Ngày đại hôn thứ hai, Diệp Trăn Trăn vẫn có rất nhiều việc phải làm, vừa phải đi bái tế tổ tông, vừa phải bái kiến Thái hậu, sau đó còn phải dẫn phi tần hậu cung hành lễ với Hoàng thượng… Đến khi nàng trở về Khôn Ninh Cung thì đã mệt đến mức bả vai đau nhức, hạ thân vẫn còn đau âm ỉ, nói chung là rất không thoải mái.
Cung nữ Tố Nguyệt nhẹ nhàng đấm vai cho nàng, một cung nữ khác là Tố Phong dâng trà lên, Diệp Trăn Trăn uống một ngụm.
Tố Nguyệt cùng Tố Phong là nha hoàn hồi môn của nàng, từ trước khi nàng xuất giá đã theo hầu hạ bên cạnh nàng. Tố Nguyệt làm việc cẩn thận chu đáo, Tố Phong thì thông minh nhanh nhẹn, rất nhanh trí.
“Nương nương, hôm qua Hoàng thượng nghỉ ở Lộ Hoa Cung.” Tố Nguyệt nói.
“Ừ.” Diệp Trăn Trăn đáp lời, không tỏ rõ ý kiến.
Tố Phong bĩu môi, “Lệ phi kia thật to gan, chỉ ỷ vào vài phần cưng chìu của Hoàng thượng mà đã khiêu khích nương nương như vậy, thật sự là không biết tự lượng sức.”
“Ừ.”
Thấy thần sắc nương nương nhà mình có vẻ không tốt, Tố Phong có chút lo lắng, “Nương nương, người cũng không thể cứ để cho người ta khi dễ như vậy được.”
Tố Nguyệt thở dài, “Việc quan trọng nhất bây giờ là giữ chân Hoàng thượng. Lệ phi dám kiêu ngạo như vậy, không phải là do được thịnh sủng hay sao. Nương nương người…”
Diệp Trăn Trăn lắc đầu nói, “Lệ phi dám kiêu ngạo như thế vì phụ thân nàng ta Tô tướng quân hiện đang trấn ở Đôn Hoàng, đánh người Tây Vực.”
Thịnh sủng? Thật là tức cười. Nếu Kỷ Vô Cữu thật sự sủng ái nàng ta, sẽ không mặc kệ nàng ta gây thù chuốc oán khắp nơi trong hậu cung. Hiện tại điểm yếu của nàng ta càng nhiều, về sau phụ thân nàng ta sẽ càng bị bàn tán. Hiện nay phía bên Tây Vực đang không yên, những nơi vốn đã thần phục cũng bị kích động làm lòng người hoang mang. Biên cảnh lúc này là lúc cần dùng người, mặc dù Tô tướng quân không phải là danh tướng gì, nhưng tài năng hơn người, ngàn quân dễ được, một tướng khó cầu, có thể động viên bao nhiêu thì phải động viên bấy nhiêu, mà còn gì có thể động viên một đại thần tốt hơn việc cưng chìu nữ nhi của hắn đây.
Dường như Tố Phong có chút khó chấp nhận lý do này, “Vậy Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng bán thân cứu quốc như vậy, thật làm Bổn cung hết sức kính phục.” Diệp Trăn Trăn nói.
Một câu này của nàng chọc người ta cười không ngừng. Tố Nguyệt thình lình dừng động tác, đỡ vai Diệp Trăn Trăn, vừa cười vừa nói: “Hoàng hậu nương nương, sao người còn giống như trước kia vậy, bây giờ không thể như thế nữa. Những lời như vậy sau này ngàn vạn lần không nên nói, cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu truyền tới tai Hoàng thượng, sợ là người lại bị gán tội bất kính!”
Diệp Trăn Trăn thầm nghĩ, vậy thì sao, hôm qua ta đã làm ra chuyện đại bất kính rồi.
Nghỉ ngơi một chút, liền có cung phi đến chính thức bái kiến Hoàng hậu, sau này mỗi ngày các nàng đều phải đến thỉnh an Hoàng hậu, sau đó được Hoàng hậu dẫn đầu đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu.
Kỷ Vô Cữu năm nay mới hai mươi mốt tuổi nên phi tần của hắn cũng không nhiều, phân vị cao lại càng ít, hàng phi trở lên chỉ có Chính Nhị Phẩm Lệ Phi và Hiền Phi. Lệ Phi là thứ nữ của Tô tướng quân, vốn là tài nhân ở Đông Cung, sau khi Kỹ Vô Cữu lên ngôi nàng ta từng bước thăng cấp đến hôm nay. Còn Hiền Phi là đích nữ của Hộ Bộ thượng thư Phương Tú Thanh, hôm qua cùng vào cung với Diệp Trăn Trăn. Dựa theo tổ chế, đại hôn của Hoàng thượng, sắc phong Hoàng hậu đồng thời phải sắc phong hai phi tử, hai phi tử này có thể là từ phi tần hậu cung tấn vị, cũng có thể là từ ngoài cung vào. Hiền Phi thuộc loại thứ hai.
Dưới phi vị, có ba Nhị Phẩm Tần gồm Trang Tần, Huệ Tần và Hi Tần; ba Chính Tam Phẩm Tiệp dư, hai Chính Tứ Phẩm Chiêu nghi, từ Chính Ngũ Phẩm Mỹ nhân trở xuống có mấy người nữa.
Những phi tần này, mỗi người mỗi vẻ, khiến người ta xem không hết. Xem ra khẩu vị của Kỷ Vô Cữu rất đa dạng.
Vẻ mặt Diệp Trăn Trăn không biểu cảm, mắt phượng hơi nhíu, quét một vòng qua những người bên dưới, một động tác thật bình thương nhưng mang theo quý khí và uy nghiêm trời sinh, ánh mắt nàng đảo qua làm mọi người không khỏi cảm thấy kính nể.
Sau cùng, ánh mắt của nàng dừng trên người Lệ Phi. Thật ra nàng không muốn tra xét, nhưng hôm nay vị Lệ Phi này đến muộn, Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình nên cho nàng ta một cơ hội giải thích
Quả nhiên, Lệ Phi bắt đầu phân bua, “Thân thể nô tì không khoẻ, vậy nên đến muộn, làm chậm trễ thời gian của Hoàng hậu nương nương, xin nương nương trách phạt.”
Diệp Trăn Trăn miễn cưỡng nói, “Lệ Phi không cần câu nệ, đều là vì hầu hạ Hoàng thượng, sao lại phải chịu phạt.”
Lệ Phi không nhìn ra một chút mất mát hay phẫn nộ nào trên mặt Diệp Trăn Trăn, lòng thầm kinh ngạc.
“Nương nương nói rất đúng.” Hi Tần có vẻ được sủng ái che miệng cười duyên, đôi mắt đẹp chuyển động, nhìn về phía Lệ Phi, “Muội muội nghe nói hôm qua tỷ tỷ vô ý té ngã, hiện giờ đã đỡ hơn chưa?”
“Hôm qua Hoàng thượng đã gọi Ngự y đến cẩn thận chữa trị cho Bổn cung, cũng không có gì đáng ngại, làm phiền muội muội lo lắng.” Lệ Phi cười nói.
“Tỷ tỷ bị thương, không vội mời Ngự y, ngược lại bẩm báo Hoàng thượng trước, hành sự thật đúng là cẩn thận.” Hi Tần nói xong, khoé mắt liếc về phía Hoàng hậu, phát hiện nàng buông mắt, trên mặt thản nhiên không có biểu cảm gì.
Những phi tần khác vui sướng nhìn Hi Tần châm ngòi chia rẽ Hoàng hậu cùng Lệ Phi trước mọi người, không hề nói chen vào. Trước khi Hoàng hậu tiến cung, Lệ Phi ngang tàng khắp hậu cung, hiếm khi có người dám đắc tội nàng ta, hiện giờ càng không có người nguyện ý đụng chạm đến việc xui xẻo này. Chỉ có Hi Tần gan lớn, vội vàng đứng ra tỏ rõ lập trường, một mặt đâm Lệ Phi kiêu ngạo hung hăng một cái, một mặt tỏ ý trung thành với Hoàng hậu, tiếc rằng dường như Hoàng hậu nương nương cũng không có ý tiếp nhận, chỉ ngồi xem cuộc vui mà thôi.
Hi Tần nhất thời có chút ngượng ngùng, nét mặt còn miễn cưỡng chịu đựng. Lúc này, Trang Tần – người luôn nghe lời Lệ Phi sai đâu đánh đó, mở miệng nói: “Hi Tần tỷ tỷ có chỗ không biết, Hoàng thượng đặc biệt phân phó thái giám cung nữ ở Lộ Hoa Cung, Lệ Phi nương nương có việc, nhất định phải lập tức bẩm báo. Lúc đó muội muội cũng có mặt, vì vậy biết được. Chắc hản tối qua thái giám Lộ Hoa Cung cũng vì khó trái thánh ý, nhất thời không nghĩ nhiều, trước đi bẩm báo với Hoàng thượng. Về phần Hoàng thượng đến sớm hơn thái y, một là do Lộ Hoa Cung gần Khôn Ninh Cung, hai là trong lòng Hoàng thượng nghĩ tới thương thế của Lệ Phi tỷ tỷ nên nhanh chóng chạy đến.”
“Thật là một người khéo mồm khéo miệng.” Diệp Trăn Trăn mở miệng nhận xét, vẻ mặt tràn ngập khâm phục, dường như đây mới là trọng điểm nàng quan tâm.
“…” Trang Tần há miệng, thật sự không biết phải xem đây là lời khen ngợi hay trào phúng, nàng ta khoe khoang thông minh, hiện tại cũng không rõ tâm ý vị Hoàng hậu này.
Khuôn mặt Lệ Phi giãn ra, cười đến mức như hoa cành khẽ run, “Đúng vậy, Trang Tần muội muội nói rất đúng. Thần thiếp không biết nô tài trong cung lại không biết cân nhắc như thế, càng không biết Hoàng thượng lại quan tâm thần thiếp đến vậy.” Nói gần nói xa không quên vạch sẹo của Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn có chút không kiên nhẫn. Nàng không trả lời mà hơi nâng cằm một chút. Tố Nguyệt cực kì tinh mắt, lập tức đem đồ vật đã chuẩn bị tốt từ trước đến trước mặt Lệ Phi. Dựa theo thường lệ, phi tử hầu hạ Hoàng thượng hôm trước, hôm sau đều được Hoàng hậu thưởng một số thứ.
Đại hôn thì sao, Hoàng hậu thì sao, Hoàng thượng còn không phải nghỉ ở chỗ của ta… Nghĩ đến điều này, Lệ Phi vô cùng đắc ý, chăm chú nhìn vật Tố Nguyệt nâng trên tay.
Vài món trang sức tinh mỹ, nhìn ra được Hoàng hậu ra tay bất phàm, ngoài ra, còn có một con dương chi bạch ngọc…thiềm thừ*?
*con cóc
Thiềm thừ lớn bằng nắm tay, toàn thân tuyết trắng, đường nét điêu khắc ôn nhuận tinh tế, trông rất sống động. Bởi vì trông rất sống động, cho nên những mụt nhọt gập ghềnh trên lưng nó cũng được phô bày rất thực, làm cho người nhìn thấy buồn nôn một trận. Mắt thiềm thừ khảm hai viên hồng ngọc cỡ hạt đậu đỏ, ngưng tụ hào quang quỷ dị.
Thiềm thừ này vững vàng ngồi xổm giữa khay, hai mắt phát ra tia đỏ, như là vật sống. Lệ Phi cảm thấy da cánh tay mình khẽ run rẩy, hẳn là đã nổi lên một tầng da gà. Nàng ta có một loại ảo giác, dường như tà vật đang nhìn nàng chằm chằm, tiếp theo có thể sẽ nhảy lên mặt của nàng ta…
Nụ cười của Lệ Phi lập tức cứng đờ, “Hoàng hậu nương nương, này, đây là có ý gì?”
Diệp Trăn Trăn đáp, “Lệ Phi không biết sao, thiềm thừ nhiều con, lại có thể tụ bảo phát tài, từ xưa đã là vật cát tường, hôm nay đem nó thưởng cho ngươi, thật sự vô cùng thích hợp.”
Theo lý mà nói, phi tử sau khi thị tẩm được thưởng vật có ý chúc nhiều con thật sự là không gì tốt hơn, nhưng mà… vì sao là con cóc? Chẳng lẽ Hoàng hậu muốn nói đứa nhỏ do Lệ Phi nàng sinh ra đều là con cóc sao?
Lệ Phi thật sự cười không nổi nữa, trên thực tế nàng cảm thấy hiện tại mình không trợn trắng mắt coi như là đã rất có giáo dưỡng rồi. Nàng nhìn những mụt nhỏ nhô lên trên lưng thiềm thừ, vẻ mặt hiện lên biểu tình vô cùng khó xử, “Nhưng bảo vật quý giá thế này, thần thiếp sao xứng có được, vẫn nên…” Vẫn nên để dành cho chính Hoàng hậu người đi!
Diệp Trăn Trăn cắt ngang lời nàng ta, “Lệ Phi không cần cảm thấy áy náy, thứ này Bổn cung có rất nhiều, chưa có chỗ để cho bớt đi.”
Sắc mặt Lệ Phi lại biến đổi.
Tuy rằng trên mặt không có biểu hiện ra, nhưng trong lòng những người khác ít nhiều cũng có chút vui sướng khi người gặp hoạ.
Thứ Hoàng hậu không có chỗ để cho mà Lệ Phi lại xem như bảo vật, đây không phải rõ ràng nói cho người khác biết Lệ Phi ngươi kiến thức hạn hẹp chưa biết sự đời sao. Huống hồ, đừng tưởng rằng Hoàng thượng sủng ngươi là ngươi thật sự có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, đến chỗ của Hoàng hậu, người ta liền lấy thứ “chưa có chỗ để cho” gì đó đuổi cổ ngươi như thường.
Lệ Phi tức tới mức cắn răng, lúc này hoa dung nguyệt mạo (mặt đẹp như hoa, như trăng) thoạt nhìn có vẽ dữ tợn. Nàng ta đứng dậy, giọng nhè nhẹ run, “Tạ Hoàng hậu nương nương ân điển.
***
Trong Ngự thư phòng.
“Phụt —–“
Nghe thái giám quỳ bên dưới thật cẩn thận bẩm báo, Kỷ Vô Cữu không nhịn nổi, trà vừa uống vào miệng lại phun ra. Chất lỏng màu nâu điểm loang lỗ trên tấu chương đang mở ra trên bàn, nội dung tấu chương là vị quan nào đó nói “Hoàng thượng tối qua nên ngủ với nữ nhân nào”, đem loại vấn đề này ra thân thiết thảo luận một phen.
“Nàng thật sự nói như vậy?” Kỷ Vô Cữu bình tĩnh nhận lấy khăn lau Phùng Hữu Đức dâng lên, lau miệng.
“Bẩm Hoàng thượng, nô tài dù chết trăm lần cũng không dám nói dối Hoàng thượng!” Tiểu thái giám bị phản ứng của Kỷ Vô Cữu doạ sợ không nhẹ, thân thể khẽ run run. Huống chi nội dung hắn vừa bẩm báo, thật sự làm mất hết mặt mũi của Hoàng thượng, hình như hắn biết quá nhiều rồi…
“Trẫm đã biết. Ngươi làm rất tốt, về sau làm việc cẩn thận một chút, không được để Hoàng hậu phát hiện.”
“Vì Hoàng thượng phân ưu là bổn phân của nô tài, nô tài nhất định không phụ sứ mệnh.”
“Được rồi, đều lui xuống đi.”
Bởi vì Kỷ Vô Cữu nói là “đều” lui xuống đi cho nên Phùng Hữu Đức rất thức thời cũng lui ra ngoài, lúc ra ngoài còn không quên cẩn thận đóng cửa. Hắn vừa đóng kín cửa xong, liền nghe bên trong truyền ra một trận âm thanh mãnh liệt của đồ sứ chạm xuống đất.
Xem ra Hoàng thượng giận đến mất bình tĩnh, Phùng Hữu Đức lắc đầu.
Trong Thư phòng, Kỷ Vô Cữu tức đến mức cười lớn. Dám nói Trẫm “bán thân cứu quốc”? Còn “hết sức kính phục”? Nữ nhân này thật là… thật là…
Kỷ Vô Cữu phát hiện mình vậy mà không tìm được một từ ngữ thích hợp để hình dung hành vi này của Diệp Trăn Trăn, xem ra nàng đã vượt xa nhận thức của người bình thường. Cuối cùng, hắn đột nhiên đập bàn, “Đúng là tìm chết!”
Bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên của hai người tối qua, Diệp Trăn Trăn cứ một mực làm cho hắn không thoải mái, nghĩ đến vẻ mặt ghét bỏ khi nàng uống rượu hợp cẩn, lồng ngực Kỷ Vô Cữu lập tức nghẹn lại. Hắn là Hoàng đế, hắn muốn ghét bỏ nữ nhân nào thì ghét bỏ nữ nhân đó, nhưng bây giờ lại có nữ nhân dám ghét bỏ hắn.
Quả nhiên mỗi người mang họ Diệp đều cần bị trừng trị.