"Nương nương, nô tì nghe nói, nửa đêm hôm qua, Hoàng thượng từ Khôn Ninh Cung đi ra, một mình trở về Càn Thanh Cung." Sáng sớm, Thu Phong vừa hầu hạ Hiền Phi rửa mặt chải đầu, vừa trò chuyện mấy câu.
"Vậy sao", Hiền Phi chậm rãi lau tay, khóe môi nhếch lên cười nhạt: "Có lẽ Hoàng hậu làm sai chuyện gì, phạm vào thánh ý."
"Vậy nương nương người nói xem, rốt cuộc Hoàng hậu đã làm gì, lại khiến Hoàng thượng tức giận lớn như vậy?"
Hiền Phi cầm khăn mặt đưa cho cung nữ đứng bên cạnh, ngồi trước gương chờ Thu Phong chải đầu cho nàng ta, nói: "Tô Tiệp dư chết rất kỳ quặc."
"Đúng vậy", Thu Phong cầm tóc Hiền Phi chầm chậm chải, nói tiếp: "Bình thường nếu xảy ra án mạng như vậy, Hoàng hậu nương nương đã lập tức khai đàn xử án, lần này lại không nghe thấy động tĩnh gì, mà lặng lẽ kết thúc."
Sao Hiền Phi lại không nghe ra ám chỉ trong lời nói của Thu Phong, thực tế nàng ta cũng hiểu cái chết của Tô Tiệp dư có quan hệ rất lớn với Diệp Trăn Trăn, bởi vì: "Nghe nói mấy ngày trước lúc Hoàng thượng bị ám sát thì Hoàng hậu cũng ở đó, nhưng chỉ trơ mắt nhìn Tô Tiệp dư xả thân hộ giá, lập công lớn, có lẽ nàng ta ghi hận trong lòng."
Thu Phong cảm thấy khả năng này rất lớn, thử hỏi: "Vậy thưa nương nương, chúng ta có cần nhân dịp lửa cháy thêm dầu không?"
"không vội, nhìn xem hoàng thượng có ý gì đã. Thích khách kia là một thị vệ, có lẽ hoàng thượng sẽnhân cơ hội này nhổ bỏ Lục gia và Diệp gia, nhưng không biết hắn sẽ làm tới mức nào. Tóm lại hoàng hậu sẽ không có kết quả tốt lành gì. Lại nói, cho dù hoàng thượng có buông tha nàng ta, vẫn còn thái hậu mà. Chúng ta ư, chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được."
Thu Phong cười khen: "Nương nương thật sự là thông minh sắc sảo."
Hiền phi cầm cây trâm đùa nghịch, cúi đầu không nói.
"Vậy theo nương nương, rốt cuộc lần mưu sát này là do ai ở phía sau màn chủ mưu?"
"Mặc kệ chủ mưu là ai, tóm lại là sẽ có người gánh tội thay. Chuyện này, cũng không tới phiên chúng ta quan tâm."
Thu Phong lại lo lắng nói: "Nhưng mà... nếu thật sự là do hoàng hậu giết Tô Tiệp Dư, vậy thì thủ đoạn của hoàng hậu cũng quá độc ác, nếu nương nương người bị nàng ta chú ý..."
"Bổn cung sẽ không ngồi chờ chết. Cần hạ thủ dĩ nhiên ta sẽ hạ thủ."
***
Trong Vũ anh điện, quan chủ quản “Hình bộ kinh kỳ đại án” – Tạ Trường Thanh đang báo cáo kết quả thẩm tra với Kỷ Vô Cữu. Việc thẩm vấn Khang Thừa Lộc không hề thuận lợi, bất kể có nghiêm hình tra tấn thế nào, hắn cũng chỉ một mực khăng khăng rằng tự mình nhìn Kỷ Vô Cữu không vừa mắt, cảm thấy hắn là loại bạo quân, nên mới rình cơ hội ám sát, mà không do bất cứ ai sai khiến. Lời này kẻ ngốc cũng không tin.
Kỷ Vô Cữu trầm tư một lúc, hỏi: "Mấy ngày trước khi thực hiện ám sát hắn có hành động khác thường nào không?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, thông qua tra hỏi vài người hiểu biết hắn, vi thần không phát hiện trước đó Khang Thừa Lộc có hành động nào khác thường. Chỉ có một chuyện... Kẻ này không mê nữ sắc, nhưng trước khi mưu sát một ngày, hình như hắn có đi thanh lâu uống rượu tìm kỹ nữ."
"Uống rượu tìm kỹ nữ?" Kỷ Vô Cữu hừ lạnh nói: "Thanh lâu trước nay không thiếu thị phi, hắn đến thanh lâu nào?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, hắn đến Thúy Phương lâu."
"Thúy Phương lâu?" Kỷ Vô Cữu híp mắt, tự lẩm bẩm: "Đúng lúc, trẫm cũng muốn đi một chuyến."
Tạ Trường Thanh cảm giác dường như mình vừa biết một chuyện không thể biết, hắn cố ý trưng ra mặt gỗ đứng một bên giả bộ câm điếc, tận lực hạ thấp sự hiện hữu của bản thân.
Kỷ Vô Cữu lại hỏi: "Việc giả truyền thánh chỉ ngươi đã điều tra xong chưa?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, bổ khoái (sai dịch) ở Thuận Thiên phủ huyện Hương Hà phát hiện một thi thể, sau khi vớt lên đưa đến cho giám ngục ở Hình bộ nhận diện, xác nhận người chết chính là kẻ hôm đó giả truyền thánh chỉ tiếp cận Khang Thừa Lộc?"
"Thân phận kẻ đó thế nào?"
Tạ Trường Thanh không đáp, mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phùng Hữu Đức bên cạnh.
Phùng Hữu Đức bước qua đáp: "Hoàng thượng, kẻ đó tên Nhâm Nhị Hỉ, là thái giám ở phòng đánh chuông."
Trong lòng Kỷ Vô Cữu đã có phỏng đoán mơ hồ: "Tiếp tục điều tra, phải tra ra gần đây hắn qua lại thân thiết với người ở cung nào nhất, hoặc là cùng quan viên bên ngoài có liên quan gì."
"Tuân chỉ."
Sau đó Kỷ Vô Cữu mang theo Phùng Hữu Đức đến Thúy Phương lâu. Mặc dù chỉ ghé qua nơi này hai lần, nhưng tú bà lại có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hắn. Bà ta vừa thấy hắn tới, liền niềm nở tiếp đón, tay cầm lụa phất phơ cười chào hỏi: "Kỷ công tử, mấy hôm nay không thấy ngài tới, Hồng Vân cô nương của chúng tôi ngày đêm phòng không chiếc bóng nhớ ngài, ngài lại chẳng thương tiếc chút nào!"
Kỷ Vô Cữu không thích ứng nổi với hành lang đậm mùi son phấn bột nước, hắn không để ý đến mấy lời lẳng lơ của tú bà, bảo bà ta mở một nhã gian, đồng thời giữ bà ta lại để tra hỏi.
Đợi Phùng Hữu Đức đóng cửa canh giữ bên ngoải, Kỷ Vô Cữu giơ ra một bức họa, hỏi tú bà: "Người này, ngươi có từng gặp qua chưa?"
Hai mắt tú bà nhay nháy lưu chuyển, miệng lại cười nói: "Kỷ công tử, ngài đến chỗ này của chúng ta, rốt cuộc là đến tìm vui, hay là đến tìm thù thế. Nếu là tìm vui, cam đoan sẽ hầu hạ ngài khoái lạc như thần tiên, nếu là vì cái khác..."
Kỷ Vô Cữu không gấp, lấy ra một tờ ngân phiếu, nói: "Kẻ này là trọng phạm triều đình, nếu ngươi khôngnói, e là cả Thúy Phương lâu cũng liên lụy theo."
Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, không khai cũng phải khai, hơn nữa, ai lại quay lưng với tiền chứ. Tú bà đem ngân phiếu cất kỹ, cười nói: "Kẻ này ta quả đã từng gặp, mấy ngày trước hắn có đến chỗ chúng ta chơi qua một lần."
Kỷ Vô Cữu nghi ngờ nhìn bà ta: "Nơi này người đến người đi, hắn chỉ ghé qua một lần, ngươi lại có thể nhớ rõ ràng?"
"Kỷ công tử có điều không biết, kẻ này chỉ là tên nghèo kiết, trên người chẳng có mấy lượng bạc, lại muốn tìm tới hoa khôi của chúng ta, thế nên ta mới có ấn tượng khắc sâu với hắn đó."
"Ồ? Vậy hắn đã làm gì ở đây?"
"nói cũng kỳ quái, Liễu Nguyệt cô nương sau khi nhìn thấy hắn, lại mời hắn vào khuê phòng ngồi mộtlúc, ta cũng không biết bọn họ đã làm gì, chẳng qua chỉ một lúc thì tiểu tử nghèo kia đã đi rồi."
Kỷ Vô Cữu lại hỏi: "Liễu Nguyệt là ai?"
"Công tử ngài không nhớ sao? Ngài đến chỗ chúng ta, lần đầu tiên đã chọn Liễu Nguyệt, hoa khôi của chúng ta đó."
Kỷ Vô Cữu suy nghĩ một chút, quả thật có một nữ nhân chẳng biết tại sao mời hắn vào phòng. hắn gật gật đầu, lại lấy ra một tờ ngân phiếu đặt lên bàn: "Chuyện hôm nay, không được hé ra ngoài nửa chữ, nếu không..."
Tú bà không đợi hắn nói hết nửa sau, đã cầm ngân phiếu vâng vâng dạ dạ: "Ngài cứ yên tâm! Ta nếu nói với người khác, đầu lưỡi đời đời kiếp kiếp thối rữa!"
"Được rồi, ngươi đi xuống đi, gọi Hồng Vân tới đây."
"Vâng vâng vâng, công tử ngài cũng nên làm chính sự rồi." Tú bà hì hì cười nói, quay người đi.
Hồng Vân nghe đến Kỷ công tử, biết cơ hội phát tài lại tới nữa, vì vậy hết sức ân cần, tú bà vừa nói với nàng ta, nàng ta liền gạt hết chuyện khác đi lên.
Nhưng Kỷ Vô Cữu không biết phải nói với nàng ta như thế nào về chuyện này.
Hồng Vân đã quen hỗn tạp phong tình, cực kỳ hiểu biết tâm tư nam nhân, nhìn thần sắc hắn vừa khó xử vừa quẫn bách, thì có chút chán nản, hỏi: "Công tử, không phải ngài dùng sức mạnh với nàng chứ?"
"... Xem như thế đi."
"Ôi chao ơi, ngài bảo ta chỉ ngài cách gì tốt nhất. Trước mắt phải làm tri kỷ của ngài cam tâm tình nguyện thuận theo, cũng không phải là để ngài... Giờ thì hay rồi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ!"
Nàng ta nói một câu, sắc mặt Kỷ Vô Cữu liền đen một phần, đến khi nàng ta nói xong, sắc mặt hắn đãkhó coi tới cực điểm.
Hồng Vân lại hỏi: "Cái kia... Tướng công nàng có biết không?"
"???"
"Biết? không biết? Ngài nói thẳng một câu xem nào?"
"Ta chính là tướng công nàng."
"..."
Hồng Vân khiếp sợ nhìn Kỷ Vô Cữu, không nói nên lời. Nàng ta tự nhận đã gặp qua vô số nam nhân, hiện tại xem ra mình quả nhiên vẫn còn quá non, đây là kỳ hoa tuyệt thảo ở đâu vậy chứ, đụng thê tử của mình một chút mà làm như ăn trộm vậy? Thê tử của hắn lại là loại kỳ hoa gì nữa, có một phu quân gia thế tốt phẩm chất tốt tướng mạo lại cực kỳ cực kỳ tốt như vậy, còn làm cao cái gì? Chẳng lẽ nàng muốn gả cho hoàng đế à!
Trong bụng Hồng Vân có ngàn lời vạn tiếng muốn nói, nhưng lại sợ chọc giận vị tôn thần trước mắt này, nghẹn nửa ngày, cuối cùng hóa thành một tiếng than thở yếu ớt: "Công tử đối với tôn phu nhân quả là thâm tình, vừa đáng ngưỡng mộ lại vừa xúc động, khiến người ta vừa ghen tị vừa ao ước!"
Kỷ Vô Cữu nghe nàng ta nói mà sững sờ: "Thâm tình?"
Hồng Vân giờ đã hiểu vấn đề của hắn - người này đầu óc hơi chậm chạp. Nàng ta gật đầu đáp: "Đúng vậy, cái gọi là "bảo vật vô giá dễ tìm, lang quân hữu tình khó được", tình cảm của công tử ngài với tôn phu nhân, thật sự khiến một nữ tử phong trần như ta cũng cảm động. Chuyện này, ngài... không phải vẫn chưa biết tình ý của mình với nàng chứ?"
Kỷ Vô Cữu lộ ra biểu tình mờ mịt.
Quả vậy. Hồng Vân sáng tỏ: "Bởi mới nói "Tình đến không hay biết, càng ngày càng đậm sâu", chuyện tình cảm nam nữ, trước nay đều khó mà đoán định, ngài nhất thời còn chưa nhận ra, cũng là điều dễ hiểu. Song cũng may ngài gặp được ta..." Hồng Vân nói xong, ngẩng đầu nhìn Kỷ Vô Cữu, thấy mặt hắnngây ngốc, hai mắt mông lung, không biết đã sớm thần du nơi nào.
"Tình đến không hay biết, càng ngày càng đậm sâu." Kỷ Vô Cữu lẩm bẩm lặp lại những lời này.
"Công tử? Công tử?"
Kỷ Vô Cữu đột nhiên đứng lên, nhấc chân bỏ đi.
Hồng Vân chạy theo phía sau gọi: "Công tử, ngài chưa thưởng tiền mà!"
Kỷ Vô Cữu lấy ra một xấp ngân phiếu, nhìn cũng không nhìn, nhét đại vào tay nàng ta. Hồng Vân khônghề để ý hắn nữa, ôm ngân phiếu cười ha ha đếm, nghĩ thầm trên thế giới này người đáng yêu nhất là người coi tiền như rác.
Dọc đường về, Kỷ Vô Cữu luôn thất hồn lạc phách, Phùng Hữu Đức trộm nhìn hắn, vẻ mặt rõ ràng đầy lo lắng.
Về Càn Thanh cung, Kỷ Vô Cữu cho cung nhân lui xuống, một mình ngồi trước án (bàn dài) trầm tư.
Tình đến không hay biết, càng ngày càng đậm sâu.
Cho đến nay, thái độ của Kỷ Vô Cữu với nữ nhân, cũng giống như thái độ với việc ăn mặc chi tiêu. Có hứng thú, thì dùng một chút, nếu dùng tốt, thì ban thưởng.
hắn chưa bao giờ nghĩ tình yêu nam nữ rốt cuộc là cái gì. Toàn bộ thông minh tài trí của hắn đều dùng vào quyền mưu trên triều chính, hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương.
Giờ thì hắn đã biết, hóa ra "tình" sẽ lặng lẽ âm thầm nảy nở sinh trưởng trong lòng người, đuổi không đixua không được, không ngừng thiêu đốt ruột gan.
Bên cạnh Kỷ Vô Cữu chưa bao giờ thiếu nữ nhân, hắn cũng chưa bao giờ sinh ra khát vọng mãnh liệt tha thiết một nữ nhân nào.
Cho đến khi gặp Diệp trăn Trăn.
Kỷ Vô Cữu nhận ra, hắn đã đảo lộn thứ tự trước sau và nhân quả mọi chuyện mất rồi. hắn muốn có được nàng, là vì hắn thích nàng.
Ra khỏi Càn Thanh cung, ngang qua Giao Thái điện, đứng trước điện nhìn Khôn Ninh cung ở đối diện. hắn muốn vào đó, trò chuyện với nàng, nói với nàng, hắn thích nàng.
Nhưng hắn chỉ đứng trước Giao Thái điện, thủy chung không bước thêm một bước về phía trước.
Cửa sổ đối diện chợt mở ra. Diệp Trăn Trăn ngồi trước cửa sổ, nhìn thấy hắn. Nàng cảm thấy trong phòng bí bức, nên không để ý tới lời Tố Nguyệt khuyên bảo, khăng khăng đòi mở cửa sổ hít thở khôngkhí, gió lạnh bên ngoài khẽ ùa vào trong, đúng là mát mẻ khoan khoái hơn nhiều.
Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Kỷ Vô Cữu, Kỷ Vô Cữu cũng nhìn thấy Diệp Trăn Trăn. Hai người từ phía xa nhìn nhau, như là nam nữ si tình cách hai bờ ngân hà.
Kỷ Vô Cữu đột nhiên xoay người, đi vào Giao Thái điện.
Diệp Trăn Trăn nhìn theo bóng lưng hắn, nói với Tố Nguyệt: "Tố Nguyệt, hình như ta sai rồi."
"Nương nương, ngài nói lời này với nô tì cũng vô dụng, hoàng thượng không nghe thấy được." Tố Nguyệt nói xong, đóng cửa sổ.