Lúc bấy giờ, Hoắc Nhân nhận được bức thư và đã đọc:
“Anh Hoắc Nhân,
Em đang ở một nơi rất xa, có lẽ không bao giờ anh tìm được. Em đang sống
rất hạnh phúc, anh hãy thay em nói xin lỗi với gia đình. Em là con bất
hiếu, là em không ngoan... Em không xứng đáng được tình yêu thương của
mọi người. Cho nên, mọi người hãy sống tốt, và đừng đau buồn nữa.
Thân - Phạm Tử Tử.”
Hoắc Nhân nắm chặt tay lại, mong em hãy sống hạnh phúc.
oOo
Cổ đại.
Phạm Tử Tử ăn xong bữa tối rồi ngồi trên bãi cỏ chơi, còn Quách Lưu Thần thì
đang nghỉ ngơi trong lều, một lúc sau không thấy nàng đâu hắn mới ra ngoài tìm.
- Đâu nhỉ? Sao không thấy...
Phạm Tử Tử mày mò trong đám cỏ non, giá như bây giờ xuất hiện một cây cỏ bốn lá thì hay biết mấy. Nàng thở dài, ngả người ra sau.
- Đang làm gì vậy?
Nghe giọng của Quách Lưu Thần, nàng liền làm nũng:
- Không có gì, chỉ là hơi mệt a.
Hắn mỉm cười, nằm xuống kế bên nàng, nói:
- Sao không nghỉ một chút?
Phạm Tử Tử bĩu môi:
- Hiếm lắm mới được một lần đi chơi như vậy, ngu sao không chơi. Để mai về rồi không biết ngày nào mới được đi tiếp.
Phạm Tử Tử đưa tay sờ mặt hắn, khuôn mặt nghiêm nghị hơi đanh lại, sau đó giãn ra, nàng lè lưỡi:
- Nhưng ta sẽ không nói.
Quách Lưu Thần cốc đầu nàng một cái. Phạm Tử Tử mỉm cười, nằm xích lại gần hắn, sau đó thao thao bất duyệt:
- Tổng cộng có mười hai chòm sao, gồm có Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử...
Sao trên trời sáng lấp lánh, giữa màn đêm có hai ngôi sao sáng nhất, dưới
mặt đất lại có hai con người phong nhã và đẹp đẽ hơn cả.
“Ta cùng chàng đi đến những nơi sâu xa
Tình yêu của đôi ta như tia nắng giữa bầu trời âm u
Chàng ơi, hãy cho ta đi cùng chàng đến tận con đường...”
Phạm Tử Tử kể đến khô cả cổ họng, mắt díp lại, nàng ngáp một hơi dài. Quách Lưu Thần phì cười, sau đó bế nàng vào lều.
oOo
Sáng hôm sau, Quách Lưu Thần cho quân khởi hành về kinh thành sớm một chút.
Ngay cả Phạm Tử Tử ngủ không đủ cũng bị hắn đánh thức. Nàng tức giận lầm bầm trong miệng:
- Thật là đáng ghét mà.
Quách Lưu Thần nghe thấy liền nhéo nàng một cái, sau đó mới đi thay áo.
Trên đường về, Phạm Tử Tử đã ngủ gật hết mấy lần, may mà có Quách Lưu Thần đỡ chứ nếu không nàng đã té ngửa xuống đất rồi.
Tới kinh thành trời cũng đã xế chiều của ngày hôm sau, Quách Lưu Thần bàn
công chuyện với quan, tướng xong mới đến cung của Phạm Tử Tử để nghỉ
ngơi. Nàng đang an lành trong giấc mộng thì bị hắn bắt tỉnh giấc làm
chuyện XXOO, hại nàng mệt bở hơi tai cũng chưa được ngủ.
Hôm sau, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường. Quách Lưu Thần tới cung của nàng để
ăn sáng, Phạm Tử Tử bị hắn hành hạ đến đau nhức cả lưng, eo, không ngồi
dậy nổi.
Quách Lưu Thần nói:
- Hay là nàng chuyển sang ở với ta, như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Phạm Tử Tử lắc đầu:
- Không cần đâu...
Làm vậy để hắn càng dễ bắt nạt nữa thì sao? Quách Lưu Thần thấy nàng hiểu sai ý mình liền nghiêm túc:
- Nàng nên suy nghĩ lại, nếu ở bên nàng mỗi ngày, ta sẽ giúp nàng xoa bóp những chỗ đau. Vả lại cũng không cần tốn sức để đi từ Long cung đến
đây.
Phạm Tử Tử gật gù, như vậy cũng đúng. Thế là ngày hôm đó nàng bắt đầu chuyển sang Long Cung ở với hắn.
Hàng ngày, Phạm Tử Tử thức dậy cùng Quách Lưu Thần, lại làm XXOO với hắn,
sau đó hắn xoa bóp cho nàng. Cùng nhau ăn sáng, nói chuyện, đùa giỡn với nhau. Cuộc sống vốn rất yên bình như vậy cho tới ngày Phạm Tử Tử đang
ăn cơm trưa một mình, Quách Lưu Thần bận chuyện triều nên không ăn với
nàng được.
Phạm Tử Tử đang ăn ngon lành, bỗng nhiên từ cổ họng
nàng cảm thấy đắng đắng, bụng như tuôn trào một thứ gì đó, mạnh mẽ làm
nàng muốn nôn ra tất cả đồ ăn.
- Oẹ...
Phạm Tử Tử nôn thốc nôn tháo, đúng lúc đó Quách Lưu Thần trở về. Thấy nàng như vậy hắn hốt
hoảng đỡ lấy nàng, hỏi thăm đủ thứ, sau đó gọi người truyền thái y vào.
- Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đã mang thai rồi.
Nghe tin đó, Quách Lưu Thần mừng quýnh lên, hắn cho thái y lui, rồi dịu dàng vuốt ve bụng nàng.
Phạm Tử Tử đột nhiên nói:
- Nếu ta trở thành một bà bầu mập mạp, xấu xí thì sao? Có phải ngươi sẽ bỏ ta và con, theo những thị tẩm khác không?
Quách Lưu Thần hôn nàng một cái rồi đáp:
- Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Nếu nàng muốn, ta sẽ lập tức ra lệnh phá bỏ hậu cung ngay.
Phạm Tử Tử mỉm cười, nàng tựa đầu vào hắn, thủ thỉ:
- Không biết là con trai hay gái nhỉ?
- Trai gái gì cũng là con chúng ta mà.
Nàng chu môi:
- Ta thích con trai, như vậy sẽ có người quậy phá cùng, đỡ lạc lõng a.
Quách Lưu Thần cười:
- Con gái sẽ giống nàng, nhưng trầm tính giống ta.
Phạm Tử Tử phá lên cười, sau đó vòng tay sang hôn hắn. Nàng đâu biết hành
động này đã làm ngọn lửa trong người hắn bùng lên, hắn giữ lấy tay nàng, cười nham hiểm:
- Sau khi có con không biết chừng nào chúng ta mới được gần gũi nữa, hay là bây giờ hãy tranh thủ cơ hội đi.
Không để cho nàng ú ớ, hắn liền “hành động“.
...
Phạm Tử Tử nằm trong vòng tay hắn, nàng thấy mình thật sáng suốt. Nếu hôm đó vì quá buồn mà nhảy xuống hố, chắc có lẽ nàng sẽ không bao giờ được
hạnh phúc giống như vậy nữa.
Nhìn người đang ngủ bên cạnh, Phạm
Tử Tử khẽ mỉm cười. Nàng đã làm đúng, không phải hối hận nữa rồi. Nàng
sẽ hạnh phúc mãi bên hắn.