Tuyết quốc trải dài ngàn dặm, nếu nói lãnh thổ Đại Nhạn mênh mông như một quả dưa hấu tròn vo, Tuyết quốc chính là cái thắt lưng nhỏ bằng gấm điểm xuyết thêm. Thắt lưng này thoạt nhìn thì vô cùng xinh đẹp nhưng
không có tác dụng, phần lớn đất đai đều không ai sống nổi, quốc chủ và
con dân đều tránh ở giữa trăm dặm băng tuyết xây dựng chỗ ở tạm thời.
Lúc trước Đường Hành và Cung Vong chia binh làm hai đường, Đường Hành cứu người, Cung Vong giết người, sau đó tụ họp ở sườn núi, mà doanh
trại bị đánh bất ngờ kia cũng nằm trên núi cao hiểm trở, ở ngay giữa
sườn núi.
Đường Cẩn đưa mọi người chạy như điên, không thể đi ngựa là vì muốn
che giấu hành tung, cũng không linh hoạt, khi bị đám tà giáo đuổi giết
liền có ưu điểm. Đường Cẩn là tên tiểu tử giảo hoạt thông minh, không
thừa hưởng sự hiền lành của cha mình, vừa chạy vừa trốn, thỉnh thoảng
chui vào trong hang gấu, thỉnh thoảng nhảy tới nơi bị tuyết phủ, giống
một con tiểu hồ ly giỏi ngụy trang. Người giang hồ đi theo hắn vốn là
thuộc hạ của Cung Vong, từ nhỏ bị hắn gây chuyện, đương nhiên hiểu ý
phối hợp, bị người truy đuổi hơn mười dặm cuối cùng cũng thoát. Lúc này, chỉ cách chỗ doanh trại bị đánh bất ngờ vài dặm, từ xa đã nghe thấy
tiếng chém giết.
Hạ Lệnh Thù bình tĩnh quan sát hành động của những người cứu viện,
nhìn Đường Cẩn đưa nàng và mọi người trốn trong cây cối, chỉ nhìn khói
lửa từ xa không ngừng bay lên, có chút lo lắng, chịu đựng không để lộ
ra. Qua nửa canh giờ, người thiếu niên phía trước càng lúc càng cúi thấp lưng, than thở: “Cung thúc sao chậm thể, chém cái đầu lẽ nào còn phiền
toái hơn cõng người như chúng ta sao?”
Hạ Lệnh Thù nhẹ giọng hỏi: “Chém đầu ai?”
Đường Cẩn quay đầu: “Quốc chủ Tuyết quốc, còn có thể là ai chứ. Lão
đại nhà ngươi nói ngươi ở Tuyết quốc mấy năm, chắc sẽ nhung nhớ, bảo
chúng ta đi lấy đầu quốc chủ Tuyết quốc mang về ướp lạnh, nếu ngươi nhớ
Tuyết sơn liền nhìn cái đầu chặt đó để bớt nỗi tương tư.”
“Cũng phải, sớm biết thế các ngươi hẳn là nhân tiện chém thêm vài
cái, ta thích đầu của mỹ nhân. Nếu là đầu của Thánh công chúa Tuyết quốc thì càng làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.”
Đường Cẩn vốn nghĩ dọa Hạ Lệnh Thù, không ngờ đối phương lớn tuổi hơn hắn, thông minh hơn hắn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn hắn nhiều, đành
khoát tay áo: “Không có được không, mỹ nhân chỉ để thương, không phải để giết.”
Hạ Lệnh Thù cười nhạt, Đường Cẩn thấy mình chẳng còn thể diện, đổ người xuống, phỉ nhổ một trận trong bụng.
Đột nhiên, đất rung núi chuyển, xuất hiện một màn sương trắng, nhìn kỹ lại là cảnh tượng do tuyết lở tạo thành.
Đường Cẩn bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Cha còn ở bên kia.” Hơi nhếch
môi, nhìn xung quanh, cuối cùng đứng lên, nói: “Theo ta đi.” Mọi người
nhìn nhau, Đường Cẩn đã dẫn đầu đến doanh trại. Bôn ba nửa canh giờ,
tiếng chém giết ngày càng gần, một vùng hỗn loạn, chỉ có thể nhìn thấy
trên con ngựa cao lớn một bóng dáng quen thuộc như bướm đỏ bay lượn, mỗi lần vỗ cánh đều có máu bay tung tóe, là Định Đường vương.
Hạ Lệnh Thù thở một hơi, hòn đã nặng treo trên ngực mới được bỏ xuống.
Cuối cùng nàng cũng có thể trở về.
“Tuyết lở?”
“Dạ. Chỉ cần là chỗ cao và dốc ở Tuyết Phong, đến mùa đông liền dễ có tuyết lở. Tuyết quá nhiều, đọng lại, một khi có tuyết lở thì cao thủ võ công cũng không thoát nổi.”
Cố Song Huyền xiết chặt bút: “Ngươi xác định? Dựa theo thời gian tính toán thì người phải được cứu ra rồi.”
Phó sứ hỏi: “Cứu ai?”
Cố Song Huyền ngớ ra. Hắn nói với bên ngoài rằng hoàng hậu ở trong
thâm cung dưỡng bệnh, người ngoài không biết chân tướng, chỉ cho là
hoàng đế tấn công Tuyết quốc vì chấn uy, không ngờ còn muốn cứu người.
Định Đường vương ở vùng biên cương nhiều năm, một chữ cũng chưa lộ ra,
cho nên phó sứ nghe thế cũng không hiểu ra sao. Cố Song Huyền không trả
lời hắn, tự mình xốc mành lên, nhìn ngọn núi bị giấu trong mây mù.
Đã gần đến giờ dần canh ba, mùa đông, mặt trời ấm áp còn chưa xuất
hiện, trời đất vẫn yên tĩnh như cũ, là thời khắc đen tối nhất trước bình minh.
Hắn lo âu căng thẳng, càng gần đến thời điểm cuối cùng hắn càng bị áp lực, không thể để bất kì kẻ nào tìm ra manh mối. Tính tình hắn càng cẩn thận hơn trước kia, đáy lòng dù lo lắng như núi lửa sắp phun trào thì
trên mặt vẫn biểu cảm không một gợn sóng.
Một mình ở trong lều ra ra vào vào, thỉnh thoảng nhìn bản đồ, phỏng đoán hành tung hiện giờ của Hạ Lệnh Thù.
“Gia, tới giờ uống thuốc rồi.” Tiểu Quái Tử đi theo hầu hạ mở hộp gấm ra, bên trong có vô số viên thuốc cỡ ngón tay cái màu nâu. Cố Song
Huyền tiện tay cầm một viên nhét vào trong miệng, không uống nước mà
nuốt luôn, nhất thời nghẹn ở cổ họng, ánh mắt hắn còn chú ý địa đồ, một
tay chống ngực, suýt nữa là tự mình hít thở không thông mà chết. Ho khụ
khụ vài tiếng, không lâu sau liền hồi phục, tinh thần phấn chấn lên
nhiều, nét mặt nhìn qua rất sáng láng.
Hắn uống một ngụm trà, lại cất bước ra ngoài nhìn xung quanh.
Không lâu sau, có lính liên lạc tới: “Bẩm báo, tuyết… tuyết lở. Bạch Vân Phong đã sụp đổ bên núi…”
Đầu gối Cố Song Huyền hơi khuỵu xuống, suýt nữa là ngã, Tiểu Quái Tử
luống cuống khoác áo choàng cho hắn, im lặng đỡ lấy hoàng đế.
“Người đâu?”
Trên tay lính liên lạc còn cầm lá cờ, chỉ cảm thấy “Bát vương gia”
này còn uy nghiêm hơn cả Định Đường vương: “Vẫn chưa có tin tức.”
“Tiếp tục điều tra.”
Không lâu sau, tin tức khác nhau dần truyền đến, Cố Song Huyền dần
chắc chắn sự việc xảy ra. Tuyết lở ở Bạch Vân Phong, tuyết lớn và bùn
đất đá lăn xuống, giống như cuồng phong quét qua rừng. Chỉ có Cố Song
Huyền biết đường đi của Đường Hành, đột nhiên nghe tin thế, cả người vội như kiến bò.
Không có cách nỏi biết Hạ Lệnh Thù đã được cứu ra chưa, cũng không có cách nào hỏi nàng đã trốn tới đâu, càng không dám nghĩ xem nàng còn
sống không. Giống như nhiều năm nay, hắn không dám suy nghĩ xem liệu
tính mạng của Hạ Lệnh Thù còn không, có phải chịu nhục không, có… Trái
tim liệu có lạnh như bụi, không đợi được hắn tới cứu nàng.
Không phải hắn không muốn cứu người, mà là cứu như thế nào, cứu cách
gì, để ai đi cứu. Quốc sự, gia sự, mọi việc cần quan tâm. Hắn là đế
vương, không thể tự ý tạm rời đi vị trí, cũng không thể bỏ qua tính mạng của người dân cả nước đi đổi lấy an toàn của một nữ tử. Hắn cùng lúc
bắt tay với nước láng giềng, vừa cứng vừa mềm cho thấy Đại Nhạn cường
thế; về phương diện khác, dùng thủ đoạn sấm sét tàn sát kẻ có gan khiêu
khích quyền uy của Đại Nhạn; ở mặt khác, quốc gia càng cường thịnh thì
nguy hiểm với hắn càng cao, hoàng thành canh gác ngày càng nghiêm ngặt,
người trong hoàng cung cũng phải chỉnh đốn, người mà Tạ Sâm nhiều năm
qua xếp đặt phải nhổ bỏ toàn bộ, đồng thời còn phải thanh tẩy gián điệp
khắp nơi.
Hắn không muộn đợi tới lúc Hạ Lệnh Thù trở về thì chính hắn đã không còn.
Hắn nhắm chặt mắt, hít thở thật sâu, lính liên lạc bên ngoài lại báo
tin lần nữa: “Tướng quân đi đánh lén doanh trại địch của bị tuyết lở lan đến, sống chết chưa rõ…” Tiểu binh nuốt nước bọt, “Tin tức đến đây đều
bị đứt.”
Trước mắt hắn bỗng tối sầm, trong đầu ong ong, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Mọi người… bao gồm Định Đường vương, Đường Hành, Cung Vong, còn có Lệnh Thù của hắn.
Ngực đau nhức, hắn ngã ngồi ở ghế da hổ, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Trên đời này, nữ tử nào cũng là trói buộc, là gánh nặng, là họa
thủy. Nhìn họa thủy số một Đại Nhạn triều đi, không chỉ khiến hai ngước
giao chiến, còn khiến cho trời đất tức giận, vùi lấp hơn nửa binh lính
của ta, thế mà ngươi lại còn sống.” Định Đường vương vừa hùng hùng hổ hổ cưỡi ngựa đi, vừa né tránh gió tuyết quay cuồng phía sau.
Hạ Lệnh Thù nghẹn một hơi, tự mình phi ngựa thật mau. Ai cũng không
ngờ Đường Cẩn ném nàng cho Định Đường vương, không quay đầu lại chạy đi
tìm cha hắn. Nàng nhớ tới người áo đen gặp mặt một lần kia, không khỏi
ảm đạm.
Mạng người, một khắc trước còn mạnh mẽ vô địch, ngay sau đó liền táng thân dưới sự phẫn nộ của thần thánh, thật yếu ớt.
Phía sau bọn họ, không ít binh lính thúc ngựa chạy như điên. Phía xa, doanh trại lớn nhất Tuyết quốc, nơi tập trung binh lính tinh nhuệ nhất
đều bị một trận tuyết lở bất ngờ mai táng, có thể nói là trời giúp Đại
Nhạn, nhưng vô số người đã phải tế mình cho màn thắng lợi này.
Định Đường vương vẫn ngồi trên lưng ngựa, chạy rất nhanh, Hạ Lệnh Thù bị Đường Cẩn ném lên lưng một con thần câu khác của hắn, hai người chạy song song nhau, vừa chật vật lại vừa kích thích.
(thần câu: có thể hiểu là con ngựa rất tốt)
Tiếng gió tuyết, tiếng đất lở rất lớn, mọi người đều kêu lên sợ hãi,
mỗi nơi đi qua đều có tiếng động lọt vào tai, càng khiến lòng người
khiếp sợ.
“Phía trước là vách đá.” Hạ Lệnh Thù hô to, rút roi quất mạnh lên
ngựa, ngựa chạy quá nhanh, bị văng lên cao. Gương mặt nàng đau đớn, mũ
chùm bị cuồng phong thổi bay, bím tóc đen dài giống như dây xích khóa
hồn buộc chặt lấy nàng trong lúc đen tối hỗn loạn.
Khi rơi xuống đất, lưng va vào vách đá, đau đến mức nàng kêu lên,
cánh tay lại bị đè nặng, Định Đường vương cũng lăn vào bên cạnh nàng.
Ngựa của hắn chạy quá nhanh nên lao vao vũng bùn tuyết, con ngựa giãy
dụa trong vũng tuyết hai cái đã bị nuốt trôi.
Hạ Lệnh Thù rụt người lại, tránh thêm một chỗ trong khe hở, bên tai
là tiếng tim đập, trước mắt hiện lên hình ảnh Cố Song Huyền cõng Cố Khâm Thiên dưới tàng hoa lê. Khi đó là thời khắc hòa thuận nhất đời này của
bọn họ, đáng tiếc quá ngắn ngủi, nàng còn chưa cảm tạ ông trời thì đã
mất đi.
Thân thể run rẩy, bên tai vang lên tiếng nổ, tuyết và vụn đã không
ngừng bay qua da thịt, làm cho nàng đau nhức, cũng chứng tỏ nàng vẫn còn sống.
Định Đường vương mạnh mẽ kéo nàng ra sau người mình, dùng tấm lưng
rộng lớn che chở cho nàng, trong lúc bối rối, ngay cả áo choàng cũng bao kín người nàng, cả người đẩy nàng vào sâu trong khe đá. Có lẽ đã qua
rất lâu, cũng có lẽ thời gian mới chỉ một chén trà, đợi tới khi Hạ Lệnh
Thù mở mắt, ngoài áo giáp lạnh lẽo của Định Đường vương thì chỉ còn lại
một đống lớn toàn tuyết và đá vụn.
Nàng giãy dụa cố nhúc nhích hai cái, cảm giác dư chấn đã qua, đầu
ngón tay của nàng run rẩy, chạm chạp cử động, hô hấp lại ngày càng gấp.
Nàng cố sức đẩy Định Đường vương, đối phương lại không di chuyển chút
nào, nàng đá đi lớp tuyết đọng quanh người. Tuyết lở chưa bao lâu, bông
tuyết còn chưa tụ lại, một lúc sau nàng liền nhìn được bầu trời đêm cháy đen, hít hai hơi lạnh, chui qua chỗ hổng bò ra ngoài.
Tuyết quá dày, hơi khảy hai cái liền lộ ra chùm vải màu hồng trên mũ
giáp của Định Đường vương. Nam tử này, mặc dù nhiều năm qua đối đầu gay
gắt với nàng, nhưng ở thời điểm quan trọng lại có tác phong của nam tử
hán đại trượng phu, bảo vệ cho nữ tử yếu ớt. Chỉ bằng điểm này , Hạ Lệnh Thù liền nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Đương nhiên, sau này nếu phải
dùng mưu mô với hắn cũng không thể nương tay, có điều sẽ lưu lại đường
sống nhỏ bằng cái móng tay cho hắn.
Mặt Định Đường vương đã đông cứng, nàng dùng mũ giáp gạt bớt tuyệt
trên người hắn, tát hắn hai cái rõ đau, thấy hắn đã tỉnh mới nói: “Tự
mình bò ra đi.”
Định Đường vương nói: “Chân bị đè rồi.”
Hạ Lệnh Thù hỏi: “Què rồi à ?”
Định Đường vương giận: “Đừng mơ mộng hão huyền.”
Hạ Lệnh Thù cười: “Vậy thì tự mình bò ra đi, ta là tiểu nữ tử, làm sao kéo nổi đại nam nhân không nhúc nhích như ngươi.”
Định Đường vương cũng không cần nâng đỡ, một người là hoàng hậu, một
người là vương gia, dây dưa thì còn ra thể thống gì. Đùi hắn bị đá bay
làm bị thương, máu đều đông lại, Hạ Lệnh Thù băng bó đơn giản cho hắn.
Hai con ngựa đều không được tốt số, đã bị tuyết lớn vùi lấp.
“Đi xuống núi thôi. Tuyết vừa lở, dã thú trong rừng tạm thời sẽ không tới, thừa lúc rạng sáng đi nhanh thôi.”
Định Đường vương giận dữ: “Bản vương bị thương, làm sao đi được.”
Hạ Lệnh Thù nhìn con đường tuyết bằng phẳng, cười nói: “Vậy ta đi, tìm được người rồi sẽ bảo bọn họ tới cõng ngươi xuống núi.”
Định Đường vương hừ lạnh: “Ngươi không tìm được doanh trại của bọn ta.”
Hạ Lệnh Thù thở dài: “Đúng là huynh đệ, tính tình ngươi và Lục ca của ngươi có chút giống nhau rồi đấy. Đứng đấu khẩu với ta nữa, ta đi tìm
cái gậy, cùng nhau xuống núi.”
Nói xuống núi dễ, nhưng tuyết đọng sâu đến ngang gối, Tuyết sơn nhìn
không thấy đỉnh, không biết có thể tìm thấy binh lính của bọn họ không,
kẻ địch còn có thể bất thình lình xuất hiện, nơi nơi đều nguy hiểm, cõi
lòng mờ mịt.
Cũng may, bên người còn có một người.
Một chân của Định Đường vương không còn sức, lúc mới đi còn gượng
chống đỡ, đi ba bước thì ngừng một chút, Hạ Lệnh Thù nhẫn nại chờ hắn.
Nàng muốn về nhà, tâm tình nhảy nhót, thân mình thoải mái, nhìn cái gì
cũng thấy thuận mắt, cho dù nhiều nguy cơ hơn nữa nàng cũng không sợ.
Định Đường vương hoàn toàn ngược lại, hắn chưa từng nghĩ mình hóa ra
còn có lúc không bằng cả một nữ tử, nàng càng cao hứng, hắn càng bực
mình, cuối cùng bàn chân lún trong tuyết không rút ra được. Hắn không
chịu cởi bỏ áo giáp, nói như thế sẽ để lại đầu mối, Hạ Lệnh Thù đành
phải đỡ nửa người hắn, khoác một tay hắn lên vai mình, chậm rãi bước đi.
Đám mây nơi chân trời không rõ hình dáng, tuyết vừa lở khiến thời
tuyết rất tệ, nơi nơi đều màn sương mênh mông. Hai người càng đi càng
ướt nhiều, đường ngày một khó khăn. Định Đường vương chinh chiến từ nửa
đêm đã mệt mỏi không chịu nổi, cả thể xác và tinh thần đều bị thương
liền không nhịn được châm chọc Hạ Lệnh Thù.
Nói hoàng đế giận dữ vì hồng nhan, nói cái gì mà thái tử trở nên thân thiết với Hạ gia, nói mọi người vì nàng rơi vào cảnh sống chết không
rõ, thế mà nàng lại được người ta nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, vui vẻ ở nơi thế ngoại đào nguyên.
Hạ Lệnh Thù yên lặng nghe xong, căn cứ vào đó đoán tình hình ở Đại Nhạn, cả sự đánh giá của người ngoài với Hoàng đế.
Một lúc lâu sau mới hỏi: “Hoàng thượng thế nào, sống có tốt không?”
Định Đường vương giận tím mặt: “Đương nhiên không tốt.”
Hạ Lệnh Thù gật đầu: “Hắn sống không tốt, ta liền thấy công bằng .”
Định Đường vương trừng mắt nàng, cứng họng: “Ngươi, ngươi ngươi…”