Từ sau khi Hiền Phi cùng giải quyết mọi việc trong hậu cung, siêng năng cẩn thận, thưởng phạt nghiêm minh, nói chuyện làm việc không để lọt một giọt nước, thật sự xứng đáng với phong hào “Hiền” này, trên dưới hậu cung không ai không tán dương nàng.
Chỉ có một chuyện làm không ít người không thể tưởng tượng nổi: dường như mấy hôm rồi Hoàng thượng không lật bài tử của Hiền Phi…
“Nương nương, Hoàng thượng từ lần trước qua đêm ở Khôn Ninh Cung, gần nửa tháng nay chưa đặt chân đến yêu Nguyệt Cung.” một ngày, Thu Phong lại nhắc tới chuyện này, trong giọng nói có chút lo lắng.
“Chẳng lẽ Hoàng hậu nói gì với Hoàng thượng?” Hiền Phi nhíu mày trầm tư, không thể nào hiểu nổi. không kể đến nàng làm việc cẩn thận, rất ít người tìm được nhược điểm, chỉ bằng sự kiên dè của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu, hắn cũng không dễ dàng nghe theo lời nàng ta.
“Nương nương, Hoàng hậu nương nương làm việc khó lường, khó lòng phòng bị.”
Hiền Phi trái lo phải nghĩ, cảm thấy tám phần mình đã làm sai điều gì, đụng tới điều cấm kỵ của Kỷ Vô Cữu. Nhưng đến cùng là Kỷ Vô Cữu kiêng kị cái gì chứ…
Lúc này, từ bên ngoài một đại cung nữ tiến vào, nói, “Nương nương, cung nữ Hàm Quang Điện – Tiểu Trúc đang quỳ bên ngoài nói là có việc quan trọng muốn bẩm báo với nương nương.”
Hiền Phi và Thu Phong nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự bất ngờ. Trang Phi đầu phục Hoàng hậu, Hàm Quang Điện và yêu Nguyệt Cung bất hòa, chuyện này người trong hoàng cung đều biết, tại sao Hàm Quang Điện có chuyện lại chạy đến yêu Nguyệt Cung bẩm báo?
“Cho nàng ta tiến vào.”
“Vâng.”
Từ cách ăn mặc có thể nhận ra Tiểu Trúc là cung nữ nhị đẳng, tại Hàm Quang Điện là một ít việc nặng. Nàng ta quỳ trên đất run bần bật, lắp bắp nói mấy câu, sắc mặt Hiền Phi và Thu Phong dần trở nên nghiêm trọng.
“Ngươi có chắc là tận mắt nhìn thấy? Chuyện này liên hệ trọng đại, chỉ cần có một điểm sai lầm, rơi đầu là còn nhẹ.” Giọng điệu Hiền Phi không ôn nhu hòa thuận như thường ngày nữa mà tang thêm vài phần uy nghiêm.
“Bẩm nương nương, lời nô tỳ nói là thiên chân vạn xác*, nếu nói dối xin để nô tỳ chết không được tử tế, trọn đời không được siêu sinh!”
*chân thành chính xác
Thu Phong quát lớn: “To gan! Trước mặt nương nương, ai cho phép ngươi nói bậy nói bạ!”
Tiểu Trúc bị dọa sợ tới mức co người lại, cuống quit đập đầu, “Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai!”
“Bổn cung chỉ hỏi ngươi một câu,” Hiền Phi đứng dậy, cúi đầu nhìn người bên chân, “Chuyệ này vì sao ngươi không bẩm báo với Trang Phi?”
“Nô tỳ, nô tỳ biết Hiền Phi nương nương là công chính nghiêm minh nhất, cho nên…”
“Tốt lắm, bổn cung đã biết.” Hiền Phi mở miệng ngắt lời nàng ta. Tiểu Trúc không nói, nàng cũng biết tại sao, bất kể là ai muốn đối phó ai, lần này sợ là nàng bị người ta sắp đặt rồi. Nếu đã như vậy, sao nàng không tương kế tựu kế chứ.
Nghĩ đến điều này, Hiền Phi nói, “Thu Phong, dẫn theo nàng ta, chúng ta lập tức đến Hàm Quang Điện.”
“Vâng.”
***
“Hiền Phi muội muội đột nhiên đến Hàm Quang Điện của ta là có chuyện gì quan trọng sao?” Trang Phi nói chuyện vẫn không xuôi tay như trước. Nàng đang ngủ trưa, Hiền Phi đột nhiên mang theo không ít người đến cửa, vừa nhìn là biết không có chuyện tốt.
“thật là có một chuyện muốn đến chỗ tỷ tỷ hỏi cho rõ ràng, quấy rầy tỷ tỷ ngủ trưa, xin tỷ tỷ thứ lỗi.”
Trang Phi nghe nàng ta nói như thế, cười lạnh, “ Chuyện gì làm Hiền Phi không rõ ?”
Hiền Phi cũng không giận, hỏi, “Tôn Quý nhân có phải ở tại Hàm Quang Điện của tỷ tỷ không?”
“Muội muội thật đúng là biết rõ còn cố hỏi. Thanh Châu, mau gọi Tôn Quý nhân đế, chớ để Hiền Phi nương nương đợi lâu.”
“Khoan đã,” Hiền Phi gọi cung nữ đang muốn đi ra lại, “Xin hỏi tỷ tỷ, phòng của nàng ấy ở nơi nào?”
Trang Phi đã tỉnh ngủ hẳn, nghe Hiền Phi hỏi như thế, lập tức cảnh giác, “Muội muội đây là có ý gì?”
“không dấu gì tỷ tỷ, sự việc rất lớn; ta muốn đích thân dẫn người đến xem phòng của nàng ấy, nếu có chỗ đắc tội, mong tỷ tỷ bao dung, tha thứ.”
đã nói đến mức này, Trang Phi cũng không ngăn cản nữa, đứng lên theo Hiền Phi đến Thiên điện nơi Tôn Quý nhân ở. Trong bụng nàng nghĩ, cùng là phi vị, Hiền Phi dám giương cờ going trống đến Hàm Quang Điện, xem ra chyện này thật không nhỏ. Nghĩ đến đây, nàng liếc mắt với Thanh Châu một cái, Thanh Châu hiểu ý, đi chậm vài bước, thấp giọng phân phó bên tai một cung nữ lanh lợi, “một lát thấy có gì không ổn, lập tức đi Khôn Ninh Cung tìm Hoàng hậu nương nương, cơ trí một chút, đừng để bị phát hiện.”
Hiền Phi có ý làm lớn chuyện nên đoàn người vừa mới vào cửa, liền hạ lệnh tra xét toàn bộ, bọn cung nữ thai giám đồng loạt xông lên, lục tung, trái lại bỏ qua động tĩnh sau lưng.
Cung nữ được Thanh Châu dặn dò qua trốn ở phía sau, vừa nhìn thấy Thu Phong lục ra một bộ quần áo của nam nhân, không đợi Thanh Châu nhắc nhở, vội vàng rời khỏi Hàm Quang Điện, cấp tốc chạy đến Khôn Ninh Cung.
Hiền Phi quan sát vật trong tay Thu Phong, đầy đủ quần áo vớ giày của nam nhân, nàng nhíu mày nhìn Tôn Quý nhân, “Ngươi còn gì để nói?”
Tôn Quý nhân quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt kinh hoảng, “nương nương, thần thiếp không biết vật này từ đâu mà có, thần thiếp bị oan!” Thấy Hiền Phi thờ ơ lạnh lùng, nàng lại lê gối đến trước mặt Trang Phi, kéo mép váy của nàng ấy khóc nói, “Trang Phi nương nương, thần thiếp ở Hàm Quang Điện, trước giờ là người như thế nào nương nương biết rõ, cầu xin nương nương làm chủ cho thần thiếp!”
Trang Phi âm thầm lắc dầu, Tôn Quý nhân này thật là gấp gáp hồ đồ, Hàm Quang Điện xảy ra chuyện như vậy, nàng là chủ một cung phải tránh tị hiềm, lúc này, một câu xin tha thứ cũng không nói được.
Hiền Phi thở dài một cái, “Có oan uổng hay không, thẩm tra liền biết. Tả Đại Nguyên, đi mời Hoàng thượng đến đây; thu Phong, đem vài người tạm thời trấn giữ trước Hàm Quang Điện, cung nữ thái giám chỉ cho phép vào không cho phép ra.”
Hai người nhận lệnh rời đi. Sắc mặt Trang Phi lập tức khó coi, “Muội muội đây là có ý gì?”
“Tỷ tỷ chớ nghĩ nghiều, bình tĩnh mà xem xét, ta đương nhiên cũng không hy vọng chuyện này là thật. Nhưng vạn nhất Tôn Quý nhân thật sự cùng người ngoài phát sinh quan hệ, để tránh chuyện lộ ra làm gian phu sớm chạy trốn, không bằng canh phòng nơi này nghiêm một chút, chờ Hoàng thượng tới mới xem xét quyết định, người không liên quan cũng tránh được hiềm nghi.”
“Nếu như vậy, chi bằng mời Hoàng hậu nương nương đến cùng xem xét quyết đi.”
“Muội muội cho là không thể. một là chuyện hậu cung tạm thời do ta và tỷ cùng nhau giải quyết, khôngthể tùy tiện đem những chuyệ này đến quấy nhiễu Hoàng hậu nương nương, hai là nếu Tôn Quý nhân quả thật cấu kết cùng người khác, chắc hẳn cũng không chỉ mới một hai tháng, Hoàng thượng biết được, sợ là sẽ trách Hoàng hậu nương nương quản không nghiêm, không bằng tạm thời không gặp mặt.”
Lời nói ra thật chân tình, nghe như là suy nghĩ cho Diệp Trăn Trăn, kỳ thật rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng. Trang Phi biết Hiền Phi là muốn mượn dịp làm rạng rỡ mặt mày trước Hoàng thượng, thuận đường đạp đtt một cái, tuy nàng sốt ruột nhưng không có cách gì, vì chuyện này phát sinh ở Hàm Quang Điện, chính nàng cũng không thoát khỏi liên quan.
***
Trong Khôn Ninh cung.
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Trăn Trăn sốt ruột, xém chút nữa từ trên ghế ngồi dậy, đụng đến chỗ bị thương, đau đến mức nhe răng.
Tố Nguyệt vội vã giữ nàng lại, “Nương nương!”
Tố Phong nhìn chằm chằm cung nữ dưới đất, “Ngươi có chắc là tận mắt nhìn thấy, mỗi câu đều là thật?”
“Là thật! Nô tỳ không nhìn lầm!”
Tố Phong cau mày, quay đầu hỏi, “Nương nương, có thể chỉ là quần áo của thái giám không?”
Diệp Trăn Trăn lắc đầu, “Cho dù là quần áo của thái giám, để ở tẩm điện Quý nhân cũng khoog hợp quy củ.”
Tố Nguyệt nói, “Kỳ lạ thật, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không có ai đến Khôn Ninh Cung bẩm báo?”
Diệp Trăn Trăn cười lạnh, “Trang Phi không phải là đối thủ của Hiền Phi. Nàng ta thật là nóng lòng, nhanh như vậy đã muốn rat ay một vốn một lời?”
“Nương nương không cần lo lắng, mặc kệ chuyện này là thật hay giả, cũng không đốt đến Khôn Ninh Cung chúng ta.”
“Vậy thì chưa chắc.”
sự việc phát sinh ở Hàm Quang Điện, Trang Phi khẳng định không thoát khỏi liên quan, không chừng lần này người xử lý chuyện hậu cung chỉ còn lại một mình Hiền Phi. Trang Phi là người của Diệp Trăn Trăn nàng, xảy ra chuyện như vậy, trợ thủ bị thương thì Hoàng hậu nàng cũng bị mất thể diện. Hơn nữa, Kỷ Vô Cữu cứ ba ngày năm bữa là gây phiền toái cho nàng, bây giờ có một cái cớ tốt như vậy bày trước mặt, hắn nỡ bỏ lỡ sao? sự việc này quan hệ đến vấn đề đội nón xanh*, so với mấy chuyện trước đây đều lớn hơn; thân làm Hoàng hậu không tránh được bị trách cứ. Ngoài ra tuy ngoài mặt Hiền Phi giả vờ thanh bạch không tranh quyền thế, nhưng sau lưng là thật sự thanh cao hay xấu xa thì khó mà nói. Chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ, rất có khả năng Tôn Quý nhân bị người ta hãm hại, vậy Hiền Phi có thể lợi ích cá nhân mà oan uổng người tốt không?
*bị cắm sừng
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Trăn Trăn cảm thấy ở Khôn Ninh Cung chờ tuyên án là quá mức bị động, vì thế nàng vỗ ghế dựa, “Người đâu, dời giá Hàm Quang Điện.”
***
Trong Hàm Quang Điện, Kỷ Vô Cữu sầm mặt ngồi ở ghế chủ vị, không nói một lời, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi việc diễn ra trước mắt.
Tôn Quý nhân đã khóc đến mức không còn ra hình người, quỳ trên mặt đất kêu oan liên tục, âm thanh khan rát, nghe hơi chói tai. Quỳ bên cạnh nàng là Tiểu trúc, mới vừa thấp thỏm lo sợ nói lại những lời đã nói ở yêu Nguyệt Cung.
Hiền Phi thở dài một cái, nói, “Tôn Quý nhân, nếu nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi nên nhận tội đi.”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng xin người hãy làm chủ cho thần thiếp! Thần thiếp bị oan!”
Hiền Phi nhìn Kỷ Vô Cữu, “Hoàng thượng, người xem…”
Kỷ Vô Cữu lạnh lùng nhìn Tôn Quý nhân, “Ngươi nói ngươi bị oan, có chứng cớ không?”
“Thần, thần thiếp…”
“Tức là không có.” nói xong câu này, Kỷ Vô Cữu tựa vào ghế phía sau, liếc nhìn Hiền Phi một cái, khôngnói tiếp nữa. Ý đại khái là, ngươi tự xem mà làm.
Hiền Phi được Kỷ Vô Cữu tán thành, trong lòng an tâm hơn chút. Thực tế nàng cũng biết việc này có chút khả nghi, nhưng cơ hội tốt trước mắt, nàng không nhịn được muốn lợi dụng một phen. Sau khi Kỷ Vô Cữu ngủ ở Khôn Ninh Cung một đêm thì không đến yêu Nguyệt Cung của nàng nữa, tuy ngoài miệng nàng nói không tin Diệp Trăn Trăn có thể buông lời gièm pha gì, nhưng trong đầu vẫn có vướng mắc, vì vậy bây giờ vừa nghĩ tới Hoàng hậu, trong lòng liền không thoải mái, rất muốn ngáng chân nàng ta.
Nghĩ đến đây, giọng điệu Hiền Phi nghiêm khắc hơn, “Tôn Quý nhân, gian phu kia rốt cuộc là ai?”
“Thần thiếp không có!”
“Bổn cung biết, Hoàng hậu nương nương thường ngày đối xử nhân từ với các ngươi, nhưng những kẻ gian các ngươi lại được một tắc tiến một thước, làm xằng làm bậy. Bổn cung không tốt tính như Hoàng hậu nương nương, chuyện hôm nay, nếu người không nói rõ thì không thể dung thứ.”
Đến rồi! Biết chắc là tiện nhân này sẽ không buông tha Hoàng hậu nương nương, Trang Phi nhẫn nhịn, nói: “Hoàng hậu nương nương cung vụ bận rộn, không thể quản hết mọi việc lớn nhỏ mới để những người này lợi dụng thời cơ.”
“Tỷ tỷ nói rất có lý. Là muội muội hồ đồ. Hoàng hậu nương nương không có ba đầu sáu tay, đương nhiên cũng chỉ có thể quản chuyện dưới mắt.”
Trang Phi á khẩu không trả lời được. Ý của Hiền Phi rất rõ ràng. Chuyện này xảy ra dưới mắt Trang Phi ngươi, bản thân ngươi quản còn không xong, còn ra mặt giải thích dùm gười khác?
Kỷ Vô Cữu nhướn mày, bưng trà định thần nhàn nhã uống một ngụm.
Hiền Phi lén đưa mắt nhìn Kỷ Vô Cữu, không nhìn ra biểu tình gì trên mặt hắn. Nàng dò hỏi, “Hoàng thượng, theo người, nên xử trí chuyện này thế nào?”
“hiện tại chuyện hậu cung đều giao cho các nàng cai quản, ái phi làm chủ là được,” Kỷ Vô Cữu đặt chén trà xuống, bình tĩnh nhìn Hiền Phi, “Chẳng qua là, nếu xác định nàng ấy có tội, ái phi nhất định phải sớm bắt được người còn lại.”
Hiền Phi sửng sốt, gật đầu, “Cẩn tuân thánh mệnh.” Kỳ thật vấn đền này có chút phiền toái, nếu Tôn Quý nhân thật sự bị oan, nàng bắt đâu ra gian phu cho Hoàng thượng? Hơn nữa với trí thông minh của Kỷ Vô Cữu, cho dù làm giả, cũng phải phí công suy nghĩ, không thể có bất cứ sơ hở nào.
Bất kể như thế nào, đã đi đến bước này, đổi ý cũng không kịp rồi. Vì vậy Hiền Phi nói, “Người tới, đem Tôn Quý nhân giao cho Cung Chính Tư thẩm vấn. Về phần Trang Phi tỷ tỷ…”
Trang Phi rời ghế, quỳ xuống nói, “Hoàng thượng, thần thiếp tra xét không nghiêm, xin Hoàng thượng trách phạt.”
“Nếu nàng nhận tội vậy thì phật bổng lộc nửa năm, cấm túc một tháng đi.”
Kỷ Vô Cữu vừa dứt lời, từ ngòai cửa truyền đến một giọng nói, trong veo pha lẫn tia uy nghiêm: