Ai ngờ Vương Tâm Doanh nghe xong, cũng lạnh lùng châm chọc: “Ai muốn ngươi buông tha cho việc lấy thiếp chứ, chỉ cần ngươi thân thể thụ lên đỉnh, ngươi một đêm chết một trăm lần trên giường ta cũng không quản ngươi. Tiểu thư ta là đến thối hôn, thối hôn nghe rõ chưa. Yêu ngươi yêu đến chết đi sống lại sao? Haha, điều đó mà ngươi cũng tin sao, đừng có mà tự mình đa tình.”
“Lấy ngươi đó là bởi vì lúc đầu muốn lợi dụng cái tiếng xấu của đại sâu hại ngươi, ngươi thật tưởng rằng chính mình mị lực vô biên sao. Vốn còn muốn nhẫn nhịn thêm vài tháng, nhưng đám tiểu thiếp giống chó điên do ngươi dưỡng suốt ngày cứ tìm đến trước cửa nhà ta mà sủa, bổn tiểu thư cảm thấy phiền. Ngươi bất nhân ta bất nghĩa, hôm nay đến cùng ngươi nhất đao lưỡng đoạn, thông minh thì liền ngoan ngoãn điểm chỉ đi, không thì kẻ khó coi, mất mặt chính là ngươi thôi.”
Một phiên thoại không chút lưu tình, mọi người xung quanh nghe được đều trợn mắt há mồm ngây người ra.
Vị tiểu thư này thật sự rất nhanh nhẹn dũng mãnh, thối hôn cũng đều kiêu ngạo như thế.
Miệng như dao nhỏ, hành vi như thổ phỉ, là một nam nhân đều không thể tiêu thụ nổi.
Lại nhìn nhìn nhân vật nam chính ngày hôm nay.
Sắc mặt đại biến, lửa giận ngập trời, cơ hồ áp chế không được cảm xúc của chính mình mà muốn bóp chết nàng.
Nam Kỳ Nghiệp chỉ cảm thấy trong máu có loại cảm xúc muốn giết người.
Nữ nhân trước mắt này trông xinh đẹp động lòng người.
Ánh mắt đùa cợt kia, lời nói châm chọc kia của nàng.
Tất cả đều khiến cho hắn tức giận đến huyết quản muốn nổ tung, khiến cho sự lãnh tĩnh của hắn hóa thành hư vô.
Thân là hoàng đế cho tới bây giờ chỉ có hắn mắng người khác.
Chứ có khi nào để người khác mắng như dẫm nát trên mặt đất như thế.
“Nữ nhân đáng chết, thật to gan, ngươi canh nhiên dám mắng ta, hừ, muốn thối hôn đừng có mơ, trừ phi bổn công tử không cần ngươi, nếu không ngươi đừng có mà mơ tưởng.” Nam Kỳ Nghiệp giận dữ cười nhạt.
Nam Kỳ Nghiệp hắn có khi nào lại bị người khác trêu cợt như thế.
Hôm nay lại bị nữ nhân này khiến ất hết mặt mày.
Hắn sao có thể dễ dàng buông tha cho nữ nhân này chứ.
Vốn lấy nàng chỉ là muốn mượn sức Vương Lam Phong.
Hôm nay hắn thay đổi chủ ý, hắn muốn lấy nàng, sau đó lại dùng khổ hình tra tấn nàng.
Để nàng ta biết kết cục của việc ngỗ nghịch mình sẽ thê thảm thế nào, để nàng ta phải bò đến cầu hắn sủng hạnh.
Vương Tâm Doanh đã có chuẩn bị sẵn trước khi đến, tự nhiên là không sợ sự uy hiếp của hắn.
Đối phó với loại nam nhân cặn bã kiểu này, liền phải dùng bạo chế bạo.
Vương Tâm Doanh cười lạnh: “Sâu hại chết tiệt, mắng ngươi thì thế nào. Thối hôn hay không cũng không phải do ngươi định đoạt, là do bổn tiểu thư định đoạt. Nhìn mấy thứ này xem, nếu ngươi không thối hôn, ngày mai Thiên Phong thành liền sẽ nhân thủ nhất phân*, ngươi cứ chờ mà làm thành viên trong bức họa đám nam nhân chân lợn cổ đại đi.”