Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 29



Edit: Mộc

Hạ Lệnh Thù nhìn móng tay mình, giống như hoa phù dung trắng, sáng bóng mềm mại, thấy thế nào cũng không thích hợp để giết người.

Nàng đợi cho đám phi tần càng nói càng nhiệt tình mới cười khẽ: “Thì ra, ở trong cảm nhận của mọi người, Hoàng thượng của chúng ta lại không bằng một thái y nho nhỏ. Chẳng lẽ khi bản cung không ở đây, Tạ thái y đã giành được trái tim của phần lớn các mỹ nhân, cho nên các ngươi vội vã xưng tụng thành ‘Hoàng cung đệ nhất nhân’!” Nàng nhoẻn cười đầy thâm ý, đôi mắt lạnh như băng đột nhiên bị sát khí bao trùm.

Bị hai chữ ‘Hoàng cung’ chụp mũ, mọi người kinh hãi quỳ xuống: “Nương nương thứ tội.”

Hạ Lệnh Thù hừ lạnh: “Tội? Các ngươi có tội gì. Chẳng qua là so Hoàng thượng với bùn nhão làm đường, là ếch nhái mặc kệ người ta giẫm lên, so hoàng hậu với hoa thủy tiên dễ dàng bị người ta hái, tôn sùng một thái y nho nhỏ là ‘Thiên hạ đệ nhất nhân’.”

Trên đầu tội chưa đủ, lại thêm hai cái tội, các phi tần vừa ngồi xuống đều nghe ra ý tứ. Hậu cung không chủ đã lâu, các nàng đều tản mạn đã quen, hoàng hậu trở về, các nàng tưởng rằng có thể nói chuyện phiếm như ngày trước. Mới mấy câu ngắn ngủi, hoàng hậu đã ra oai phủ đầu, vừa lúc loại bỏ tà khí trong cung. Ngay cả nón xanh của hoàng đế mà cũng dám cài loạn, rõ ràng là không muốn sống nữa. Các phi tần bồn chồn, trên mặt đều toát mồ hôi, nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn lúc trước của hoàng hậu, liền nhìn về phía An mỹ nhân. Nàng ta là cánh chim đầu đàn, nên là nàng chịu tội.

An mỹ nhân vội vàng tiến lên hai bước: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không có ý này.”

“Ý của ngươi,” Hạ Lệnh Thù cắt lời nàng, “Chẳng phải là không phải Tạ thái y thì không thể sao! Ngươi đã nhung nhớ hắn như thế, không phải hắn thì không muốn, không phải hắn thì không gặp, hay là bản cung làm chủ, ban ngươi cho Tạ thái y làm vợ. Từ nay về sau, ngươi muốn hắn bắt mạch khi nào cũng được, muốn hắn một tấc không rời, như bóng với hình, muốn trong mắt hắn chỉ có ngươi, trong lòng hắn chỉ có ngươi, thì cùng nhau xuất cung làm bạn khắp chân trời góc biển, làm một đôi thần tiên quyến lữ thật sự.”

“Không!” An mỹ nhân kêu to, “Nương nương, thần thiếp không muốn gả cho hắn. Thần thiếp, thần thiếp chỉ là nghe nói nếu không phải nương nương thì Tạ thái y không chữa…”

Hạ Lệnh Thù cười hỏi: “Ai nói ?”

An mỹ nhân túm khăn, ánh mắt cụp xuống, rõ ràng không muốn nói ra người đã huyên thuyên kia.

Hạ Lệnh Thù thản nhiên nói: “Một khi đã vậy, chờ khi về, bản cung sẽ xin Hoàng thượng ban thánh chỉ, gả An Di đi.”

“Ninh mỹ nhân.” An mỹ nhân cúi thấp đầu, mặt đỏ tai hồng trả lời: “Là Ninh mỹ nhân nói với thần thiếp. Nàng nói Tạ thái y chỉ chữa trị cho một mình nương nương, rất quan tâm đến Thái tử, thường xuyên không để ý đến ý chỉ của Hoàng thượng là không được đến cạnh Hoàng hậu, ngay cả thuốc của hoàng hậu cũng là do hắn tự mình sơ chế.”

Ninh mỹ nhân chính là kẻ vừa mới cùng An mỹ nhân giở màn kẻ xướng người họa, bị Hạ Lệnh Thù nhìn một cái thì sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống: “Lời này không phải chỉ có thần thiếp biết, toàn bộ hoàng cung đều truyền đi. Nói Tạ thái y vì hoàng hậu mà múa kiếm, ngày đêm không ngừng túc trực bên giường hoàng hậu, nửa đêm không người hắn còn có thể nghỉ lại cung Phượng Huyền.”

“Toàn bộ hoàng cung đều nói thế, cho nên Ninh mỹ nhân cho rằng đây là thật, cố ý đến tranh cãi trước mặt bản cung sao?”

Mọi người đều cụp mắt. Trong cung này, thật có thể nói thành giả, giả có thể nói thành thật, thị phi phải trái thật thật giả giả ai quan tâm rõ ràng làm gì. Các phi tần chẳng cần biết thật hay giả, chỉ cần đạt được mục đích. Nếu có thể mượn Tạ thái y mà kéo Hoàng hậu xuống, nhẹ thì khiến Đế hậu nghi kỵ nhau, làm hoàng hậu bị lạnh nhạt, nặng thì có thể khiến hoàng hậu bị phế truất, biếm vào lãnh cung. Cho dù kết quả thế nào, người được lợi đều là các phi tần. Hạ Lệnh Thù làm sao không biết suy nghĩ của các nàng.

Còn cả Tạ thái y kia nữa, là kẻ cuồng vọng không biết kiềm chế. Chẳng những không quan tâm phép tắc, ra ra vào vào trong cung, còn chống đối hoàng đế, lại rất chân thành với hoàng hậu, yêu chiều thái tử. Khó trách có người mượn cơ hội này gây chuyện, nếu là người khác bị bàn tán, Hạ Lệnh Thù cũng sẽ nghi ngờ.

Muốn ngăn chặn lời đồn thổi, biện phát tốt nhất chính là giết gà dọa khỉ. Có điều dựa vào tra xét của Hạ Lệnh Thù, con gà đơn giản nhất là Ninh mỹ nhân và An mỹ nhân. Nếu còn ai muốn làm ầm ĩ đến chỗ Hoàng thượng, khả năng sẽ có thể cứu vãn được đường sống, cũng có thể làm người chịu tội thay, chết không có chỗ chôn.

“Chuyện này không thể đơn giản như vậy.” Thái hậu ngồi trên cao cuối cùng cũng lên tiếng, “Hoàng cung không phải chỗ dân chúng tầm thường, tam cô lục bà thấy gió thành mưa, nói sai làm sai chỉ đánh một trận là xong. Trong cung này, ai lớn nhất? Hoàng đế là lớn nhất. Hoàng đế là người mà dân chúng tầm thường có thể bàn tán sao? Hoàng đế và Hoàng hậu là vợ chồng tầm thường có thể mặc người khác nói sao? Cung nữ thái giám chỉ có một mình, gây chuyện lớn lắm cũng chỉ là một xác chết lăn từ bàn tiệc ra bãi tha ma, còn các ngươi thì sao? Phía sau các ngươi đều có gia tộc, có cha mẹ thúc thẩm.” Cúi xuống, “Đừng để một bước không cẩn thận sai lầm, mọi thứ đều hỏng hết.”

Hai người phía dưới rùng mình, cùng cầu xin: “Thái hậu thứ tội, hoàng hậu tha mạng.”

Hạ Lệnh Thù im lặng trong chốc lát, nói: “Giáng chức An mỹ nhân xuống ngũ phẩm tài tử, Ninh mỹ nhân là lục phẩm bảo lâm. Trương ma ma, lấy Phượng ấn.” Thái hậu khoát tay áo, có người đã lĩnh chỉ đi. Đóng ấn xong, các cung nữ đưa hai người này đi thay bỏ phục trang của tứ phẩm…, sau đó lại cúi đầu ngồi xuống.

Không lâu sau, Lương công công cũng bị gọi đến, trên đường đi đã có người kể lại toàn bộ sự việc. Vừa vào điện, Lương công công lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: “Nô tài quản sự không tốt, lập tức sẽ điều tra chỉnh đốn lại.”

Thái hậu gật đầu, hoàng hậu im lặng. Lương công công quét mắt xung quanh một vòng, nhìn cung nữ của An Tài tử và Ninh Bảo lâm, lập tức có người lôi các nàng xuống, không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Thanh âm càng lúc càng cao, sau đó dần dần yếu đi, một canh giờ sau thì tắt hẳn. Từ đầu đến cuối, chủ tử của các cung nữ đều không biểu lộ gì, không để ý đến, đừng nói là cầu xin cho người của mình.

Hai vị phi tần bị giáng cấp, hai cung nữ bị đánh chết, đã đủ để cảnh báo mọi người. Lương công công phục mệnh sau, tiếp tục trở về bên cạnh hoàng đế. Điều này cũng là ám chỉ cho mọi người, trước khi công công tới đây, hoàng đế đã ngầm đồng ý việc làm của Thái hậu.

Hạ Lệnh Thù nhìn một vòng các phi tần đang mang tâm tư khác nhau, tỏ vẻ bất đắc dĩ than thở: “Bản cung rời cung mấy tháng, mỗi ngày đều có lão thái y trông nom, uống thuốc đều do hoàng thượng tự mình kiểm tra, không biết sao Tạ thái y lại bắt mạch cho bản cung, lại truyền ra ngoài như vậy.”

Thái hậu vỗ mu bàn tay nàng, cười nói: “Hoàng hậu của chúng ta xinh đẹp thanh cao. Khi còn học ở thư viện, bên người đã có không ít đệ tử thế gia theo đuổi. Nếu cứ có ai nhớ thương nàng, nàng đều phải đáp ứng, thế thì phải xin Hạ Lê Thị sinh thêm vài người nữa, không, phải hơn mười cô con gái mới được. Hạ Lệnh Thù đã là chính cung nương nương của hoàng thượng, ai cũng không được phép tranh, cho dù đến tranh cũng không tranh nổi.”

Edit: Mộc

Hạ Lệnh Thù thuận theo cười: “Thái hậu lại trêu ghẹo con dâu rồi.” Thái hậu lại kể ra chuyện hoàng hậu từng trừng trị đệ tử phong lưu ở thư viện.

Trước đây có vị đệ tử không tốt, muốn thừa dịp năm đó Hạ Lệnh Thù còn nhỏ, thân cận nàng, ép Hạ gia phải đồng ý chuyện cưới xin. Sao biết được người năm đó nên rơi xuống nước lại không rơi, ngược lại chính mình tự lao vào, lúc này Lệnh Thù không cho phép kẻ nào xuống nước, cũng không cho gã kia lên bờ, ép hắn ở dưới đến tận lúc tan học. Đệ tử kia về sau thấy Hạ Lệnh Thù liền không nhịn được vỗ bụng nấc lên, bởi vì hôm đó uống quá nhiều nước ao đến trướng cả bụng, theo bản năng sợ hãi.

Các phi tần nghe xong liền cười, thỉnh thoảng lén nhìn về phía hoàng hậu. Đúng là nữ tử do thế gia bồi dưỡng, khí độ, nhẫn nại đều vượt qua người thường, Hạ Lệnh Thù lại đang nói đùa cùng Thái hậu.

Đến khi trở lại cung Phượng Huyền, Hạ Lệnh Thù đã trở nên lạnh lùng, sai Trương ma ma kiểm tra những người thân tín. Chuyện Tạ thái y múa kiếm chắc chắn là có người truyền ra ngoài mới khiến các phi tần nắm được nhược điểm. Mà khi hoàng đế về cung, phần lớn người bên cạnh hắn đều đi theo, ở lại chỉ có người của hoàng hậu. Trong lúc không biết, ngay cả người tân tín nhất bên cạnh nàng cũng bị mua chuộc, nếu không điều tra rõ, thời điểm quan trọng sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nàng và thái tử.

Trương ma ma là lão nhân hoàng hậu đưa từ Hạ gia đến, đương nhiên là tin được, lập tức vội vàng đi làm việc.

Hoàng đế hạ triều, phê duyệt tấu chương, nghe Lương công công kể lại mọi việc, trên mặt không gợn sóng. Đến khi ăn trưa, thái tử bị người ôm từ điện Hoàng Ương đến. Giờ Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Đại công chúa đều đến thư viện Bạch Lộ để học tập, buổi tối mới được trở về, trong điện Hoàng Ương chỉ có một mình thái tử, mỗi ngày Thái phó dạy dỗ, chi hồ giả dã, cũng không biết nghe lọt được mấy chữ.

Trẻ con hơn hai tuổi còn thích nghịch ngợm, cái gì cũng không hiểu, học được hai chữ sẽ chạy đến khoe thành tích với Hạ Lệnh Thù. Ghé vào đầu gối nàng, kêu “Hoàng hậu mỹ nhân”, không lâu sau lại gọi “Mẫu hậu mỹ nhân”, chơi trong chốc lát, quay về đã sửa thành “Mỹ nhân đẹp đẹp”.

Cố Song Huyền đi bộ hai vòng ở ngoài điện, cuối cùng không chịu nổi thái tử gọi to từng tiếng “mỹ nhân”, liền đi vào ôm lấy nó nói: “Phải gọi mẫu hậu.”

Thái tử đặt tay lên hai má hoàng đế: “Con cọp phụ hoàng, con sâu thiên tử.” Thấy sắc mặt Cố Song Huyền trở nên u ám, lập tức sửa lại: “Phụ thân yêu quý.” Sau đó hôn bẹp mấy cái lên mặt Hoàng đế, dỗ hoàng đế hớn hở, đi vào cạnh Hoàng hậu: “Mỹ nhân, hôm nay trẫm bị ấm ức.”

Hạ Lệnh Thù liếc hắn một cái: “Dưới gầm trời này còn có ai dám làm Hoàng đế chịu ấm ức, chắc là không muốn sống nữa.”

“Đúng, trẫm không những bị ấm ức còn phải đội mũ xanh cao tận trời.”

Ái chà, đúng là dám nói ra. Hạ Lệnh Thù sờ lên tóc hắn: “Thần thiếp không thấy mũ của hoàng thượng.” Suy nghĩ một lúc, nói tiếp: “Thần thiếp không thích hoàng thượng đội mũ, dùng kim quan đẹp lắm, đừng vứt đi.”

Nhất thời, mặt mày Cố Song Huyền hớn hở, đứng trước mặt nàng, sửa sang lại áo quần, hỏi: “Trẫm có đẹp trai không?”

Hạ Lệnh Thù sai người gắp thức ăn, không ngẩng đầu lên, trả lời: “Rất tuấn tú, đẹp hơn cả dế mèn.”

Cố Song Huyền lại hỏi: “Trẫm có phải anh hùng không?”

Hạ Lệnh Thù gật đầu: “Anh hùng. Hoàng thượng văn thành võ đức, nhất thống thiên hạ.”

Cố Song Huyền rèn sắt khi còn nóng, ôm thái tử cùng nhìn nàng: “Vậy nàng có một lòng hướng về ta không?”

Hạ Lệnh Thù im lặng, nhìn về hướng cửa điện. Tháng 10, ánh sáng mặt trời không đủ nóng, vầng sáng ấm áp mà không chói mắt, bao phủ cửa cung trong một khoảng mông lung. Giữa ánh sáng kia, bóng hình Cố Song Huyền là tối nhất, bên ngoài càng sáng thì bên trong càng tối tăm như mực, mặt hắn im lặng hướng về phía nàng, đôi mắt sâu thẳm, vô cùng quyến rũ.

Hắn đến gần thêm chút nữa, mũi hai người dán vào nhau: “Lệnh Thù, ta tin tưởng nàng.”

Ta tin tưởng nàng và Tạ Sâm không tằng tịu, tin tưởng nàng không yêu Tạ Sâm, càng tin rằng ngoại trừ hoàng đế, nàng sẽ không yêu bất kì kẻ nào.

‘Tin tưởng’, chỉ có hai chữ, nhưng với Thiên gia mà nói thật không dễ dàng, bên trong ẩn chứa bao nhiêu huyết lệ, lại phân ra bao nhiêu ngày đêm kề cận bên nhau.

“Ta tin tưởng nàng, cho nên nàng nhất định cũng phải tin tưởng ta.”

Hạ Lệnh Thù cụp mắt xuống. Tin tưởng hắn sao? Nhiều năm trước, nàng tin hắn, kết quả là bị bỏ mặc không để ý, nàng và thái tử trong bụng suýt nữa mất mạng. Bây giờ, tất cả yêu hận đều bị vùi lấp, nàng có thể tin tưởng hắn một lần nữa sao? Có thể nhận tình yêu của Đế vương sao?

Nàng trầm mặc.

Cố Song Huyền thở dài một hơi, sờ hai gò má nàng: “Nàng không trả lời lấy lệ đã là ngoài mong đợi của ta rồi.”

Hạ Lệnh Thù cười: “Đương nhiên là thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng, yêu hoàng thượng, nguyện ý đi cùng hoàng thượng lên trời xuống hoàng tuyền không rời không bỏ, kết thành vợ chồng tam sinh tam thế…”

“Ngừng!” Vẻ mặt Cố Song Huyền đau khổ, giận nói: “Nàng cứ trêu chọc ta đi!” Hừ hừ, hắn vừa vừa mới nói nàng không trả lời lấy lệ, nàng liền lập tức từng tiếng a dua, rõ ràng là làm hắn khó chịu.

Chẳng lẽ hắn còn làm chưa đủ sao? Vì nàng hắn đã buông bỏ hậu cung, vì nàng sửa đổi tính tình, cũng vì nàng không them quan tâm những lời đồn đại nhảm nhí. Hắn đã làm rất nhiều, vì sao còn chưa đủ? Chẳng lẽ là mâu thuẫn trong quá khứ quá sâu sao?

Cố Song Huyền vuốt cằm, suy đoán xem ngày khai trai của mình có còn xa lắm không.

Hạ Lệnh Thù hầu hạ hai cha con ăn trưa xong, có thời gian rảnh, hỏi Hoàng đế: “Tạ thái y kia có thân phận như thế nào?”

Cố Song Huyền lập tức nhảy dựng lên, kêu rất to: “Không phải chứ, nàng thật sự coi trọng hắn à?”

Hạ Lệnh Thù ho khan một tiếng. Cố Song Huyền liền nói: “Dù thế nào hắn cũng không sánh bằng trẫm đâu. Trẫm cao lớn tuấn lãng vô song, oai hùng bất phàm, văn võ song toàn, tác phong nhanh nhẹn, xét về gia thế, nhân phẩm, tính tình đều là nam tử đệ nhất thiên hạ, nàng có thể tìm đâu được người như vậy chứ! Hơn nữa, cho dù thật sự tìm được thì cũng không phải là ta. Hôm nay nàng nên hiểu rõ người yêu nàng nhất là Cố Song Huyền ta, chiều chuộng con nàng cũng là Cố Song Huyền ta, toàn tâm toàn ý với nàng, vất vả không thay đổi cũng là ta nốt.” Hắn cầm hai tay của nàng, “Lệnh Thù, nàng không nên di tình biệt luyến.”

(di tình biệt luyến: thay lòng, lúc đầu yêu người này, sau lại yêu người khác)

Người nào đó thở dài, nói với Lương công công đang ở một bên đau xót, “Đồ vô sỉ ở đâu tới đây, dám miệng lưỡi trơn tru, thao thao bất tuyệt tự xưng là Hoàng thượng, công công còn không bắt hắn xuống đánh mấy trăm roi, nghiền xương thành tro đi.”

Cố Song Huyền lập tức biến từ tên đăng đồ tử dâm loạn thành hoàng đế nghiêm túc: “Không cần đâu, hắn là huynh đệ của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.