Bệnh tình của Hoàng hậu khi tốt khi xấu. Lúc tốt, nàng ngồi ở phòng
sách quý dạy thái tử học bài, thái tử còn nhỏ, học nói nhiều từ mới luôn gây ra không ít chuyện cười. Khi bệnh chuyển biến xấu, hơn nửa số tấu
chương của Cố Song Huyền đều để ở cung Phượng Huyền, chờ nàng tỉnh lại
hắn tự mình bón thuốc, thỉnh thoảng nói mấy câu, nàng lại mệt mỏi ngủ.
Hạ Lệnh Ngọa vô cùng lo lắng, sai người đi thành Kim Lương mời Cung
phu nhân, đi một chuyến chỉ báo rằng Cung phu nhân đã ra ngoài hái
thuốc, nhất thời không tìm được. Cuối cùng đành phải phái người trực ở
Cung gia, nếu có tin gì thì sẽ mau chóng mời về.
Chiến sự ở Nam Hải lâm vào bế tắc, đánh 10 trận thắng 6 trận, Triệu
vương nói hoặc là trong triều có vấn đề, hoặc là trong quân có gián
điệp. Cố Song Huyền cho người điều tra, cuối cùng phát hiện là đám giáo
đồ của đạo Thiên Thần, thế mới biết phần lớn phụ nữ trong thành đều theo đạo Thiên Thần. Gió dễ lọt đầu giường, những người phụ nữ này đều có
chồng tòng quân nên nghe được ít tin tức, khi tụ hội lại chuyện phiếm
với nhau, tin tức thần không biết quỷ không hay này đều lọt vào tai các
‘Thiên thần’. Cố Song Huyền muốn tiêu diệt tận gốc, cố ý không bắt, chờ
tóm được kẻ cầm đầu nên đành nhẫn nại. Sau khi bàn bạc với Triệu vương,
tương tế tựu kế đánh một trận thắng lớn, như thế mới vớt vát được tổn
thất.
Tháng bảy, lương thực thu hoạch được bị giảm sút rất lớn, châu chấu
tàn phá bừa bãi, dân chúng lầm than. Triều đình xuất tiền cứu trợ thiên
tai cho dân chúng tám chín phần đều rơi vào những chỗ không cần đến,
quan lại bao che cho nhau, thương nhân lợi dụng cơ hội nâng giá gạo, một số địa phương đã bắt đầu xuất hiện nạn đói.
Cả Đại Nhạn đều lâm vào khủng hoảng.
Tháng tám, ngày đầu tiên triều đình kiểm tra, khâm sai đại thần từ
trên trời giáng xuống chém hơn mười tên tham quan ô lại ở Giang Nam kiếm tiền bỏ túi riêng, đầu của mười người này bị mang đi khắp Giang Nam
diễu phố thị chúng, giết gà dọa khỉ. Cùng lúc đó, triều đình phái từng
nhóm thương nhân đi thu mua lương thực, cũng yêu cầu các châu phủ mở kho lúa cứu tế nạn dân. Đi giám sát còn có Ngự sử, điều tra tình hình quan
lại, tranh thủ tìm cách giảm bớt nạn châu chấu, bảo đảm lượng lương thực thu hoạch được.
Đợi cho tất cả ổ định, Cố Song Huyền đưa Hạ Lệnh Thù đi cung Vạn Liên để dưỡng bệnh.
Một ngày tháng tám, mặt trời chói chang trên cao, vạn dặm không mây.
Hạ Lệnh Thù đứng từ trên lầu Phi Yến mười hai góc nhìn xuống, chỉ
thấy hoa quế nở khắp núi đồi. Nhứng đóa hoa nhỏ màu xanh nhạt tô điểm
cho lá xanh, gió thổi làm rừng cây lay động, từng làn hương hoa quế thơm ngát phả vào mặt, làm cho người ta say mê.
Cố Song Huyền vác Cố Khâm Thiên trên lưng chạy từng bước trên cầu
thang, thỉnh thoảng bắt chước con hổ gầm rú, hoặc học theo chim tước thì thầm, có khi nó túm lấy phát quan của phụ hoàng rồi quát “giá, giá” hai tiếng, coi hoàng đế làm ngựa cưỡi. Lương công công thấy hoàng đế làm
trâu làm ngựa, lập tức bình tĩnh đuổi bọn cung nữ thái giám đi, một mình đứng trên cao uể oải suy nghĩ, cảm khái nhân sinh.
Chơi đùa mệt mỏi, Cố Khâm Thiên liền chỉ vào cây hoa quế, muốn hái
hoa. Hai cha con đứng dưới tàng cây, nhìn lên những đóa hoa bé xíu, Cố
Khâm Thiên ưỡn mông nhỏ nhưng không hái được, kêu ầm ĩ đòi đạp lên vai
phụ hoàng. Hoàng đế đắn đo một lúc lâu, chấp nhận số mệnh túm eo nó, cho nó đạp lên vai mình đi hái hoa quế.
Hoa tươi tặng mỹ nhân, tiểu thái tử hao hết sức chín trâu hai hổ hái
xuống được mấy đóa hoa đều tặng hết cho mẹ mỹ nhân. Hạ Lệnh Thù rời khỏi hoàng cung, thể xác và tinh thần đều thoải mái, tự mình cầm hoa xuống
bếp, làm một mâm bánh hoa quế, cho hai cha con no bụng.
Cố Khâm Thiên ăn đến tròn bụng, đòi chen chúc giữa hai cha mẹ để ngủ
trưa. Cố Song Huyền bị nó chọc phá nhiều lần không thèm để ý nữa, cách
đứa con, cố rướn cổ lên hôn môi Hạ Lệnh Thù. Đầu tiên là mắt, mũi, cuối
cùng ngậm môi nàng đùa cợt. Hạ Lệnh Thù híp mắt kệ hắn, chờ khi hắn làm
quá liền đẩy Cố Khâm Thiên.
Đẩy vài cái, trong lúc ngủ mơ, Cố Khâm Thiên liền vung chân nhỏ đá
phụ hoàng mấy cái cảnh cáo; đẩy lần thứ hai, tiểu thái tử vung tay cho
phụ hoàng ăn “hạch đào”; lần thứ ba, con rồng mập nhỏ không có động tĩnh gì. Cố Song Huyền cười gian xảo, vươn tay sờ lên vai Hạ Lệnh Thù, ăn
bằng sạch đậu phụ. Đang vui vẻ, trên người chợt nóng lên, chỉ cảm thấy
có một dòng nhiệt nóng đang lan từ bụng lên ngực, cúi đầu liền thấy ‘con voi’ của tiếu thái tử đang phun nước.
“Không,” Cố Song Huyền xụ mặt xuống, “Thiên Nhi lại đái dầm rồi.”
Hạ Lệnh Thù bình tĩnh gật đầu: “Cái này gọi là mẹ hiền con thảo, Thiên Nhi làm rất tốt.”
Cố Song Huyền giận đến giơ chân, nhìn vẻ mặt buồn cười của nàng thì
trong lòng chợt nhẹ nhóm, còn giả vờ buồn rầu lải nhải ôm thái tử đi
tắm.
Sáng sớm 15 tháng tám, Cố Song Huyền muốn đi tế trời, đêm hôm trước
phải đến cung Đại Minh. Hạ Lệnh Thù không có hắn bên người, trong lòng
cũng giảm bớt gánh nặng, hơn nữa thái tử bị mang đi gặp Thái hậu và các
đại thần, nàng không có vướng bận gì, liền nằm ngủ say. Thân thể càng
lúc càng nặng nề, dường như sắp chìm xuống giường.
Trong lúc mơ hồ cảm thấy có người bắt mạch cho nàng, nàng nghĩ là lão thái y đến kiểm tra thông thường, liền không để ý. Không lâu sau, chợt
nghe thấy giọng nói của Phượng Lê, Trúc Đào đóng cửa sổ, trong phòng
chợt tối tăm. Trong chốc lát, có người bón thuốc cho nàng, thuốc rất
đắng, hiệu quả lại không có mấy, nàng cau mày uống một ngụm, nuốt xuống
thì phát hiện hương vị khác với ngày thường, liền giãy dụa.
Trong cung những chuyện dơ bẩn rất nhiều, tuy rằng nàng đang nửa tỉnh nửa mê, cũng vẫn bình tĩnh bảo vệ mình. Người nọ hình như đã quyết định cho nàng uống thuốc, bóp miệng nàng, nàng liều mạng giãy dụa, tay chân
nặng nề nên nàng chỉ có thể lắc đầu.
Phượng Lê và Trúc Đào thấy thế thì sợ tới mức đẩy người kia ra, gọi to: “Nương nương.”
Hạ Lệnh Thù cố mở mắt ra, giữa ánh sáng u ám chỉ thấy một bóng người
tối đen, dần rõ ràng hơn. Nàng hít một hơi, híp mắt dò xét đối phương:
“Tạ tiên sinh?”
Người nọ nói khẽ: “Là ta.”
Nàng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Tạ tiên sinh nói: “Thân thể nương nương không tốt, ta tìm được một
phương thuốc cổ truyền, muốn để nương nương thử. Không ngờ nương nương
lại phòng bị Tạ mỗ như vậy.”
Hạ Lệnh Thù cười: “Bản cung không tỉnh táo, không biết là ngươi. Còn
tưởng là mình ở dưới hoàng tuyền, bị ác quỷ dây dưa.” Ho khan hai tiếng, nhìn bát thuốc nói: “Đưa cho ta đi!” Tạ Sâm muốn giúp, Hạ Lệnh Thù lại
tự mình bê lên, chậm rãi uống.
Phượng Lê dâng mứt táo lên, Hạ Lệnh Thù lắc đầu: “Chuẩn bị nước nóng
cho ta tắm rửa, cả người toàn múi thuốc khó chịu quá.” Chờ lúc vào hậu
viện, nàng vội vàng ra lệnh cho người cầm ống nhổ đến, tự mình móc họng, nôn hết toàn bộ thuốc uống lúc nãy ra, mới mệt mỏi dựa vào thành bể thở dốc không ngừng.
Phượng Lê sợ hãi, Hạ Lệnh Thù trừng mắt với nàng, dặn dò: “Ngươi chưa thấy gì hết.”
“Vâng, vâng.”
Tắm rửa xong, đi ra thì phát hiện Tạ Sâm còn chưa về. Mái tóc dài của Hạ Lệnh Thù còn nhỏ nước tí tách, cười nói: “Hiếm khi tiên sinh rảnh
rỗi như vậy, không bằng đánh mấy ván cờ với bản cung đi.”
Lập tức bày bàn cờ, hai ngươi lại bắt đầu khí thế ngất trời. Hạ Lệnh
Thù luôn tấn công như vũ bão, Tạ Sâm lại rất thận trọng. Tinh lực Hạ
Lệnh Thù không dồi dào như trước, không lâu sau liền buông tay: “Dạo gần đây bản cung có cất rượu hoa quế, tiên sinh tới vừa lúc, có muốn uống
hai chén không?”
Tạ Sâm lạnh nhạt nói: “Thân thể nương nương bệnh đã lâu, không nên uống rượu thì hơn.”
Hạ Lệnh Thù đặt một tay bên bàn cờ, tóc dài chưa vấn lên rủ xuống một bên vai, đuôi tóc đang được người hầu lau khô. Sắc mặt hồng như chu sa, môi đỏ, trông rất sống động, khiến lòng người nổi sóng.
Xa xa là biển hoa nhiều như sao, trước mặt là giai nhân mềm mại đáng
yêu, Tạ Sâm thật vất vả mới giữ được lòng mình bĩnh tĩnh giữa cảnh đẹp
như ảo ảnh.
Rượu quá ba tuần, hắn liền đứng lên, rút trường kiếm trên vách tường
ra, đến dưới rừng hoa, bắt đầu múa. Chiêu đầu tiên không một gợn sóng,
chuôi kiếm vừa chuyển động, phút chốc liền bay vào không gian, khi hạ
xuống đã có khí thế sấm vang chớp giật, cổ tay hắn xoay lại, vạt áo bị
gió quấn như sóng biển ào đến, trong rừng cây, giữa hoa lá, bụi đất cuốn lên, chỉ thấy bóng không thấy người. Đến cuối cùng, từng chiêu thức của hắn như dòng suối nhỏ, chậm rãi, nhất cử nhất động lại mềm mại như nụ
hoa, khiến người ta không khỏi thổn thức quý trọng.
Khi dừng múa, mũi kiếm đã cắm xuống đất ba phần, giống như đỉnh nhọn lạnh ghê người.
Một lúc lâu sau Hạ Lệnh Thù mới hết thất thần, nói: “Võ nghệ của tiên sinh thật tốt.”
Tạ Sâm tự nhiên vén vạt áo, ngồi trên ghế, mồ hôi không có lấy một
giọt, trả lời: “Kiếm tùy tâm mà sinh, võ thuật này cũng chỉ là động tác
đẹp mà thôi.”
Hạ Lệnh Thù cười nói: “Quân tử như kiếm, trong chốn giang hồ Tạ tiên sinh hẳn cũng là một hiệp khách.”
Tạ Sâm cười khổ: “Ta không phải người trong giang hồ.” Hắn giơ hai
tay ra trước mặt Hạ Lệnh Thù, “Thấy được không? Trước đây ta thường
xuyên lấy hoa tiêu, hoa anh túc cho vào ấm sắc thuốc cho sư phụ dùng.
Đôi tay này vào giang hồ nhiều nhất là để tìm phương thuốc, có thể cứu
người, lại không thể giết người được.”
Hạ Lệnh Thù im lặng một lúc: “Chẳng lẽ tiên sinh chưa từng để ai chết sao?”
“Có.” Hắn suy nghĩ, “Sư phụ ta rất nghiêm khắc, tính tình ta vốn quái đản, vì muốn để ta quý trọng mạng người, sự phụ cố ý cho ta đi trị bệnh cho một bé gái. Bé gái này không lớn, mới bảy tuổi, sắc mặt vàng như
nến, gầy trơ xương, toàn thân không có chỗ nào là lành lặn, toàn bộ đều
bị người ta cấu, hoặc dùng trâm đâm vào. Bệnh của nó không nặng, rất dễ
chữa trị, chỉ là từ nhỏ đã có bệnh trong lòng, luôn ở bên bờ sinh tử. Sư phụ yêu cầu ta mỗi tháng đi xem bệnh cho nó một lần, ta chữa cho cô bé
đó đến năm mười lăm tuổi.
Có một lần đi tìm nàng ta, cả người nàng trần truồng nằm bên cạnh cái giếng sâu, lúc ấy nàng đang muốn nhảy xuống giếng. Ta nhận ra nửa người dưới của nàng đều là máu, chân gãy một cái, nàng đi qua đâu đều lưu máu đến đấy. Sư phụ nói bất kể thế nào cũng muốn chữa khỏi cho nàng. Nàng
đã khổ đến cực hạn, không rơi nổi một giọt nước mắt, chỉ nói ‘Sống không có ý nghĩa’. Ta chữa được thân thể của nàng nhưng không chữa được lòng
của nàng. Mỗi lần cứu nàng từ bờ sống chết về, chính ta cũng cảm thấy
mệt mỏi.
Lần cuối cùng thấy nàng, nàng bị đám thị vệ áp dưới thân, đã giống như thi thể không có hồn phách.”
Hắn uống nhiều quá, đầu có phần choáng váng, chống tay lên trán,
không rõ biểu cảm: “Ta cho nàng một viên thuốc, ngày hôm sau thấy được
xác nàng ở trên sông.” Hắn quay đầu, tóc mái rủ xuống che đi nửa mặt,
một bên giống như ánh mặt trời, một bên chìm trong bóng tối: “Ngươi… Ta
không muốn cuối cùng ngươi sẽ giống như nàng.”
Hạ Lệnh Thù nhắc nhở hắn: “Bản cung không phải nữ tử nhu nhược.”
“Các ngươi đều ở trong hoàng cung.” Tạ Sâm vội vàng phản bác, chống
tay lên mép bàn, nhìn nàng: “Nàng bị đám cầm thú kia làm hại, ngươi sẽ
bị hoàng thượng làm hại. Chỉ cần ở trong tòa thành này, vô số nữ tử sẽ
bị nó cắn nuốt hủy diệt, xương cốt cũng không còn.”
Hạ Lệnh Thù nhìn hắn: “Ta không cần ngươi cứu vớt. Ngươi không phải anh hùng, ta cũng không phải hồng nhan của ngươi.”
Tạ Sâm lắc đầu, tỉnh táo một chút, thấp giọng hỏi nàng: “Làm sao
ngươi biết ta không phải anh hùng? Nói không chừng nay cả hoàng thượng
cũng mặc cảm có chỗ không bằng ta.” Hắn ngăn cản Hạ Lệnh Thù nói câu kế
tiếp, uống cạn chén rượu cuối cùng: “Ta nói sẽ chờ ngươi cũng không phải chỉ vì chuyện trước đây của nàng ta.” Dứt lời, không nhìn ai, xoay
người kéo hòm thuốc, mờ mịt bước đi.
Từ đó về sau, Hạ Lệnh Thù không để Tạ Sâm bắt mạch, đồ ăn của nàng
đều cho người thử độc cẩn thận, hơn nữa dặn dò người trông nom thái tử
đừng cho Cố Khâm Thiên tiếp xúc với Tạ Sâm.
Chuyện ngày hôm đó nàng không nói với Cố Song Huyền. Đứa trẻ lớn lên
trong cung, ít nhiều đều từng gặp phải những chuyện tàn nhẫn, trên tay
mỗi người đều dính máu và nước mắt, ai cũng không thể nói mình trong
sạch không tì vết, ai cũng không thể chối bỏ rằng mình thủ đoạn độc ác.
Tính tình Hạ Lệnh Thù vốn đa nghi, cho tới giờ không dễ dàng tin
tưởng ai, đương nhiên sẽ không cho ai thân cận quá mức với mình. Chính
điều này đã giúp nàng bảo vệ được tính mạng giữa vô số lần bị ám sát.
Cố Song Huyền thấy sắc mặt nàng dần hồng hào, đương nhiên rất vui vẻ. Rời cung đã lâu, dù sao cũng phải trở về.
Tháng 10, chiến sự ở Nam Hải dần kết thúc, nạn dân đói khổ cũng đã
yên, Cố Song Huyền thở một hơi nhẹ nhõm, vui vẻ chơi đùa cùng thái tử.
Hạ Lệnh Thù trở về cung Phượng Huyền, sai người dọn dẹp trong ngoài, tự mình đưa thái tử đi thỉnh an Thái Hậu.
Các phi tần thấy hoàng hậu, ngoài miệng thì chúc mừng nhưng bên trong thầm ghen tỵ nguyền rủa, nói không ít lời khó chịu dấm chua, ầm mỹ nửa
ngày, bất thình lình An mỹ nhân An Di hỏi: “Hoàng hậu gần đây có gặp Tạ
thái y không? Mấy ngày trước Tạ thái y kê đơn cho thần thiếp, thuốc uống xong rồi, muốn gọi hắn bắt mạch điều trị tiếp, nào ngờ mọi người ở Thái y viện lại nói hắn bị bệnh, không biết là thật hay giả.”
Hạ Lệnh Thù hỏi: “Thái y viện có nhiều thấy thuốc như thế, chẳng lẽ những người khác không biết bắt mạch sao?”
An Di lộ ra dáng vẻ của thiếu nữ: “Nghe nói Tạ thái y là người giỏi
nhất ở Thái y viện, thần thiếp nghĩ…” Còn chưa nói xong đã có người ngắt lời: “Đừng si tâm vọng tưởng, Tạ thái y là thầy thuốc ngự dụng của
hoàng hậu, sao có thể chờ bắt mạch cho chúng ta được.”
Lập tức có người che miệng cười: “Nghe nói Tạ thái y bị bệnh tương tư, không biết có đúng không.”
An Di kinh ngạc: “Chẳng phải Tạ thái y không ở trong cung sao?”
“Sao có thể chứ, hắn sẽ ở lại cung cả đời. Hoàng hậu, người nói có phải không.”