Cố Song Huyền dùng một tay ôm thái tử trở về tẩm điện, để đứa nhỏ đang giãy dũa ầm mĩ lên giường, lúc này mới phát hiện tiểu tử trong lồng vàng đang kêu loạn “chi chi”.
Sự tức giận kiềm chế trên đường đi bắt đầu phát tác, tiện tay quăng luôn chiếc lồng ra ngoài. Vàng ròng không đủ cứng rắn, nện lên bức tranh long phượng khắc trên cột liền bị méo mó mấy chấn song, Lương công công nhìn thấy một cái đầu nhọn thò ra giữa hai chấn song, hai cái chân trước bới bới trên mặt đất, một cái đuôi màu trắng xõa tung theo cái đầu dựng thẳng đi ra ngoài. Rắc một tiếng, tiểu bạch hồ cố sức đấu tranh để bò ra, oạch một cái liền chạy vội đi.
Đây là sủng vật Cố Song Huyền định đưa cho Hạ Lệnh Thù. Lương công công không dám chậm trễ, kêu to để người đi bắt nó.
Nó chạy tới cửa, có người ngăn lại, liền trèo lên theo lối cửa sổ, cửa sổ cũng bị đóng, đẩy vài lần không được, liền lủi lên xà nhà, dựng cái đuôi lên nhe răng nanh với đám thái giám đứng bên dưới.
Cố Khâm Thiên nấc vài cái, cuối cùng mệt mỏi, nằm lên giường ngủ, khóe mắt còn rưng rưng.
Trong lòng Cố Song Huyền như có lửa đốt, ngồi không được, ngủ không yên, định đi ra bên ngoài điện, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Tấu chương cũng chẳng có chuyện tốt gì, không phải quan lại tham ô thì là dân chúng gặp nhiều khó khăn, lại có bọn cướp sinh sự. Cuối cùng một chồng tấu chương do Lương công công cẩn thận sửa sang chuyển tới từ điện Biền Đằng, toàn bộ đều là chuyện xấu về hải tặc Nam Hải. Đốt thuyền buôn, cướp đồ quý, buôn bán thiếu nữ trẻ em, người nào phản kháng đều bị chặt đầu treo lên cột cờ tạo thành ngọn tháp đầu người. Cố Song Huyền càng xem càng giận, những người này đều là con dân của Đại Nhạn, mỗi bản tấu chương đều mang theo mùi máu tanh phả vào mặt, làm cho hắn thấy buồn nôn.
Coi thường triều đình, coi thường quân quyền, càng coi thường mạng người, đám hải tặc này, không tiêu diệt bọn chúng thì còn lập uy quyền sao được.
Trước đó vài ngày Lễ bộ bẩm báo, hiện tại vẫn không thấy Hải quốc giao danh sách cống phẩm, chỉ có một vị sứ giả đến. Mật thám điều tra được trong hành lý của sứ giả phát hiện một phong mật tín, trong đó viết đầy những lời khiêu khích của quốc chủ Hải quốc đối với hoàng đế Đại Nhạn, chuẩn bị để tới Trung Thu này, trước mặt các sứ giả nước khác nhục nhã hoàng đế. Nếu chuyện này mà nhịn được thì còn gì không nhịn được đây.
Vấn đề không được ở đây là, hắn phải mời được hoàng hậu rời núi. Ừ, Hoàng hậu rời núi, hậu cung sẽ gió tanh mưa máu. Đến lúc đó, hắn lại không thể nhịn hoàng hậu và Hạ gia được nữa.
Cố Song Huyền cảm thấy vị hoàng đế đáng thương như mình luôn bị thúc giục, vì sao không có ai, hay gia tộc nào, thậm chí quốc gia nào khiến hắn bớt lo nghĩ đây?
Ngày mai, chậm nhất là ngày kia, hắn còn phải nhịn xuống, đầu tiên thu phục hoàng hậu, lại thu phục Hạ gia, sau đó khiến Triệu vương giao bạc, Ngũ gia của Hạ gia nắm giữ ấn soái, giương buồm rời bến, thay Đại Nhạn triều tỏ rõ khí thế, sau đó đào ra của cải của bọn hải tặc để bù cho oán khí của hắn.
Haiz, hắn còn phải xem xét lại mấy vị tướng quân có thể đánh giặc, hiện tại suốt ngày giống như sư tử rống với hắn, tính tình càng lúc càng khó chịu, dám gây chuyện với tân hoàng đến như hắn, cậy già lên mặt, sớm hay muộn cũng phải cho bọn họ một bài học.
Hạ Lệnh Thù muốn chơi cờ, tay đã ngứa rất nhiều ngày, rốt cục không chịu được. Thừa dịp Hạ Lệnh Mị đến thăm, nàng kéo đường tỷ ra dưới giàn nho chơi cờ. Hạ Lệnh Mị chọn quân trắng, Hạ Lệnh Thù chọn quân đen.
“Thì ra ta ngàn dặm xa xôi đến Hoàng thành chính là để ở cùng ngươi qua mấy ngày nhàm chán này. Đúng là tài lớn dùng việc nhỏ.”
Mặt Hạ Lệnh Thù đỏ ửng, đã nhập tâm si mê, không tập trung nói: “Người nơi này không phải đối thủ của ta, nếu về nữ công thì ta lại không bằng các nàng, nhưng chơi cờ đều là ta thắng, lâu ngày không còn gì thú vị. Nếu ngươi không có việc gì, chơi cùng ta cũng không ngại.” Hạ xuống một quân, ngẩng đầu đùa cợt: “Hay là Đường tỷ nghĩ tới chuyện cùng Uông đại nhân tiếp tục tiền duyên? Mỗi ngày chờ ở nhà, đợi hắn tìm tới cửa. Nếu thật là thế thì ta cũng không dám ngăn đón ngươi, ngươi về nhà đi.”
“Ai,” Hạ Lệnh Mị đổ mồ hôi lạnh, cãi lại: “Ai chờ hắn. Hạ Lệnh Mị ta trăm ngàn lần không có hứng thú với cái gì đã ăn rồi, một nam tử mà thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu. Chờ ta quay về Nam Hải, muốn bao nhiêu tráng đinh đều có.” Đặt quân cờ, mười phần khí thế.
“Những hán tử thô lỗ làm sao so được với Uông đại nhân bác học đa tài của chúng ta chứ.”
“Hoàng thượng còn đa tài đa nghệ hơn.”
“Uông đại nhân là vị Ngự sử sắt thép, ở trên triều đình chỉ cần nói một câu, các quan viên đều phải run sợ.”
“Hoàng thượng chỉ cần mở miệng thì người dưới liền máu chảy thành sông, một trời đau thương.”
Hạ Lệnh Thù cũng chẳng buồn so đo cùng nàng, xuống tay vô tình, liên tục ăn phần lớn số quân trắng của đối phương.
Hạ Lệnh Mị giữ vững tinh thần, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, việc này nàng chưa bao giờ hàm hồ.
Tổng thể cuộc đấu, hai nữ tử không ai nhường ai, vừa chơi cờ vừa cãi nhau, hoàn toàn quên thân phận của mình.
Tạ Sâm đứng bên cạnh nhìn nửa ngày, đợi đến lúc thắng thua đã định mới mở miệng khuyên nhủ: “Hoàng hậu, nên bắt mạch rồi.”
Hạ Lệnh Thù cũng không ngẩng đầu lên: “Không thấy ta đang bận sao, đừng làm mất hứng của ta.”
Hạ Lệnh Mị thua một trận, nhuệ khí đã giảm nhiều, Tạ Sâm nói: “Hay là bỉ nhân đánh một trận với Hoàng hậu. Hoàng hậu thắng Tạ mỗ liền đi, nếu Hoàng hậu thua thì phải bắt mạch.” Hắn nghĩ một lúc, nói với Hạ Lệnh Mị đang uống trà: “Vừa rồi, Tạ mỗ thấy Uông đại nhân vào điện Biền Đằng, không biết khi nào thì ra.”
Hạ Lệnh Mị sửng sốt, phất ống tay áo: “Ta có việc đi trước, Lệnh Thù, ngươi bảo trọng.” Một trận gió vụt qua, không thấy bóng người đâu nữa.
Hạ Lệnh Thù nghiêm mặt, rõ ràng là đang tức giận. Tạ Sâm trái lại đã ngồi xuống vị trí đối diện, cầm một quân đen đặt vào vị trí “thiên nguyên”chính giữa bàn cờ. Trên bàn cờ có mười chín đường ngang dọc, quân đầu tiên đặt vào thiên nguyên sẽ rất khó khăn, đối phương hoặc là cao thủ hoặc chỉ là một kẻ tầm thường.
Hạ Lệnh Thù suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể chống lại cơn nghiện cờ, từ từ ngồi xuống, đánh cờ cùng đối phương.
So với Đường tỷ, giao tình giữa Hạ Lệnh Thù và Tạ Sâm không sâu sắc, nàng không có hứng thú nói chuyện với hắn. Tuy vẫn một lòng ở trên bàn cờ nhưng không có thần thái hưng phấn như lúc trước. Vẻ mặt lãnh đạm, không nói bất cứ lời nào, nhưng xuống tay thì vẫn tàn nhẫn như cũ.
Gió thu hiu hiu, tiếng lá nho rơi vang lên, cùng với tiếng đặt quân cờ giống như kẻ xướng người họa.
Cách đó không xa, đám người Trương ma ma đang vội vàng tu bổ lại vườn hoa tàn úa, Phượng Lê chờ các cung nữ đang làm nữ công, bên trong cung khó có được sự yên bình như thế này, không có phân tranh, không có quyền lợi và dục vọng, chỉ có sự bình yên thảnh thơi trong mọi tình cảnh.
Không khí rất tốt, cũng rất ngắn ngủi.
Không tới nửa khắc, cửa lớn Phượng Huyền cung vốn khóa trái bỗng vang lên tiếng động lớn, thoáng cái liền rơi xuống, cửa lớn làm bằng gỗ lim đã hình thành một lỗ hổng lớn.
Hạ Lệnh Thù đứng dậy, hai tay nắm lấy tay áo, cổ tay áo thật dài đung đưa theo tiếng búa như hổ gầm.
“Rầm”, cửa lớn màu đỏ tía bị chặt thành hai nửa, phía sau cửa, khuôn mặt sa sầm của Cố Song Huyền xuất hiện.
Trong trí nhớ của nàng, con ngươi máu lạnh tàn khốc, thân hình thẳng đứng như thanh kiếm ra khỏi vỏ, tất cả giống như thủy triều mãnh liệt úp lên khiến cho Hạ Lệnh Thù hoa mắt.
Hai người, ai cũng không nghĩ sẽ đột nhiên nhìn thấy nhau. Khoảnh khắc này đều xâm nhập vào nội tâm, kinh ngạc, mừng rỡ như điên, trong đám người hắn chỉ nhìn một cái liền nhận ra nàng. Gầy rất nhiều, áo trên người đã hơi cũ, cảm giác như gió thổi một cái liền bay lên. Da thịt cũng trắng hơn, đứng dưới tán lá, ánh sáng màu vàng xuyên qua khiến cho trên người nàng xuất hiện nhiều quầng sáng, lúc tới gần liền bị rất nhiều tia sáng đâm vào mắt, hắn có thể nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của chính mình.
“Mẹ!” Cố Khâm Thiên ở trong lòng hắn duỗi hai tay ra, hai mắt đã sưng lên chỉ có thể mở ra một đường nhỏ.
Tiếng gọi của Thái tử giống như kim loại xé rách tấm màn, Hạ Lệnh Thù chậm rãi bỏ quân cờ vào trong hộp, không quay đầu lại, rảo bước lên tẩm điện. Phượng Lê và Trúc Đào vội vàng đuổi theo, cố gắng khép kín cửa điện. Ngoài cửa, không biết vì sao lại có mấy vị tôn thần canh cửa, hai vị ma ma, hai thái giám lại thêm mấy cung nữ lanh lợi, đồng loạt bái lạy rồi không động đậy.
Lại một lần nữa Cố Song Huyền cảm thấy hai má tê dại giống như bị đối phương tát cho hai cái. Chỉ khác là, lần đầu tiên là ở trước mặt Lương công công, lần này là ở trước mặt tất cả cung nữ và thái giám theo hầu, số lượng người không giống, thế nên độ vang dội của cái tát cũng khác. Đau đến cả người hắn đều run rẩy.
Hạ Lệnh Thù, ngươi ngoan độc lắm! Thật đúng là sống hay chết đều không gặp.
Cố Khâm Thiên đã từ trong lòng Cố Song Huyền trượt xuống, loạng choạng đi tới cửa đại điện, vừa đập cánh cửa dày vừa kêu “Mẹ”. Gào thét một lúc giọng đã khản đặc, mỗi một tiếng đều giống như xé phổi mà ra. Tay nhỏ bé đập không bao lâu liền đỏ lên, nó cũng không để ý, tay đau liền dùng chân đá, chỉ có một chân đứng không vững liền ngã ngồi xuống đất, chống người trên đất đá đánh. Người nhỏ, sức yếu, giọng nói khản dần, hơi thở và động tác đều trở nên yếu ớt.
Tiểu bạch hồ không biết chạy từ đâu tới, ngồi bên cạnh nó, nhìn tiểu thái tử một lúc, lại nhìn cái cửa lớn, gãi đầu, chít chít hai tiếng rồi nhảy lên đầu nó, dùng đuôi nhỏ quét qua trán nó.
“Mẹ, mẹ…” Cố Khâm Thiên vẫn ngơ ngẩn gọi. Nó còn chưa từng bị người ta ghẻ lạnh, tự biết rằng chỉ cần làm nũng liền được người lớn cưng chiều. Đêm qua, trong lúc vui sướng nhất bị người ta cho ra ngoài đã là sự đả kích rất lớn đối với nó, hôm nay vất vả lắm mới lôi kéo cha đến đây, vậy mà vẫn bị vứt bỏ như cũ. Tuổi còn nhỏ nên nó không biết phải làm thế nào bây giờ, chỉ có thể kêu khóc, đá, đánh, hy vọng người mà nó cảm thấy rất gần gũi này, vẫn bắt nó gọi là mẹ, sẽ mở cửa dỗ nó, ôm nó, như bình thường hôn nó.
Cố Song Huyền coi như đã hiểu được quyết tâm của Hạ Lệnh Thù, cúi đầm trầm tư một lúc, ôm lấy Cố Khâm Thiên, nói với người đang ở bên trong: “Lệnh Thù, trẫm là hoàng đế, ngươi là hoàng hậu. Không nói đến tình riêng thì còn có trách nhiệm. Mười lăm tháng tám, sứ giả các quốc gia sẽ đến triều cống, là quốc mẫu ngươi phải cùng thái tử đến dự. Tháng chín là ngày Khâm Thiên được một tuổi, nó là thái tử, ngươi là mẹ ruột, nếu lễ chọn đồ vật đoán tương lai mà mẹ đẻ không có mặt, trẫm nghĩ, với triều đình, thế gia, thậm chí là đối với Khâm Thiên mà nói, biểu thị điều gì ngươi hẳn cũng rõ.” Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “Triệu vương phi sẽ đến vào ngày mười lăm này, ngươi nên gặp nàng.”
Trong hậu cung nghe được động tĩnh, các phi tử đã lục tục phái người đến nghe ngóng, ngay cả Thái hậu cũng lo lắng cho người tới dán tai ở Phượng Huyền cung, công khai nghe góc tường.
Hoàng đế và hoàng hậu cãi nhau, không phải người nào cũng có thể thấy; hoàng đế bị sập cửa vào mặt, ai thấy sẽ bị lấy tròng mắt. Vì mạng nhỏ, các nhân sĩ thích đưa chuyện liền mang thiên lý nhãn ra rình coi, giở kỹ xảo tai thỏ ra nghe lén.
Cửa lớn tẩm cung hoàng hậu vẫn ương ngạnh đóng chặt, tiểu thái tử một tay ôm cổ hoàng đế, nước mắt nước mũi lau hết vào cổ áo hắn, tiểu bạch hồ dùng cái mũi nhọn chọc chọc vào hai má bụ bẫm của tiểu thái tử, hai cái đầu nhỏ dính cùng một chỗ vô cùng đáng yêu.
Hoàng đế chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, mắt nhìn bốn phía đã thấy tám phương đều có người vây xem, mặt mũi ngày càng cứng ngắc.
Nữ tử Hạ Lệnh Thù này, quả nhiên là cơm mềm cũng không chịu ăn. Hắn làm hoàng đế đã ưỡn mặt đến để lấy lòng nàng, còn cả tiểu thái tử diễn xuất chân thật như thế, vậy mà không dỗ nổi mỹ nhân hoàng hậu ra gặp mặt. Cho dù không chịu gặp, ít nhất cũng phải mở cái khe cửa, cho một lời đáp chứ!
Trên đời này, có ai dám đối xử với hoàng đế như vậy?
Được rồi, khi còn làm thái tử, hai người bọn họ thường xuyên trình diễn tiết mục nàng chạy hắn đuổi. Nhưng khi đó còn trẻ, tuổi trẻ khí thịnh, mọi người đều cho đấy là tình thú của vợ chồng son. Nay, một là hoàng đế, một là hoàng hậu, nhất cử nhất động đều là khuôn mẫu cho vợ chồng trong thiên hạ nhìn vào, nhiều oán hận hơn nữa cũng phải nhịn, lấy quốc sự làm trọng.
Cố Song Huyền cảm thấy mình đã hạ mình đủ rồi, nếu Hạ Lệnh Thù không chịu xuống thang, hắn cũng không cần, mềm không được thì thô bạo.
“Trấm cho ngươi hai ngày. Tới ngày mười lăm, nếu ngươi không chịu xuất hiện, trẫm cũng không phá bỏ Phượng Huyền cung mà sẽ cho Triệu vương phi đến làm bạn với ngươi.” Giam lỏng Triệu vương phi ở cung đình, Triệu vương dù không muốn cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Vung tay áo, Cố Song Huyền hừ lạnh nói với người làm công đi theo: “Sửa chữa lại toàn bộ nơi này, hai ngày sau trẫm muốn Phượng Huyền cung trở thành nơi tương xứng với vị trí cao nhất trong hậu cung Đại Nhạn.”
Hắn là đế vương, không cần tình cảm kiểu vợ chồng, hắn cũng không thể cho nàng một đời chỉ có hai người bên nhau.
Không có tình, liền nói chuyện chính trị.
Trong lòng thở dài, đưa Cố Khâm Thiên đã khóc đến kiệt sức cho Tạ Sâm từ nãy giờ vẫn trầm mặc: “Kiểm tra cho thái tử, đừng để đến lúc đó còn bộ dạng xấu hổ này, sẽ làm mất thể diện của Đại Nhạn.” Một mình hắn đi tới cửa cung, nhìn cửa lớn đã bị phá hỏng, thật giống tình cảm đã mất của hai người họ, tất cả đều không thể tìm về.
Người làm công vẫn do Hạ gia quản lý, hiệu suất làm việc rất cao, đây lại là sửa chữa cung điện cho nữ tử cao quý nhất Hạ gia, đương nhiên là tận tâm tận lực, từ ban ngày tới nửa đêm. Khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, leng keng ầm mỹ không ngừng. Hoa viên được sửa sang lại một lần nữa, trồng thêm rất nhiều hoa cỏ quý giá, lá cây trong hồ nước đã được vớt sạch, cá chép có thêm rùa làm bạn; đình đài lầu các trên núi giả đều được cọ rửa sửa sang hoàn toàn.
Hạ Lệnh Thù tựa vào cạnh cửa rất lâu, đến lúc muốn đứng lên di chuyển thì cả người đều cứng đờ, Phượng Lê và Trúc Đào phải đỡ nàng đi nghỉ tạm. Nàng phất tay áo, cúi đầu, nhanh chóng mở cửa điện.
Bên ngoài, Tạ Sâm ôm Cố Khâm Thiên đang cố mở to mắt, ôn hòa mỉm cười.
Hắn nói: “Làm mẹ, không ai có thể bỏ được con đẻ của mình.”