Hoàng Hậu Vô Đức

Chương 7



Kỷ Vô Cữu là vị hoàng đế rất cần cù chăm chỉ, mỗi ngày lúc xế chiều, công việc chủ yếu của hắn là ở Dưỡng Tâm Điện phê tấu chương, thỉnh thoảng triệu kiến đại thần bàn bạc quốc sự.

Cho nên mới nói; kì thật làm hoàng đế là một công tác cực kì không thú vị, không phải người bình thường có thể làm tốt. Bởi vậy, trong lịch sử minh quân và hôn quân đều nhiều như nhau. Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là dung quân*.

*những vị vua bình thường, không có tiếng tăm, tài đức gì đặc biệt.

Kỷ Vô Cữu là một hoàng đế có lý tưởng, có tham vọng, có truy cầu, hắn muốn làm minh quân, cái giá phải trả là thời gian hắn ở Dưỡng Tâm Điện nhiều hơn thời gian bên cạnh bất cứ phi tử nào. Thế nên, mọi người đều biết, muốn tìm Hoàng thượng thì hãy đến Dưỡng Tâm Điện.

Hôm nay, Kỷ Vô Cữu phê tấu chương một lát thì tính dời giá đi Khôn Ninh Cung, thưởng thức biểu tình buồn bực của Diệp Trăn Trăn một chút.

Tuy nhiên hắn vừa bước lên bộ dư*, thì thấy có một tiểu thái giám quỳ ở phía trước, vẻ mặt kích động, “Hoàng thượng, nô tài có việc bẩm báo!”

*kiệu hoàng thương ngồi để đi lại trong cung, xem hình tham khảo bên dưới nhé

Kỷ Vô Cữu không để ý tới, bởi vì ánh mắt hắn đã bị một thân ảnh khác hấp dẫn…

Có ai nói cho hắn biết Hoàng hậu đến cùng là phát điên vì cái gì không!

Xa xa, Diệp Trăn Trăn đang chạy vội vàng. Quần áo màu lửa đỏ bị gió thổi, tung bay phất phới, từ xa nhìn như là một áng mây hồng diễm lệ. Áng mây hồng này trôi đến trước kiệu của Kỷ Vô Cữu, bỏ qua ánh mắt như mũi tên nhọn của hắn, không nói hai lời giơ tay ra rồi giáng mạnh xuống, gọn gàng lưu loát đánh bất tỉnh tiểu thái giám đang quỳ trên đất.

(chị mạnh mẽ quá, hâm mộ)

Xong việc, Diệp Trăn Trăn yên lòng, há miệng thở phì phò. Trán của nàng đã rịn mồ hôi, mặt ửng hồng vì vận động mạnh, tựa như hoa đào tháng 3 nở rộ.

Sau lưng một đội cung nữ thái giam kia rốt cuộc đuổi tới, từ xa đã nhìn thấy động tác của Diệp Trăn Trăn, nhịn không được run lên, ai nấy tự động sờ sờ cổ mình.

Kỷ Vô Cữu nhìn chằm chằm khoé miệng Diệp Trăn Trăn còn dính vụn bánh, hừ lạnh, “Hoàng hậu ăn no rồi đi dạo sao?”

Lúc này Diệp Trăn Trăn mới nhìn Kỷ Vô Cữu, “Thần thiếp tham, tham…”

“Được rồi, miễn lễ, “ Kỷ Vô Cữu không kiên nhẫn phất tay, chuyển mắt, nhìn tên thái giám đã té xỉu, “Hoàng hậu, ngươi có phải nên cho ta một lời giải thích hợp lí không.”

Diệp Trăn Trăn vỗ ngực một cái, cuối cùng thuận khí, hơi thở cũng dần dịu lại, “Hồi Hoàng thượng, thái giám này cùng bánh trung thu có độc… cùng vụ án bánh trung thu ở Lộ Hoa Cung có liên quan. Ta muốn thẩm cung hắn.”

“Vậy sao? Vậy thì tại sao lại đánh ngất hắn? Có chuyện gì mà Trẫm không thể biết hả?”

“Không dám có bất cứ việc gì giấu diếm Hoàng thượng. Việc hậu cung, vốn dĩ là nên do Hoàng hậu ta lo liệu, đương nhiên không phiền Hoàng thượng phân tâm. Nếu Hoàng thượng không yên tâm, cũng có thể dự thính, nhưng không thích hợp lộ diện.”

“Vì sao?”

“Hỏi xong thì sẽ biết.”

***

Tiểu thái giám bị nước dội tỉnh.

Diệp Trăn Trăn nhìn kỹ, thái giám đó chừng mười bốn mười lăm tuổi, nước da trắng, ngũ quan tinh tế, thân thể rất gầy yếu. Hắn vừa mở mắt ra thì thoáng mê mang một chút, nhưng khi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn cũng không hề sợ hãi, bò dậy quỳ xuống, cung kính kêu “Hoàng hậu nương nương”.

Diệp Trăn Trăn ngồi ngay ngắn. Sắc mặt nàng nghiêm nghị, đặt chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói, “Vương Tiểu Hổ, ngươi có biết tội không?”

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài không biết đã phạm phải tội gì.”

“Đinh Đại Hướng không chết, hắn cũng được triệu đến.” Tuy Đinh Đại Hướng đã chết, nhưng Khôn Ninh Cung đã phong toả tinh tức trước, hơn nữa cho dù tin tức bị tiết lộ, Vương Tiểu Hổ trước mắt cũng không có cơ hội biết được.

Quả nhiên, ánh mắt hắn chợt loé lên, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Động tác rất nhỏ này đương nhiên không thoát khỏi mắt Diệp Trăn Trăn.

“Nô tài không rõ ý của nương nương, kính xin nương nương nói rõ.” Hắn mạnh miệng như cũ.

“Sư phụ ngươi ở Ngự Thiện Phòng chuyên làm điểm tâm, bánh trung thu tôm bóc vỏ năm nay là chính tay hắn làm. Nhưng ngày hắn làm bánh trung thu ngươi không trực ban nên khi bổn cung bắt người mới bỏ sót ngươi, làm ngươi có hội đi cáo trạng với Hoàng thượng. Rốt cuộc hôm nay ngươi đi Dưỡng Tâm Điện là muốn nói gì với Hoàng thượng? Nói Hoàng hậu làm sao chỉ thị ngươi bức hiếp ngươi, bắt ngươi cho hương phi tử vào nhân bánh trung thu đúng không?”

“Nương nương, nô tài… Nô tài thật oan uổng…”

“Oan uổng? Được, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi là một thái giám ở Ngự Thiện Phòng, có chuyện trọng đại gì nhất định muốn đích thân chạy tới Dưỡng Tâm Điện bẩm báo?”

“Nô tài, nô tài…”

“Đây rõ ràng là ngươi và Đinh Đại Hướng liên thủ làm trò! Ngày đó ngươi lén vào Ngự Thiện Phòng, cho hương phi tử vào nhân bánh. Đinh Đại Hướng và ngươi đã giao ước trước, hôm nay hắn sẽ tự tử, lúc chết trên người cố ý cất theo hương phi tử, sợ người khác không biết bổn cung có liên quan đến chuyện này. Mặt khác, ngươi giả bộ đột nhiên phát hiện bản cung có điểm đáng nghi, cuống quít đi cáo trạng trước, do chuyện này có liên quan tới bổn cung, ngươi tìm Hoàng thượng bẩm báo chính là hợp tình hợp lý; Hoàng thượng sau khi nghe được nhất định sẽ tới Khôn Ninh Cung hỏi tội, đúng lúc có thể nhìn thấy Đinh Đại Hướng sợ tội tự sát cùng chứng cứ trên người hắn. Đến lúc đó, bổn cung có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng rửa không sạch tội. Có đúng không!”

“…”

“Kế hoạch này nếu thành công, thứ nhất có thể diệt trừ Lệ Phi, thứ hai có thể khiến bổn cung cõng một án oan thật lớn, không chừng hậu vị này cũng phải nhường cho người khác. Một mũi tên bắn chết hai con nhạn, thật đúng là giỏi tính toán!”

“…”

Diệp Trăn Trăn đột nhiên đập bàn thật mạnh, cả giọng nói và khuôn mặt đều nghiêm khắc, “Nói, rốt cuộc là ai sau lưng sai khiến ngươi!”

Vương Tiểu Hổ thấy việc tới nước này, hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Nô tài nhận tội. Chuyện này không có ai khác sai khiến, tất cả đều vì nô tài đã ôm hận Lệ Phi nương nương từ lâu, nhất thời xúc động, phạm vào sai lầm lớn, muốn chém muốn giết, cứ tự nhiên.”

“Còn cố nói lời nghĩa khí,” Diệp Trăn Trăn bỗng nhiên cười, nàng đứng dậy, đi hai vòng quanh Vương Tiểu Hổ, vừa đi vừa chậm rãi nói, “Vương Tiểu Hổ. Bổn cung mặc kệ Huệ Tần cho ngươi thứ gì tốt,” Nàng dừng lại, hơi cúi đầu, nhìn người quỳ trên mặt đất vì câu nói này mà run rẩy, trên mặt hãi hùng tới cực điểm, gần như không còn máu. Mắt phượng của hàng khẽ híp lại, “Ngươi chỉ cần biết, nàng ta có thể làm được, bổn cung cũng có thể làm được, nàng ta không thể làm được, bổn cung vẫn có thể làm được như thường.”

Đùa sao; trượng phu nàng là đương kim thiên tử, ông nội nàng là người đứng đầu Nội các, hai người có quyền thế nhất dưới gầm trời này đều là người thân nhất của nàng, nàng bây giờ cực kỳ có quyền, cho nên lời của nàng không tính là hù doạ người.

Lúc này Vương Tiểu Hổ đã lệ rơi đầy mặt, bị doạ sợ tới mức chỉ biết dập đầu lạy, đầu chạm xuống đất vang lên tiếng bang bang, “Hoàng hậu nương nương! Huệ Tần nương nương lấy tính mạng của cha mẹ huynh muội nô tài ra uy hiếp nô tài, thế nên nô tài mới, thế nên… Cái gì nô tài cũng nói, khẩn cầu Hoàng hậu nương nương làm chủ cho nô tài, nô tài tội đáng chết vạn lần, nhưng một nhà già trẻ của nô tài là vô tội!”

Diệp Trăn Trăn về lại chỗ ngồi, lắc đầu, nói: “Ngươi đứng lên trước đi. Huệ Tần tám phần là hù doạ ngươi thôi, tuổi ngươi còn nhỏ, dễ bị lừa. Nên biết nội cung tranh đấu tuy dữ dội, nhưng chẳng dễ lan đến gần dân gian. Phụ thân của Huệ Tần không hồ đồ, người nhà ngươi nếu trong sạch, ông ta tuyệt đối sẽ không vì giúp nữ nhi tranh sủng mà lạm sát kẻ vô tội, lấy thành tựu làm quan cả đời đi cược một âm mưu không thể ra ánh sáng, được chẳng bù mất.”

Vương Tiểu Hổ nghe được lời nàng nói, sắc mặt dịu lại một chút, nước mắt cũng ngưng. Hôm nay hắn bị Hoàng hậu bắt được, liền biết khó thoát chết, chỉ sợ người nhà bị liên luỵ, bây giờ nghe Hoàng hậu nói như thế, cũng yên lòng.

“Sau khi ngươi chết, bổn cung sẽ sai người bồi thường cho người nhà của ngươi thật tốt.” Diệp Trăn Trăn an ủi hắn. Kỷ Vô Cữu ngồi sau tấm bình phòng hừ nhẹ tỏ vẻ khinh thường, có người an ủi kẻ khác như nàng hả. Huống hồ, một tên cẩu nô tài mưu hại cung phi, cần phải an ủi sao.

Vương Tiểu Hổ đối với cái chết đã chuẩn bị tốt tâm lý, đã là kẻ không tim không phổi rồi, bây giờ càng thản nhiên, nghe được Diệp Trăn Trăn nói thế hắn rất cảm động. Hắn còn nói tiếp, “Tạ Hoàng hậu nương nương ân điển, kiếp sau nô tài làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp đại ân của nương nương!… Nương nương, nô tài còn một chuyện không rõ, nương nương người làm sao biết Huệ Tần là chủ mưu chuyện này?”

Diệp Trăn Trăn cười đến hoan hỉ, “Bản cung gạt ngươi thôi, không nghĩ đoán một cái liền trúng.”

“…”

Vương Tiểu Hổ lau mồ hôi, mặt dày tâng bốc Diệp Trăn Trăn một phen. Tâm trạng Diệp Trăn Trăn rất tốt, thuận miệng nói với hắn vài lời, trong nhà có mấy người, làm cái gì, tiến cung thế nào, tiến cung mấy năm…

Vương Tiểu Hổ tự biết là người sắp chết, cũng không có gì cố kỵ, thoải mái trả lời tất cả, còn nói thật nhiều chuyện lí thú ở dân gian cho Diệp Trăn Trăn nghe, những thứ này đối với Diệp Trăn Trăn mà nói đều rất mới mẻ, nàng nghe thật say sưa thích thú, thỉnh thoảng cười khanh khách.

Bầu không khí trong phòng rất tốt.

Bầu không khí phía sau tấm bình phong thì cực kì không tốt.

Kỷ Vô Cữu nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, bực mình một trận. Vừa rồi là hai người giương kiếm giương nỏ với nhau, chớp mắt liền hoan hô vui cười, chuyển biến thần kỳ này là sao đây? Mặc dù hắn chính tai nghe được toàn bộ quá trình, nhưng cũng không cách này lý giải… Hai người này là kẻ ngốc sao!

Quan trọng nhất là, nàng hoàn toàn mặc kệ hắn ở trong này…

Trái chờ phải chờ không thấy Diệp Trăn Trăn đến mời hắn ra ngoài, hắn đành phải tự mình đứng lên đi ra.

“Nương nương, đồ ăn ngoài cung tuy không tinh xảo bằng trong cung, nhưng hơn ở chỗ mới mẻ, không ít thứ rất đáng nếm thử. Tỷ như tửu lâu phục vụ khách khắp nơi, nào là món Lưỡng Việt, món Dương Châu, món Thục, món Đông Doanh, món Triều Tiên, món Tây Vực… Ai ô, không phải nô tài nói quá, nếu luận về hình dáng món ăn, đồ nơi đó cũng không thua gì hoàng cung đâu!”

“Thật vậy sao, ngươi đã ăn chưa?”

“Nô tài chỉ từng ăn một lần, là món Đông Doanh. Món cá Đông Doanh đều ăn sống, có một số người không chịu được, nhưng nô tài thì thấy không tồi, ăn vào thực ngon miệng.”

“Cá sống cũng có thể ăn sao?”

“Có thể, có thể, nơi đó rất nhiều thứ ăn được, thậm chí còn chiên bò cạp để ăn nữa! Chỉ tiếc nô tài sắp chết rồi, không thể mang chút đồ mới mẻ vào cung cho Hoàng hậu nương nương nếm thử.”

“Mặc dù ngươi phạm tội chết, nhưng do bị người ta bức hiếp, không biết không có tội, trở về bổn cung sẽ cầu xin Hoàng thượng tha… Đúng rồi, Hoàng thượng!” Diệp Trăn Trăn đột nhiên nghĩ tới người này, nhanh chóng đứng dậy, vừa mới quay đầu thì phát hiện Kỷ Vô Cữu đã đứng bên ngoài bức bình phong.

Vương Tiểu Hổ vội vàng quỳ xuống, “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

Mặt Kỷ Vô Cữu không chút thay đổi nhìn hai người này, “Các ngươi trò chuyện rất ăn ý nhỉ.”

Diệp Trăn Trăn liếc mắt nhìn Vương Tiểu Hổ, “Ngươi đi xuống trước.”

Vẻ mặt Kỷ Vô Cữu âm trầm ngồi xuống, Diệp Trăn Trăn gọi Tố Nguyệt bưng chén trà đến, đích thân dâng cho hắn.

“Từ khi nào ngươi bắt đầu hoài nghi âm mưu này?” Sau khi ra lệnh mọi người lui ra, Kỷ Vô Cữu hỏi.

“Từ lúc nhìn thấy thi thể Đinh Đại Hướng.”

Người bình thường sợ tội tự sát, làm gì có chuyện đem chứng cứ phạm tội để bên người, rõ ràng là muốn giá hoạ cho người khác. Hơn nữa thời điểm hắn chọn để tự sát thật đúng lúc, nếu không phải người cùng phòng lười biếng trốn về, chỉ sợ đợi đến khi hoàng đế đến hỏi tội thì mới được phát hiện. Nếu muốn giá hoạ cho Hoàng hậu thì đối tượng tốt nhất để cáo trạng chỉ có hoàng đế.

“Vì sao ngươi hoài nghi Huệ Tần trước tiên?”

“Có câu chó cắn người là chó không sủa.”

Giá hoạ cho Hoàng hậu và tìm cách giết Lệ Phi không giống nhau. Muốn đồng thời đối phó hai nữ nhân có địa vị cao, nhất định phải có đủ can đảm, mưu trí và tai mắt mới có thể làm ra chuyện lớn. Đương nhiên, đối phương làm như vậy, tất nhiên là người có thể được lợi từ việc lật đổ Hoàng hậu qua sự kiện trung thu này. Cho nên, Diệp Trăn Trăn tập trung đối tượng tình nghi là các cung phi. Trang Tần là người thuộc phe Lệ Phi, loại trước tiên; Hiền Phi chưa đứng vững, với tính cách của nàng ta sẽ không tuỳ tiện làm chuyện lớn thế này, loại; Hi Tần hoàn toàn là loại chó sủa chứ không cắn người, trí tuệ là vết thương chí mạng, tiếp tục loại. Về phần bản thân Lệ Phi, với tư duy trực tiếp mà đơn giản của nàng ta, người lúc này nàng ta hận nhất hẳn là Hiền Phi đoạt đi thánh sủng của mình, cho nên cũng loại.

Cuối cùng, chỉ còn lại Huệ Tần.

“Sao không nghi ngờ Hiền Phi?” Kỷ Vô Cữu lại hỏi.

“Trong lòng Hoàng thượng, Hiền Phi là người tốt, ta làm sao dám hoài nghi nàng.”

Nghe được lời nói đầy mùi chua này, Kỷ Vô Cữu cảm giác lục phủ ngũ tạng thật thoải mái, “Nhưng Huệ Tần cùng ngươi không thù không oán.”

Diệp Trăn Trăn cười như không nhìn hắn, “Hoàng thượng, ta là người thẳng thắn, trước giờ đều là có gì nói đó, lần này thật vất vả mới kín đáo một chút, ngài xác định muốn ta nói ra hết sao?”

Huệ Tần bình thường thành thành thật thật, đương nhiên sẽ không chủ động gây sự với Diệp Trăn Trăn, nhưng người đứng sau Huệ Tần chính là Thái hậu!

“Thôi,” Kỷ Vô Cữu thản nhiên lắc đầu, hắn cùng Diệp Trăn Trăn đối diện, ánh mắt trong vắt nhìn không ra cảm xúc, “Ngươi rất thông minh.” Nói xong, nhấc chén trà uống một ngụm.

“Đâu chỉ là thông minh, ta quả thực thông minh tuyệt đỉnh.”

(chị thật là tự kỉ quá đi mà:))))

“Phụt ——”

Thiếu niên thiên tử tu dưỡng tốt, cử chỉ ưu nhã không nhịn nổi, một lần nữa phun nước trà. Hắn cúi đầu nhìn dấu vết tung toé trước ngực, rồi nhìn gương mặt không đổi sắc của Diệp Trăn Trăn, vừa tự lấy khăn ra lau, vừa mệt mỏi thở dài một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.