Hoàng Hậu Tiểu Hồ Ly

Chương 47



Mùa thu năm đó, Nam Trần chính thức khai chiến với Bắc Chu, chiến trận hai bên đều do thiên tử chính thức ra mặt.

Hàn Hiểu Tuyết lúc này đã được sắc phong Thiên Cơ Hoàng Hậu của Nam Trần, ngày quân đội hai nước giao chiến nàng cũng cùng phu quân ra trận. Tự cổ chí kim, đánh giặc cũng chỉ có ba dạng chính: hoặc là dàn hàng ngang bắt chước các tướng thời Tam Quốc hai tướng cùng xông ra oánh lộn thắng làm vua thua làm giặc, hoặc là hỗn chiến ẩu đả loạn xà ngầu như đám đầu đường xó chợ, kiểu còn lại là một bên tự kỉ bảo thủ giữ thành một bên công thành chiến. Nhưng mà dù đánh thế nào cũng không thể thiếu một phen khẩu chiến, Thiên Cơ Hoàng Hậu lúc bấy giờ thành lập cả một đội quân chuyên đấu khẩu với kẻ thù gọi là Hoàng Khiếu quân, mắng chửi có tổ chức, có bài bản hệ thống hẳn hoi. Lúc bấy giờ Hoàng Khiếu quân nổi tiếng tới nỗi, mấy bà bán cá ngoài chợ mà đụng phải anh lính quân Hoàng Khiếu cũng chỉ còn nước lánh đường mà đi. Trong trận đầu tiên, Hoàng Khiếu quân của Thiên Cơ Hoàng Hậu đã giành chiến thắng tuyệt đối nhờ miệng dẻo hơi dài, do đó Nam Trần thắng.

Quân Bắc Chu thua ngay trận đầu cực kì cay cú, Bắc Chu Hoàng đế lập tức cử ngay vài vị tướng ra so tài với tướng quân của Nam Trần. Nam Trần có địa lợi nhân hòa, võ tướng uy mãnh, thêm Hoàng Khiếu quân hò hét trợ uy lên liên tục đánh bại võ tướng Bắc Chu. Bắc Chu thua liền hai trận nhưng quân tình vẫn không có vẻ gì lo lắng khẩn trương không thể không khiến cao tầng chỉ huy quân đội Nam Trần thấy kì lạ.

– Bệ hạ, vi thần cảm thấy hành vui của quân Bắc Chu vô cùng kì dị, e là bên trong có ẩn tình! – Lý tướng quân đứng trong trướng bồng tâu.

– Đâu phải mỗi ông thấy vậy, ở đây chúng ta cũng không có ai là kẻ mù! – Văn quốc sư bĩu môi.

Hai lão già này từ khi còn trẻ nghe nói đã nhìn nhau không vừa mắt, một lão quan văn một lão quan võ, ấy vậy mà đôi khi bất đồng ý kiến cãi nhau tới đỏ mặt tía tai ngay chốn đông người như trẻ chăn trâu. Trần Ngự Phong thở dài xoa xoa huyệt thái dương:

– Hai vị ái khanh không cần tranh cãi, thám tử của ta trong quân Bắc Chu hi vọng có tin tốt lành. Bắc Chu Vũ Đế là kẻ vô cùng xảo quyệt tuyệt đối không thể xem thường hắn.

– Hoàng thượng anh minh.

– Bệ hạ, liệu có phải quân Bắc Chu muốn để chúng ta tự ngạo mà lơ là cảnh giác sau đó mới điều động chủ lực đối phó với chúng ta không? – Thiên Cơ Hoàng Hậu, Hàn Hiểu Tuyết u nhã xinh đẹp nãy giờ vẫn ngồi một bên lắng nghe đột nhiên lên tiếng.

– Bắc Chu đối với chúng ta đã xưng thần từ thời Tiên đế, nay Vũ Đế mới lên ngôi trong nước còn chưa yên đã vội vã xuất chinh chỉ e đã tìm được đại thụ để dựa vào – Trần Ngự Phong cười nhạt.

– Hoàng thượng, lão thần xin dẫn quân chủ lực của triều đình quyết phân cao thấp với chúng một trận – Lý tướng quân khẳng khái nói.

Văn quốc sư liếc nhìn Lý tướng quân một cái lại tiến lên tâu:

– Hoàng thượng, lão thần cho rằng nên làm rõ mưu đồ của chúng rồi mới xuất động quân chủ lực của ta. Có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, hiểu rõ kẻ thù triệt để mới có thể an tâm được ạ! Nếu cứ làm bừa như Lý tướng quân chỉ sợ có ngày lật thuyền trong mương!

– Này ông nói ai làm lật thuyền trong mương hả? – Lý tướng quân nổi sùng.

“Đáng chết, hai lão già này mỗi lần có đại sự lại cãi lộn không ai nhường ai, phiền phức chết đi được!” – Trần Ngự Phong trong lòng mắng thầm nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ không việc gì phất tay ra lệnh cho chúng tướng lui xuống. Khi toàn bộ đã lui xuống rồi, Hiểu Tuyết mớ tinh nghịch nhảy vào lòng hắn cười cười:

– A a! Hai lão già chết tiệt dám chọc giận phu quân của ta, đáng chém đầu!

– Đúng là chỉ có nương tử mới thương vi phu. Nhưng mà nương tử, hai lão rùa già này là khai quốc công thần a, không thể chém! – Trần Ngự Phong nhéo mũi Hoàng Hậu xinh đẹp của hắn khiến nàng kêu ầm lên mới chịu ngừng tay.

Hiểu Tuyết dựa vào vai hắn thở dài một tiếng thì thầm:

– Chàng có nghĩ ra được kế sách gì chưa? Chiến tranh càng kéo dài, bách tính càng lầm than.

– Thám tử của ta trong doanh trại Bắc Chu nói trong doanh trướng của Vũ Đế có một thần bí nhân mặc hắc y che kín diện mạo, người này dường như rất được y tin dùng, nhưng thân phận hắn quá đỗi khó dò, ngay cả tướng lĩnh cao tầng của Bắc Chu cũng không biết hắc y nhân là ai.

– Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại giúp Bắc Chu gây chiến với chúng ta chứ? – Hiểu Tuyết nhẹ giọng lẩm bẩm – Không lẽ là cựu thần hoặc dư đảng tiền triều ôm mối hận với triều đình Trần gia?

– Ta cũng đoán vậy nhưng tại sao người đó cho đến giờ mới xuất hiện, hơn nữa năm xưa lúc ta lên ngôi đã từng thảo phạt tàn dư cựu triều gần như không còn sót ai. Rốt cuộc kẻ này có thân phận gì?

– Aiz, bỏ đi, chàng đừng nghĩ nữa! Mấy ngày nay chàng đã suy nghĩ nhiều rồi, đi nghỉ đi!

– Tuân lệnh nương tử! – Trần Ngự Phong hôn nhẹ lên trán nàng rồi bế nàng ra khỏi trướng bồng chỉ huy.

Trướng bồng im ắng trong đêm tối đột nhiên hiện ra một cái bóng trắng mờ, bóng dáng kia lướt nhanh đến bàn gỗ nơi để bản đồ và các kế hoạch quân sự của Nam Trần, bàn chân gần như không chạm đất mà vẫn di chuyển nhẹ nhàng mau lẹ cực kì yêu dị. Cách thức di chuyển như vậy có thể là thường nhân sao?

– Trần Ngự Phong, Hàn Hiểu Tuyết, hai ngươi cứ đợi đấy! Nhiếp Tiểu Thiện ta quay trở về báo thù đây! Các ngươi sẽ được thưởng thức cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong cuộc đời các ngươi, rất nhanh… rất nhanh…

Tiếng vọng nhẹ nhàng ngân dài nhưng tuyệt nhiên không một ai nghe thấy, chỉ có cái bóng trắng mờ kia lại biến mất một cách quỷ dị y như lúc nó xuất hiện, vô thanh vô tức. Nhiếp Tiểu Thiện đã quay lại báo thù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.