Mà dựa theo tính tình này của tiểu thư, tuy không đến mức đi tranh sủng.
Nhưng nhất định sẽ thu hút sự chú ý của hoàng thượng.
Chỉ sợ hoàng thượng coi trọng tiểu thư, chúng phi đố kỵ tìm đến gây phiền.
Vậy thì chết chắc rồi.
Đám phi tử kia cùng tiểu hoàng đế nhất định sẽ bị tiểu thư chỉnh rất thảm.
Tiểu thư vậy liền có thể phải đắc tội với một đống người rồi.
Bất quá còn có áp lực của đại công tử tại đây, phỏng chừng tiểu thư tại Đông Dục kia cũng sẽ không phải nhận lấy tội tình gì.
“Sợ cái gì, nếu ta đã có thể đá bay Ly Liệt Viễn kia, tự nhiên cũng có thể khiến cho tiểu hoàng đế kia đối với ta chán ghét vạn phần. Tiểu hoàng đế kia chắc sẽ không nhàm chán, tìm một lão nữ nhân vừa xấu xa lại vừa thô tục làm tiểu lão bà như vậy đâu, cứ chờ xem! Ta sẽ khiến hắn tức giận đến chỉ hận không thể một cước đem ta đá văng ra khỏi hoàng cung.”
Vương Tâm Doanh tràn đầy tự tin.
Muốn khiến ột nam nhân thích rất khó, chứ muốn khiến ột nam nhân ghét lại một chút cũng không khó.
Huống chi thiếu niên luôn là tâm cao khí ngạo, bị nàng đâm chọt một vài lần nhất định sẽ sinh giận.
Giống như chính thái mỹ nam hôm nay vậy.
Bị nàng mặt dày mày dạn làm tức đến phát nghẹn.
Bất quá phỏng chừng tiểu hoàng đế chắc không có ngây thơ như vậy.
“Tiểu thư, kỳ thật người không nguyện ý nhập cung, cũng có thể theo đại công tử nói một tiếng, có bàn tay của đại công tử, còn có vấn đề gì giải quyết không được chứ, người cũng đừng chọc giận đại công tử, công tử cưng chìu người như vậy, người lại luôn không chịu nghe theo sự an bài của công tử, khiến cho đại công tử thương tâm.”
Sơ Hạ nhịn không được nói thầm.
Lúc trước khi tiểu thư được đưa về, cùng công tử tình cảm rất tốt.
Tuy chỉ là đường huynh muội*, có thể so với huynh muội ruột thịt còn muốn thân hơn.
*Đường huynh muội: anh em họ hàng, chú bác…
Khi đó khung cảnh thường được thấy nhất trong Vương gia, chính là công tử cười như gió xuân ôm lấy tiểu thư chỉ mới cao bằng nửa người mình.
Mang nàng đi khắp nơi chơi đùa, dạy nàng cầm kỳ thi họa, ôm lấy nàng mà ngủ.
Công tử đối với tiểu thư chưa bao giờ nổi giận, ánh mắt luôn ôn nhu như tơ.
Giống như xem tiểu thư là cả thế giới của mình vậy.
Ngày thường hạ nhân đều cảm thấy hắn dường như giống với trích tiên*.
*Trích tiên: vị tiên của thần giới bị đày xuống nhân gian…
Đến trước mặt tiểu thư liền trở thành một người bình thường, có hỷ nộ ai nhạc* rất rõ ràng.
*Hỷ nộ ai nhạc: vui mừng hờn giận (ở đây ta không dịch theo thứ tự)
Nhưng rõ ràng từng là một đôi huynh muội tình cảm tốt như vậy.
Chẳng biết vì sao sau khi công tử xuất quân sang Tây Lăng quốc, liền thay đổi.
Trở nên xa cách, trở nên phiền muộn không rõ ràng.
“Ca ca?”
Gương mặt sáng lạn của Vương Tâm Doanh trở nên ảm đạm, gài lại tóc nhẹ nhàng nói.
“Ca ca giỏi là chuyện của ca ca, huynh ấy không phải là trời của ta, cũng không thể cả đời bảo hộ ta. Ta cũng không thích cuộc sống bị người khác an bài, ta biết huynh ấy đối với ta rất tốt. Nhưng vẫn cứ đắm chìm mãi trong sự cưng chiều của huynh ấy, ta có trông thế nào cũng vĩnh viễn không thoát khỏi cái danh muội muội Vương Lam Phong.”