Hoàng Hậu Vô Đức

Chương 53: Linh cảm



Kỷ Vô Cữu tìm một binh lính hiểu tiếng Mông Cổ đến khảo vấn tên tù binh kia, nhưng hắn ta giống như người câm không nói một lời, còn chơi trò tuyệt thực.

Kỷ Vô Cữu đứng trước mặt tên tù binh, hắn nói một câu, binh lính phiên dịch lại.

“Ngươi không nói, ta cũng biết ngươi đến từ đâu.”

Tù binh thờ ơ lạnh lùng, tựa như tượng đá.

“Chỉ huy Mông Cổ Ô Lan bộ Bột Nhật Thiếp Xích Na, biệt hiệu gọi Đại Mạc Thương Lang, thực tế lại là một con chó chết chủ.”

Cảm xúc tên tù binh có chút dao động, ngón trỏ không tự giác run lên một chút.

“Ta vốn cho rằng hắn đầu hàng Nữ Chân là bất đắc dĩ, hiện tại xem ra ngược lại thực sự nghe lời.”

Tù binh kia đột nhiên giương mắt nhìn Kỷ Vô Cữu, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi. hắn lẩm bẩm mấy câu, binh lính hiểu tiếng Mông Cổ lập tức quay đầu phiên dịch, “Ngô Tướng quân, hắn hỏi nếu như hắn nói ra, có thể được tha mạng hay không?”

“Muộn rồi.” Kỷ Vô Cữu nhìn tên tù binh, sắc mặt bình tĩnh như đang xem một thi thể không đáng quan tâm, “hiện tại điều ngươi biết, ta cũng đã biết.”

hắn nói xong, bước khỏi phòng, đi tìm Từ Tích Minh và Diệp Trăn Trăn.

Từ Tích Minh đang đứng trước một tấm bảng đồ, cùng Diệp Trăn Trăn thấp giọng thương lượng sự tình. Thấy Kỷ Vô Cữu đến, ông lập tức quỳ một gối, “Mạt tướng bái kiến Hoàng thượng!”

Kỷ Vô Cữu vội vãi vươn hai tay đỡ ông dậy, “Từ Tướng quân không cần đa lễ.”

Diệp Trăn Trăn hỏi, “Hỏi được gì rồi?”

Kỷ Vô Cữu đi đến trước bản đồ, đáp, “không khác những điều chúng ta đã đoán trước, đội kỵ binh đó là do Bột Nhật Thiếp Xích Na phái đến thăm dò tình hình, xem ra trận nước đục này, hắn cũng định khuấy đảo một hồi.”

Ô Lan bộ là một bộ lặc nằm ở Đông Bắc Mông Cổ, mấy năm trước bị Nữ Chân chiếm đoạt, đột nhiên Bột Nhật Thiếp Xích Na dẫn đầu tộc nhân đầu hàng Nữ Chân. Lần này bọn họ không có động tĩnh gì, Kỷ Vô Cữu còn tưởng rằng Bột Nhật Thiếp Xích Na không phục sự quản giáo của Nữ Chân, xem ra sự thậtkhông phải như thế.

Diệp Trăn Trăn cũng lập tức hiểu, “Có lẽ tên này cùng Nữ Chân đã thông đồng sẵn, chờ sau khi chiến sựnổi lên bốn phía, hắn dẫn quân tiến đánh Kế Châu, đến lúc đó nếu chúng ta dẫn binh ứng cứu, chiến sựLiêu Đông nhất định căng thẳng, nhưng nếu không cứu, kinh thành lập tức bị uy hiếp, có thể hái là chuyện khó nhân đôi. Ta nói đúng không?” Nàng nói xong, hai mắt vụt sáng nhìn Kỷ Vô Cữu, trưng ra bộ dạng cầu khen ngợi.

Kỷ Vô Cữu gõ vào ót nàng một cái, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

“Vậy chúng ta lại chơi trò ôm cây đợi thỏ đi.” Nàng đề nghị.

Kỷ Vô Cữu lắc đầu, “Lần này không được, chúng ta không có đủ binh lực để vừa thủ vừa công. Kế Châu là trọng yếu nhất, điều duy nhất cần chính là tử thủ.”

Từ Tích Minh nghiêm nghị nói, “Hoàng thượng xin yên tâm, có lão phu ở đây, dù một con ruồi Mông Cổ cũng đừng hòng bay vào thành Kế Châu!”

“Như vậy, Trẫm đem thành Kế Châu giao cho Từ Tướng quân.”

Từ Tích Minh quỳ xuống lần nữa, “Thần, lĩnh chỉ.”

Kỷ Vô Cữu đỡ ông dậy rồi nói tiếp: “Trẫm đã hạ chỉ điều ba vạn quân từ Sơn Đông khẩn cấp tiến về phía Bắc tiếp viện Kế Châu. Bột Nhật Thiếp Xích Na tuy dũng mãnh gan dạ, nhưng cũng phải phối hợp tác chiến với Nữ Chân, một mình không thành sự, một khi chúng ta đánh lui Nữ Chân, bọn họ sẽ tự rút lui. Nhưng tài thủ thành của Từ Tướng quân uy chấn thiên hạ, sợ là sẽ dẫn đến một ít yêu ma quỷ quái, gây bất lợi cho ngươi.”

Từ Tích Minh ngẩn đầu, “Lão phu sao có thể sợ bọn họ!”

“Từ Tướng quân tất nhiên không sợ, chỉ là Trẫm không yên tâm. Như vậy đi, Trẫm lưu lại cho ngươi tám ám vệ, sớm tối không rời nửa bước, bảo đảm ngươi không chịu thương tổn gì.”

Từ Tích Minh kích động đến mắt đục đỏ ngầu, vừa muốn chối từ, Diệp Trăn Trăn liền nói: “Từ Tướng quân, hiện tại mạng của ngươi không phải chỉ của mình ngươi mà là của toàn thể người trong thiên hạn, cho nên ngươi đừng khách khí.”

Từ Tích Minh nghe nàng nói thế, lại quỳ xuống, “Thần lạy tạ ơn trời của Thánh thượng!”

Bước khỏi quân doanh, Diệp Trăn Trăn chủ động kéo tay Kỷ Vô Cữu, “Ta cảm thấy ngươi càng ngày càng lợi hại.”

Kỷ Vô Cữu cầm lại tay nàng, hỏi, “So với biểu ca nàng thì sao?”

“Ngươi tuy võ công không bằng huynh ấy, nhưng mưu trí thì hơn nhiều.” Diệp Trăn Trăn đánh giá đúng trọng tâm.

“Như vậy, nàng có thích không?”

Diệp Trăn Trăn gật gật đầu.

Xem vẻ mặt của nàng, Kỷ Vô Cữu liền biết nàng nghe không hiểu ý hắn. hắn cũng không giải thích, nhẹnhàng gãi lòng bàn tay nàng, cười híp mắt như tên đăng đồ tử, “Vậy, hôn ta một cái được không?”

trên đường lớn kẻ đến người đi, Diệp Trăn Trăn tuy da mặt dày nhưng cũng không dày đến mức này, “Trở về rồi hãy nói đi.”

Trở lại nơi trọ thì Diệp Trăn Trăn đã sớm quên mất câu nói này, nhưng Kỷ Vô Cữu vẫn nhớ rất rõ, hắnđóng cửa phòng ôm hôn Diệp Trăn Trăn mãnh liệt, hôn đến hai người lăn luôn lên giường.

Diệp Trăn Trăn nằm sấp trên ngực hắn, thở hổn hển hỏi, “Chúng ta sẽ đi Liêu Đông chứ?”

Kỷ Vô Cữu vuốt đầu nàng, đáp, “Ta có thể đi, nàng thì không thể.”

“Ta muốn đi, ta muốn đi cùng ngươi.”

Kỷ Vô Cữu đỡ nàng ngồi dậy, “Đáp ứng ta một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Cởi quần áo.”

“…”

Kỷ Vô Cữu thấy nàng đờ ra không động đậy, liền biết nàng nghĩ lệch rồi. hắn cởi xuống quần áo chính mình, cởi luôn cả Tàm Y, ném lên đầu nàng, “Mặc cái này vào là có thể đi theo ta.”

Diệp Trăn Trăn biết thứ này là gì, mau chóng ném trở về như củ khoai nóng bỏng tay: “Cái khác đều được, cái này thì không thể.”

Kỷ Vô Cữu kéo góc áo nàng, “Tự nàng mặc hay là ta giúp nàng mặc? Hoặc nàng ngoan ngoãn trở về kinh thành cho ta.”

Diệp Trăn Trăn đột nhiên nhìn hắn ngờ vực, “Vì sao ngươi tốt với ta như vậy?”

Vì sao ta tốt với nàng như vậy? Ta tốt với nàng đến thế nàng vẫn không hiểu được vì sao? Kỷ Vô Cữu há miệng, cảm giác như có ngàn câu vạn lời muốn tuôn trào từ trái tim, nhưng lại nghẹn trong cổ họng một chữ cũng không bật ra được. hắn nghẹn nửa ngày, rốt cuộc thốt ra được một câu, “Nếu ngươi chết rồi, ta liền thành kẻ góa vợ.”

“Có lý.” Diệp Trăn Trăn nghe hắn nói thế, gật gật đầu, “Ngươi cũng không thể chết được, nếu ngươi chết rồi ta liền thành quả phụ.”

Bên ngoài Vương Hữu Tài đang muốn gõ cửa, vừa lúc nghe được hai người bọn họ đối thoại. Vương Hữu Tài nhịn không được thè lưỡi, nghĩ thầm người khác nói lời ngon tiếng ngọt đều như muốn hòa tan xương cốt, vì sao đến lượt hai vì đại tiên này, lời thốt ra chỉ làm người ta lạnh hết sống lưng vậy.

Diệp Trăn Trăn cuối cùng vẫn không thể lay chuyển Kỷ Vô Cữu, mặc vào Tàm Y. Nàng phát hiện, đối với mỗi một quyết định của mình, Kỷ Vô Cữu luôn rất cố chấp kiên trì.

Trước khi rời Kế Châu, Diệp Trăn Trăn đi từ biệt Lê Vưu. Thái độ của Kỷ Vô Cữu với Lê Vưu có chút kỳ quái, không giống như đối địch cũng không phải thân thiện, trong ánh mắt hắn dường như có vẻ… thăm dò?

Vì vậy, Diệp Trăn Trăn cứ cảm thấy có điểm không đúng. Đợi đến khi cùng Kỷ Vô Cữu lên đường đi Liêu Động, nàng phát hiện một chuyện không bình thường khác.

“Ngươi có mười tám ám về, cho Từ Tướng quân tám, đáng lý còn lại mười, vì sao bây giờ chỉ có sáu người? Bốn người khác đâu rồi?” Diệp Trăn Trăn hỏi.

“Vứt rồi.” Kỷ Vô Cữu trả lời.

Lọa trả lời qua quýt này làm Diệp Trăn Trăn rất xem thường. Nhưng dù sao hắn không nói, nàng cũng không hỏi thêm.

Đoàn người ngày đêm lên đường, đến Liêu Đông thì Diệp Lôi Đình đã có mặt. Bởi vì nhiều nguyên nhân, Kỷ Vô Cữu không nói rõ thân phận, vẫn là Minh uy Tướng quân Ngô Xử như trước. Tuy nhiên dù hắnkhông nói, nhiều người vẫn cảm thấy người này nhất định lai lịch bất phàm: tuổi còn trẻ, vừa đến liền làm phó tướng của Diệp Đại Tướng quân, không biết là con cháu của vị nguyên lão nào bị đá đến chỗ này rèn luyện. một tên tiểu bạch kiểm chưa đủ lông đủ cánh, sợ là chỉ chắn đường mà thôi.

Có ý nghĩ này, không ít người nhìn Kỷ Vô Cữu bằng ánh mắt khinh thường, sự khinh thường này cuối cùng triệt để chấm dứt trong một trận luận võ.

Từ đó về sau, Ngô Xử tiểu tướng quân có thêm một ngoại hiệu: Ngọc diện Diêm La.

Hôm luận võ đó Lục Ly cũng có mặt, nhưng không lên đài. Lục Ly là người thông minh, nhìn Kỷ Vô Cữu mỗi khi đánh thắng một người đều liếc về phía Diệp Trăn Trăn ngồi dưới đài, thấy Diệp Trăn Trăn trầm trồ khen ngợi liền thêm phấn chấn tinh thần… hắn lập tức quả quyết giả bộ bệnh, không đi tham dự cho thêm loạn.

Thế nên, trận luận võ này, nếu chỉ nhìn từ phương diện hiệu quả thị giác, tuyệt đối là một trần luận võ phấn khích xưa nay chưa từng có.

Xuống khỏi luận võ đài, khóe miệng Kỷ Vô Cữu treo nụ cười, đi đến bên người Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn thấy hắn một đầu mồ hôi lập tức đưa khăn.

hắn không nhận mà kề mặt đến gần, chờ nàng lau cho.

Diệp Trăn Trăn bất đắc dĩ, chỉ phải giơ khăn lên nhẹ nhàng giúp hắn lau mặt. Hai người họ không thấy có gì khác thường, nhưng cảnh sắc này đặt trong mắc người khác thật là mờ ám không nói lên lời: hai người đều là công tử trẻ tuổi phong lưu tuấn tú, một bày ra vẻ mặt ôn nhu ánh mắt mang ý cười, mộtnghiêm túc lau mồ hôi cho đối phương, nhìn thế nào cũng không giống chuyện nam nhân bình thường hay làm. Nhớ lại hành động hàng ngày giữa họ, xác thực có chút lỗ mãng. Tiếp tục nhớ lại, hai người họ còn ở chung một doanh trại nữa. Về phần xưng hô, Chân huynh đệ còn đỡ, bình thường đều gọi thẳng tên họ đối phương, nhưng còn Ngô Xử kêu hắn là gì? Là Chân Chân đó! Tuy rằng đối với Chân huynh đệ môi hồng răng trắng vẻ mặt tươi cười, người trong quân doanh đều gọi không ra hai chữ “Uy Mãnh”, nhưng mọi người cũng chỉ kêu hắn Chân huynh đệ, chỉ có Ngô xử, vẫn luôn gọi là “Chân Chân”, khôngchán không ngượng!

Nam nhân trong quân doanh không phải chưa gặp qua long dương chi phích*, nhưng công khai ra mặt không chút e dè như bọn họ, thật đúng là hiếm thấy.

Hai người bên này sau khi không coi ai ra gì mà lau mồ hôi xong liền đi, đi được không xa, Kỷ Vô Cữu lại nắm lấy tay Diệp Trăn Trăn.

Lưu lại một đống vẻ mặt muôn màu muôn vẻ nhìn theo bóng lưng bọn họ, tâm tình phức tạp: nói thậtthì, tuy rằng ghét bỏ, nhưng nếu hai người bọn họ ở cùng nhau… cũng rất xứng đôi…

một hôm, Kỷ Vô Cữu theo Diệp Lôi Đình cùng vài tướng lãnh cao cấp thương lượng một số chuyện rồi trở về doanh trại. Vương Hữu Tài đang canh gác ở cửa doanh trại, thấy là Kỷ Vô Cữu nên không ngăn lại.

Kỷ Vô Cữu vừa vào doanh trại, đầu tiên nghe được là tiếng dội nước rào rào.

Toàn bộ doanh trại được xây dựng rất thoáng đạt đơn giản, nhìn không sót thứ gì. hắn đứng ở cửa doanh trại, nhìn bóng lưng giữa hơi nóng mờ ảo kia. Mái tóc đen của Diệp Trăn Trăn sau khi thấm nước, càng có vẻ đen dày, xõa trên lưng như một thác nước đen tuyền. Vai trần của nàng nửa lộ, đầu vai mượt mà, trắng nõn lại có chút ửng đỏ do máu huyết lưu thông, tuy bị che lấp nhưng lại càng làm người ta mơ màng vô hạn.

Ánh mắt Kỷ Vô Cữu nhịn không được theo đầu vai của nàng hướng xuống dưới.

Sau đó hắn liền nhiền thấy một cái nồi sắt lớn đen sì.

Kỷ Vô Cữu: “…”

Nồi sắt là vật dụng nấu cơm trong quân doanh, so với nồi bình thường lớn hơn rất nhiều, nếu dùng để tắm rửa, kích cỡ thực thích hợp. Kỷ Vô Cữu còn phát hiện, dưới đáy nồi đệm một lớp than xám thật dày, chắc vì lo nồi sắt tản nhiệt nhanh, cho nên dùng than xám còn hơi ấm để ninh phần đáy.

Nhìn cái nồi lớn độc đáo này, cảm xúc khô nóng dâng lên trong Kỷ Vô Cữu lui đi không ít. hắn dở khóc dở cười đi qua, ngồi xổm bên cạnh nồi, vịn lấy mép nồi, không nói được một lời.

Diệp Trăn Trăn cảm giác được có người đến gần, biết là Kỷ Vô Cữu. Nàng bung mở một chiếc khăn tắm, để nó nổi trên mặt nước, che khuất thân thể.

Hơi nước tạt vào mặt. Ánh mắt Kỷ Vô Cữu lướt qua đầu vai Diệp Trăn Trăn, nhìn giọt nước theo xương quai xanh của nàng chảy xuống, tuy có khăn tắm che đậy nhưng thịnh cảnh trước ngực nàng không thể hoàn toàn che khuất.

Cổ họng Kỷ Vô Cữu thắt chặt, hắn nắm lấy lọn tóc đen của nàng, nhẹ nhàng xoa, hỏi: “Trăn Trăn, nàng không cùng ta sinh hoạt vợ chồng, có phải vì ta đã…chạm qua quá nhiều nữ tử không?”

Thân thể Diệp Trăn Trăn cứng đờ. Loại chuyện này, trong bí ẩn lại lộ ra chút nhục nhã, làm cho nàng thật sự không biết mở miệng thế nào.

Kỷ Vô Cữu thở dài thật sâu, nói: “Trăn Trăn, đã lâu rồi ta không chạm qua nữ nhân.”

“Chả trách bọn họ đều nói ngươi là đoạn tụ.”

“…” Kỷ Vô Cữu đột nhiên cúi thấp đầu, cắn một cái trên đầu vai nàng, nghe tiếng Diệp Trăn Trăn hừ nhẹ, hắn liền thu lực đạo, chỉ dùng hàm răng nhẹ nhàng ma sát da thịt ẩm ướt bóng loáng của nàng, như là thú con vừa mọc răng sữa, cẩn thận dùng răng mềm thăm dò từng cọng cây ngọn cỏ trên thế giới này.

“Đừng náo nữa, nhột quá.” Diệp Trăn Trăn cười khanh khách nói.

Kỷ Vô Cữu liền thu hồi hàm răng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm dấu răng mờ mờ kia, vừa liếm vừa mơ hồ nói: “Nếu ta chết, nhất định là bị nàng làm tức chết.”

“Ngươi không thể chết được, ngươi chết rồi ta liền thành quả phụ.” Diệp Trăn Trăn cười nói, “Bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài trước một chút hay không, ta muốn mặc quần áo.”

Kỷ Vô Cữu đứng ở bên ngoài bị gió mát thổi, trong đầu đột nhiên có linh quang chợt lóe.

Nếu Trăn Trăn ghét bỏ hắn không sạch sẽ, vậy mỗi ngày hắn sẽ tắm rửa sạch sẽ trước mặt nàng, cách này chắc là sẽ hiệu quả chứ? Kỷ Vô Cữu càng nghĩ càng thấy phương pháp này khả thi, hắn cúi đầu che miệng cười, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm đất dưới chân, cái vẻ mặt này đặt trên người hắn quả thực y như trúng tà, Vương Hữu Tài ở bên cạnh sợ đến co rút khóe miệng.

Ngày hôm sau, lúc Diệp Trăn Trăn muốn tắm thì phát hiện Kỷ Vô Cữu đã ngồi xổm trong nồi của nàng từ khi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.