nguyên Hằng.
 
Tiền Nguyên Hằng nghiêng đầu qua nhìn hắn: “Chuyện gì?”
 
“Bệ hạ, nghe nói hoàng hậu nương nương bị kinh hách, thần muốn tới hỏi thăm trước vài câu, ngày mai thím của thần cũng muốn vào cung bái kiến hoàng hậu nương nương, mong bệ hạ giúp thần truyền lời, nếu Lương thị có chỗ nào bất kính, xin hoàng hậu nương nương cứ xử lý theo lẽ công bằng, thần vô cùng cảm kích.”
 
Tiền Nguyên Hằng gật đầu, lại hỏi: “Trẫm nghe nói ngươi chuộc Dung Nhi về?”
 
“Vâng...thần...”
 
“Nếu đã là ý chỉ của trẫm thì bỏ qua, về cũng đã về rồi, sau này chú ý trông coi nó một chút, hiện giờ nó với trẫm đã không còn quan hệ gì nữa.”
 

Nếu để nó chết nơi biên cương lạnh giá, có lẽ bản thân Tiền Nguyên Hằng cũng sẽ thấy khổ sở, suy cho cùng tình cảm phụ tử bao năm, trái tim hắn lại không phải làm từ sắt thép.
 
Dù Tiền Dung không bằng hai mẫu tử hoàng hậu, nhưng nếu nói tới, thật sự vẫn có vài phần tình cảm.
 
Lương Văn Cảnh thấp giọng nói: “Đa tạ ân điển của bệ hạ, thần nhất định sẽ quản giáo ước thúc nghiêm ngặt.”
 
Hiện giờ Lương Văn Cảnh không dám nói năng tùy tiện như trước kia nữa, bệ hạ vẫn là bệ hạ đó, nhưng hậu cung đã không còn là hậu cung khi xưa, có Tần hoàng hậu, vị hoàng đế dung túng Tiền Dung Tiền Tranh đã sớm không còn nữa rồi.
 
Lương Văn Cảnh hiểu rõ, nếu không phải Tiền Nguyên Hằng vì nể mặt mũi mình, Tiền Dung...có lẽ cũng chẳng thể quay trở lại.
 
Còn vị thục phi đang ở am đường kia, vị nhị hoàng tử giả chết kia, cả đời này cũng không thể xuất hiện trước mặt thế nhân, không thể quay lại kinh thành được nữa.
 
Tiền Nguyên Hằng đối xử với mẫu tử Lương Ngọc, đã đủ nhân từ rồi.
 
Lương Văn Cảnh lại hỏi: “Nghe nói muội muội của hoàng hậu nương nương đã cứu nương nương, bệ hạ có ban thưởng gì không?”
 
Lương Văn Cảnh khá quan tâm tới chuyện này, đệ đệ của hoàng hậu nương nương đã là Thừa Ân công, trong triều đình ngoại trừ Lương Văn Cảnh-Tĩnh An hầu chính thức, tất cả mọi người nhìn thấy hắn đều phải hành lễ, nếu muội muội nhờ thế mà được sắc phong, vậy thì sự tôn quý của gia tộc Tần thị đã có thể sánh được với hoàng gia rồi.
 
Tiền Nguyên Hằng hiểu nỗi lo lắng của hắn.
 
“Trẫm đã phong muội muội hoàng hậu làm Trần Quốc phu nhân, con trai phong tử tước tứ phẩm, trân bảo vô số, Tĩnh An hầu thấy thế nào.”
 
Lương Văn Cảnh thở phào: “Trần Quốc phu nhân cứu hoàng hậu nương nương và tiểu điện hạ, công lao to lớn, bệ hạ ân đức, ban thưởng như vậy là xứng đáng.”
 
May là bệ hạ chưa bị mỹ sắc mê hoặc lí trí, Trần Quốc phu nhân nghe thì rất hiển hách, sau này còn có thể nhận cống phẩm, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, bệ hạ không ban quan tước cho phu quân của Trần Quốc phu nhân, hết thảy đều không sao cả.
 
Một phu nhân sống trong nội trạch, dù có tôn quý hơn nữa thì cũng không thể gây ra trở ngại gì đối với triều chính.
 
Dù sao cũng không phải nương nương trong cung.
 
Tiền Nguyên Hằng lắc đầu, cười nói: “Suy nghĩ này của ngươi, trẫm lại không phải tên ngốc, ai có thể vào triều ai không thể, trong lòng trẫm tự hiểu rõ.”
 
Dù là Thừa Ân hầu Tần Mạt, hiện tại vẫn làm thái y trong thái y viện, Tiền Nguyên Hằng cũng không sắp xếp chức quan cho hắn trong lục bộ, ngoài con ruột của mình, Tiền Nguyên Hằng không quan tâm gì hết, những người khác còn chưa đến mức khiến hắn mất đi lí trí.
 
Lương Văn Cảnh ủ rũ: “Minh Hoàng trước khi gặp quý phi cũng là một thịnh thế minh quân.”
 
Tiền Nguyên Hằng không để ý hắn, “Trẫm hồi cung đây, nếu ngươi không còn chuyện gì nữa thì tới ngự sử đài đi, gần đây ngự sử đài chậm trễ lười biếng, lấy tinh thần hồi trước của ngươi ra, việc gì nên tham gia thì tham gia, đừng để chuyện riêng của ngươi ảnh hưởng, hỏng hết cả quy củ.”
 
Lương Văn Cảnh nói: “Là lỗi của thần, dạo gần đây bận những chuyện khác, cho nên đã lơ là quản giáo, bệ hạ yên tâm, nội trong ba ngày, ngự sử đài nhất định sẽ quay lại là ngự sử đài khi xưa.”
 
Lương Văn Cảnh vẫn có chút chột dạ, gần đây hắn bận mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt của bản thân mà đã lơ đễnh chuyện của ngự sử đài, đổi lại là người khác, Tiền Nguyên Hằng nhất định sẽ nổi cơn tam bành mà mắng cho thối đầu, đem ra so sánh thì, bản thân hắn có tư cách gì mà không trung thành với chủ tử.
 
Tiền Nguyên Hằng bước lên kiệu, quay đầu lại nhìn hắn: “Hôn nhân đại sự mặc dù quan trọng, nhưng chung quy Dương tiểu thư cũng không muốn gả cho một nam nhân vô dụng.”
 
Lương Văn Cảnh càng ngày càng lười nhác, nếu không nhắc nhở hắn, có khi hắn sẽ tiếp tục sa đọa.
 
Có điều đây quả thực cũng là hỉ sự, không cần thiết phải trách mắng hắn vì điều này.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn bầu trời thu trong xanh cao vời vợi, vắt ngang vài đám mây trắng, vừa nhìn liền rõ, mùa thu tới rồi.
 
Năm nay là một năm bội thu, khắp các nơi đều không nghe nói bị chịu tai ương hạn hán lũ lụt, lập triều năm đầu tiên, quả thực đúng là trời cao phù hộ.
 
Chỉ là...sắp tới tết Trung Thu rồi.
 
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã tới mùa thu, những chuyện xảy ra trong một năm này quả thật làm kinh động lòng người.
 
Thực ra hết thảy vẫn ổn thỏa, tết Trung Thu đoàn viên mọi năm, hắn không có kiên nhẫn đón tết cùng Tiền Dung và Tiền Tranh, thường chỉ một mình, hoặc cố gắng cưỡng ép bản thân làm một người cha tốt, vỗ về hai đứa con vốn không phải con ruột của mình.
 
Năm nay đã có A Ninh cùng Chính Hiên, trong bụng A Ninh còn có đứa con nữa của hắn, chỉ cần nghĩ tới điều này, Tiền Nguyên Hằng đã cảm thấy trong lòng ấm áp, tựa như được dòng nước ấm chảy qua, cả trái tim đều trở nên mềm mại.
 
Hắn nghĩ tới những rắc rối A Ninh gặp phải gần đây, trong lòng thầm mặc niệm, bất kể Ngưu thần Xà thần ở nơi đâu, hôm nay trẫm ở đây, nếu các ngươi có oán hận gì cứ tìm đến ta, A Ninh là vô tội.
 

Đời này nàng chưa từng làm chuyện ác, nếu các ngươi vẫn có điều bất mãn, ta cũng cầu xin các ngươi buông tha nàng.
 
“Trung Thu?” Tần Ninh gõ cạnh bàn, “Đã sắp đến Trung Thu rồi, ta quên bẵng cả thời gian, chàng định làm gì vào ngày này? Tết Trung Thu là lễ đoàn viên, ta đang nghĩ, hay là làm một bữa tiệc gia đình trong Thừa Càn cung, có ta, nàng cùng Chính Hiên, chúng ta cùng nhau đón tết.”
 
Tần Ninh đang định đồng ý, lại thấy Viên công công đứng bên cạnh bày ra bộ mặt khổ qua muốn nói gì đó.
 
“Viên công công?”
 
“Bệ hạ, nương nương, theo như quy tắc về những ngày lễ lớn mà lễ bộ nói, Trừ Tịch, Trung Thu, Đông Chí mỗi năm đều phải tổ chức yến tiệc trong hoàng cung mời quần thần tới, bên phía hoàng hậu nương nương thì mở tiệc mời cáo mệnh phu nhân.”
 
Cho nên cái vụ ngài muốn mở tiệc gia đình là không thể được.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn hắn: “Sao ngươi không nói sớm?”
 
Làm trẫm mong ngóng suốt nửa ngày, kết quả ngươi lại nói là ta phí hơi mộng tưởng? Ngươi cũng tốt với ta quá nhỉ!
 
Tần Ninh đánh hắn một cái: “Chàng còn trách người ta, người ta cũng đâu có biết là chàng không biết, bây giờ cũng hơi muộn rồi, Viên công công, ngươi tới phủ nội các gọi Lý ma ma tới đây, yến tiệc trước triều thì để Chu đại nhân phụ trách, ngươi trông nom, kêu bọn họ chuẩn bị nhanh một chút, đừng để xảy ra sai sót. Bổn cung và bệ hạ sẽ lên danh sách.”
 
“Viên Hoàn ngươi chưa cần làm gấp chuyện này, trước tiên giải quyết hết đám người kia đi đã, đây là lần đầu trong cung tổ chức yến tiệc long trọng, ngàn vạn lần không được để đám ruồi nhặng đó phá rối.”
 
Tần Ninh đương nhiên hiểu ý hắn, hôm nay Tiền Nguyên Hằng tới hình bộ cũng chẳng phải bí mật gì, có lẽ, đã bắt được hung thủ hại nàng rồi.
 
Viên Hoàn nói: “Vâng, nô tài đi ngay.”
 
Khó có cơ hội lấy công chuộc tội, ngày hôm qua vì hắn mà khiến hoàng hậu nương nương rơi vào tình cảnh nguy hiểm, bệ hạ ngoài mặt thì không nói, nhưng trong lòng chắc chắn không hài lòng, hắn phải làm tốt chuyện này, để bệ hạ biết, Viên Hoàn hắn vẫn có chút hữu dụng.
 
Tần Ninh thuận miệng hỏi: “Bệ hạ, hôm qua là do kẻ nào làm?”
 
Một thái giám nhỏ bé vì sao lại vô duyên vô cớ hãm hại nàng, nhất định là có kẻ đứng sau sai khiến.
 
“Công chúa Sơ Vân.” Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói, “Nếu không sao gọi là người tốt được đền đáp, cũng may lần trước nàng kêu ta không giết nàng ta, nếu không muốn tìm ra cọc ngầm của nàng ta cũng chẳng dễ dàng gì.”
 
Tiền Nguyên Hằng tin những lời nàng ta nói là thật, trước kia có tin đồn, mẹ ruột của công chúa tiền triều Sơ Vân am hiểu cầm nghệ, con gái được thừa hưởng đôi tay tài hoa của bà, khi gảy đàn xuất thần nhập hóa, khi ngụy triều vào kinh, hoàng đế của bọn họ còn từng muốn cướp lấy công chúa Sơ Vân làm cấm luyến(*), cũng bởi khâm phục ngưỡng mộ cái danh kỳ tài.
 
(*) Chỉ những thứ gì quý giá không muốn người khác động tới, một mình hưởng thụ.
 
Nữ nhân đó, có lẽ thật sự coi bàn tay quan trọng hơn cả mạng sống. Suy cho cùng công chúa Sơ Vân cũng đâu lợi hại đến mức trong nháy mắt ngắn ngủi mà có thể nghĩ ra chiêu bài ác độc như vậy để lừa gạt hắn.
 
Nếu nữ nhân ấy lợi hại như vậy thật, nàng ta cũng sẽ không lưu lạc tới tình cảnh này.
 
Suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân thông minh mà thôi, hàng năm ở nơi thâm cung, cho nên cũng chẳng am hiểu nhiều lắm.
 
Nếu đổi vị trí cho nàng với người đệ đệ của nàng, có lẽ sẽ có khả năng được người ta kiêng dè.
 
“Là nàng ta? Nữ nhân này thủ đoạn tầng tầng không dứt, ta có chút sợ nàng ta rồi.” Tần Ninh nhướn mày, đột nhiên khẽ kêu au một tiếng, ôm bụng.
 
Tiền Nguyên Hằng bị dọa nhảy dựng, hướng bên ngoài hô lên: “Truyền thái y!”
 
Tần Ninh ngăn hắn lại, “Trở về đây, không cần gọi thái y, bệ hạ, là con đá ta một cái thôi.”
 
Trên mặt nàng mang theo ý cười, cầm bàn tay Tiền Nguyên Hằng đặt lên bụng: “Nó mới động đấy, bây giờ ngoan hơn rồi.”
 
Tiền Nguyên Hằng không dám chạm mạnh, cẩn thận dè dặt khẽ sờ bụng Tần Ninh, đứa nhỏ này, tính ra cũng đã được bốn năm tháng, nhưng bụng Tần Ninh lại không lớn lắm, cho nên làm hắn quên béng mất chuyện đứa nhỏ sẽ động.
 
Hắn nhỏ giọng: “Ta còn nhớ, hồi đó nàng mang thai Chính Hiên, bụng to hơn bây giờ một chút, trong thôn ai cũng nói thằng bé lớn lắm, vậy mà sinh ra cũng chỉ bé xíu một cục, đứa nhỏ này nhỏ như vậy, không sao chứ?”
 
Mặc dù nhóm thái y trong thái y viện hết lần này tới lần khác đảm bảo thai nhi trong bụng hoàng hậu nương nương phát triển ổn định, tiểu điện hạ rất khỏe mạnh, nhưng thân làm cha, hắn vẫn nhịn không được cảm thấy lo lắng.
 
Tần Ninh bất đắc dĩ mỉm cười: “Có chuyện gì được? Chàng đó, lo lắng quá mức rồi.”
 
“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ cầu kiến.” Tiểu cung nữ cung kính nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.